Căn cứ có thể sừng sững không ngã tại tận thế, bên cạnh sức chiến đấu mạnh mẽ, còn cần phải bảo đảm được chỗ đứng vững chắc cho sự vận hành của căn cứ. Ba căn cứ lớn có thể bộc lộ tài năng trong số rất nhiều phù dung sớm nở tối tàn, đương nhiên mọi bên đều muốn dựa vào.
Ngoại trừ nhận được sự ủng hộ từ phía chính phủ, sở hữu số lượng lớn súng ống đạn được, căn cứ Thế Thanh còn đẩy mạnh phát triển ngành chăn nuôi – nuôi trồng thủy sản và ngành dệt, đặc biệt là tôm cá gà vịt và bông đay.
Căn cứ Kỳ Lân lấy nông nghiệp làm chủ đạo, thừa mứa trái cây và lương thực. Thời tận thế, vì sản lượng cung không đủ cầu nên giá tăng cao trên diện rộng, hoàn toàn không thể so với trước tận thế.
Trước tận thế, tại Miêu Thành – nơi đặt trụ sở căn cứ Hi Vọng, đã có một số nhà máy hóa chất đạt tới quy mô lớn được xây dựng. Sau tận thế, hơn 70% dược phẩm đều có xuất xứ từ đây, nơi này còn sản xuất ra các sản phẩm hóa chất như xi măng, nhựa, sắt thép, đồng thời nắm vị trí độc quyền.
Hình thức ban đầu của đại hội trao đổi bắt nguồn từ giao dịch định kỳ của vài cứ điểm nhỏ. Thời tận thế ngày càng kéo dài, quy mô của đại hội trao đổi cũng dần dần mở rộng. Sau này, đại hội trở thành sự kiện chủ đạo của ba căn cứ lớn, cứ điểm của các dị năng giả khác chỉ đóng vai trò phụ, hoạt động giao dịch dựa trên thời gian và địa điểm cụ thể.
Mà địa điểm chính là tâm của hình tam giác do ba căn cứ tạo thành — một sân bay quân dụng bỏ hoang.
Nhóm Ôn Cố cũng vừa đặt chân tới sân bay quân dụng mang tên Hậu Thuẫn này.
Mười chiếc xe tải quân sự trùng trùng điệp điệp tiến vào đường xe sân bay, trông vô cùng đồ sộ. Trọng Thế Hoàng và Ôn Cố dẫn đầu đoàn xe trong chiếc Hummer do Mạnh Cẩn hữu nghị tài trợ, hai dị năng giả vệ sĩ cưỡi mô tô đi trước dẫn đường, đưa họ tới chỗ đậu xe chuyên biệt dành riêng cho căn cứ Thế Thanh. Ngay sát họ là vị trí của căn cứ Kỳ Lân, bên đó có ba xe tải quân sự và mười xe buýt đã qua cải tạo.
“Còn tưởng lần này chỉ có một mình Chu Phục Hổ tới. Không ngờ lại là nhóc con cậu!” Trọng Thế Hoàng vừa xuống xe, liền trông thấy một người trung niên cao lớn mặc áo sơmi tay ngắn ca rô đỏ nền trắng đang vươn tay từ xa đi đến.
“Đã lâu không gặp, Thương đại ca.” Trọng Thế Hoàng bắt tay với hắn.
“Cậu, Mạnh Cẩn, còn có Trịnh Thịnh Vũ nhà cậu ta, a, cả Cảnh Tụng Bình nữa, tôi hoàn toàn không ngờ sẽ được một trong số mấy người các cậu. Ai ai cũng anh tuấn tiêu sái, tôi đứng cạnh trông y như quả cân!” Hắn dừng một chút, hạ giọng, “Chúng tôi rất lấy làm tiếc về chuyện của ông Trọng. Xin nén bi thương!”
Trọng Thế Hoàng mím môi: “Cám ơn.”
Hai người nhìn nhau cười, rồi nhanh chóng chỉnh đốn tâm trạng.
Trong mắt Thương Lương, người chết trong tận thế là bình thường, Trọng Đôn Thiện mất tại bệnh viện cũng xem như chết già. Còn Trọng Thế Hoàng thì không muốn để lộ cảm xúc trước mặt người khác.
Thương Lương nắm chặt tay hắn, mãi đến khi Ôn Cố từ xe đầu vòng qua tới mới buông tay ra, “Các cậu thu người dựa theo tiêu chuẩn ngôi sao đấy hả? Sao mấy cậu đẹp trai cứ lần lượt xuất hiện này?”
Trước khi Ôn Cố kịp bắt tay với hắn, Trọng Thế Hoàng đã giành cầm tay cậu trước: “Nhà tôi, Triệu Thụ Thanh.”
Thương Lương ngẩn người, nhìn hắn, lại nhìn nhìn Ôn Cố, có vẻ rất muốn hỏi căn cứ mấy người có tật xấu gì vậy, tại sao trong nhà toàn là đàn ông, sau này ấp trứng kiểu gì? Nhưng thứ nhất là hai bên chưa thân thiết tới mức độ đó, thứ hai là tại tận thế, không ai rảnh rỗi quan tâm đến chuyện nhà người ta. Lời nói xoay chuyển trong đầu, cuối cùng hắn vẫn không nói ra, chỉ cười ha ha: “Quả nhiên phong độ, tuấn tú lịch sự.”
Trọng Thế Hoàng đánh rắn tùy gậy*, tiếp lời: “Vậy Thương đại ca định cho quà ra mắt gì đây?”
*lợi dụng thời cơ, thuận theo thời thế để đạt được mục đích lớn nhất
Thương Lương xém chút phun nước miếng vào mặt hắn: “Cậu bị Mạnh Cẩn ám rồi hả? Cậu biết Thương đại ca tôi ghét nhất là cái dạng tính toán chi ly mà.”
“Thương đại ca là người hào phóng nhất.” Trọng Thế Hoàng nước đổ đầu vịt*.
*nguyên gốc là “du diêm bất tiến (dầu muối không vào)”: ý chỉ loại người cứng đầu ai nói gì cũng không nghe, cũng đồng nghĩa với “nước đổ đầu vịt, nước đổ lá khoai” của VN, nên để VN cho nó gần gũi
Thương Lương lục túi áo móc ra ba điếu thuốc, đưa một điếu cho hắn, một điếu cho Ôn Cố, còn một điếu cho mình, “Nói đi. Muốn bao nhiêu gạo?”
Trọng Thế Hoàng ngăn cái tay đang cầm hộp quẹt của Thương Lương, tự mình giúp hắn châm lửa, sau đó trả hộp quẹt vào túi quần hắn, “Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.”
“Đừng làm bộ với anh mày, cứ ăn ngay nói thật đi. Nể tình cậu thành gia lập nghiệp, cho phép cậu mở miệng trước, đừng bắt chước cái kiểu được voi đòi tiên của Mạnh Cẩn.”
Trọng Thế Hoàng dù sao cũng không phải Mạnh Cẩn, hắn suy nghĩ một lát, đáp: “Hai phần ba.”
Thương Lương nhíu mày. Nếu hắn cho Thế Thanh hai phần ba, thực sự không biết phải ăn nói với Ông Vu Kiều bên kia thế nào.
Trọng Thế Hoàng nói: “Còn có hai chuyện cần Thương đại ca hỗ trợ.”
“Hửm? Nói đi.”
“Là về thiết bị thanh lọc...”
Căn cứ Thế Thanh qua lại mật thiết với chính phủ cũng không phải vấn đề bí mật, làm người phát ngôn của chính phủ mới là chuyện đáng nói. Thương Lương nghe xong có chút giật mình, trầm mặc thật lâu mới lên tiếng: “Căn cứ Kỳ Lân trước giờ như thế nào, cậu biết rõ mà đúng không?”
Trọng Thế Hoàng: “Có nghe thấy.”
Thời điểm thây ma bùng nổ, Lộc Thành cũng như Long Thành, đều là khu vực gánh chịu tai họa nghiêm trọng. Nhưng khác biệt ở chỗ, Lộc Thành có quân khu đóng quân, tố chất của dị năng giả và thây ma cao hơn các khu vực khác. Cha của Thương Lương nắm giữ chức vụ cao trong quân khu, nội bộ phát sinh nhiều chuyện, dẫn tới quan hệ giữa chính phủ và quân khu chuyển biến xấu, gần như phải dùng đến vũ lực. Sau này, Thương Lương được tôn lên làm lão đại, quan hệ với chính phủ dịu đi phần nào, từ đó mở màn cho một mối quan hệ tế nhị.
Bởi vậy, trong ba căn cứ lớn, nếu nói căn cứ Thế Thanh là phái được chính phủ tin tưởng và ủng hộ nhiều nhất, thì căn cứ Kỳ Lân thuộc phái như gần như xa.
Thương Lương bảo: “Không phải tôi không tin cậu, nhưng chuyện này dính líu rất lớn, tôi không thể tự tiện quyết định.”
Trọng Thế Hoàng hiểu rõ băn khoăn của hắn. Từ lúc thành lập đến nay, căn cứ Thế Thanh vẫn luôn theo đuổi mục đích mưu cầu sống còn cho mỗi cá nhân trong tận thế, ngoại trừ Hứa Trường Sinh, những người khác trong ban lãnh đạo đều chấp nhận mục tiêu này. Chính vì thế, ai cũng hiểu rõ khi tận thế chấm dứt, bọn họ sẽ ai về nhà nấy, căn cứ giải tán.
Nhưng không phải ai cũng làm được như thế.
Cơ cấu phức tạp của căn cứ Kỳ Lân khiến giữa bọn họ luôn tồn tại nghi ngờ và bất hòa đối với từ “trả lại“.
Trọng Thế Hoàng nói: “Chúng ta phấn đấu vì sự sinh tồn của nhân loại, nếu đã có phương pháp giúp thế giới khôi phục, không lý gì lại buông tha.”
Thương Lương hỏi: “Cậu có thể cam đoan thiết bị thanh lọc này có khả năng biến thây ma trở lại thành người không? Cậu xác định không có bất kỳ tác dụng phụ nào sao?”
Trọng Thế Hoàng trả lời: “Đây là thành quả sau nhiều lần thực nghiệm của chính phủ, tôi đã đặt nó tại quảng trường trung tâm Hổ Thành.”
Thương Lương hút hết điếu thuốc, mỉm cười vỗ vai hắn: “Tuổi trẻ thật tốt. Không như chúng tôi, làm việc luôn phải nhìn trước ngó sau.”
Trọng Thế Hoàng ôm lấy Ôn Cố, cười nói: “Tôi nghĩ không nhiều, giờ chỉ muốn nhanh chóng lo liệu chuyện của chúng tôi thôi.”
“... Bởi mới nói, tuổi trẻ thật tốt.”
Họ khoác vai nhau cùng đến khu nhà nghỉ đã được xây lại. Cảnh Tụng Bình và Chu Phục Hổ đang sắp xếp người bảo vệ hàng hóa và lo thủ tục nhận phòng, thấy Thương Lương thì rối rít tới chào hỏi. Thương Lương hỏi han từng người, không hề lộ vẻ bối rối.
Ôn Cố vốn muốn hỏi Đổng Hi có theo tới không, nhưng Trọng Thế Hoàng cứ luôn nhìn chằm chằm, mãi không tìm được cơ hội nên đành phải thôi.
Tiễn chân Thương Lương xong, đoàn người Trọng Thế Hoàng thu xếp ổn thỏa, Cảnh Tụng Bình hỏi thái độ của Thương Lương, Trọng Thế Hoàng mặt trầm như nước: “Anh ta nghi ngờ về thiết bị thanh lọc, sẽ không dễ dàng đồng ý đâu.”
Cảnh Tụng Bình nói: “Thương Lương vẫn luôn phân rõ phải trái như vậy, đau đầu nhất là vợ anh ta, tính tình thì táo bạo, lại kiêu ngạo ương ngạnh, nếu chị ta nhúng tay phản đối thì rắc rối to. Cũng may chị ta thích cậu, hay là cậu thử xài mỹ nam kế đi?”
Trọng Thế Hoàng đột nhiên biến sắc: “Nói vớ vẩn gì đấy!”
Cảnh Tụng Bình bị quát mà ngẩn người, thầm nghĩ trước kia nói đùa như thế có thấy tức giận đâu, sao bữa nay lại căng thẳng dữ vậy?
Ôn Cố giải vây: “Anh ấy đùa thôi, đừng nóng giận.”
Trọng Thế Hoàng nắm cằm Ôn Cố, đánh giá sắc mặt cậu, hơi tỏ ra không vui: “Cậu không ghen à?”
“... Tôi tin anh.”
Trọng Thế Hoàng mỉm cười.
Cảnh Tụng Bình thở dài. Bị ăn sạch rồi còn đâu.
Khu nhà nghỉ được cải tạo lại từ phòng chờ sân bay, dùng ván gỗ ngăn thành nhiều phòng nhỏ, dùng rèm vải làm cửa, nên không có giá trị cách âm. Giường làm từ gạch và ván gỗ, chăn đệm tự mang theo. Không có tủ đầu giường, không có ghế dựa, càng đừng nói tới TV, toilet mỗi tầng dùng chung một cái, hoàn cảnh sống vô cùng gian khổ.
Trọng Thế Hoàng đặt hết chăn đệm lên giường Ôn Cố, vỗ vỗ mấy cái, xác nhận không bị cấn chỗ nào mới yên tâm.
Ôn Cố: “Anh thì sao?”
Trọng Thế Hoàng: “Mình ngủ chung.”
“...”
Trọng Thế Hoàng quay đầu nhìn cậu, cười nói: “Đùa thôi. Tối tôi phải tu luyện, không cần ngủ, cậu cứ ngủ đi.”
“Tôi cũng tu luyện.” Ôn Cố đáp.
Trọng Thế Hoàng ngồi trên giường vẫy cậu: “Lại đây.”
Ôn Cố nghi hoặc đi qua, bị hắn kéo đến bên cạnh, ôm lấy. “Đáng lẽ không nên cho cậu theo.”
“Tại sao?”
“Có muỗi với gián.”
“Không sao.”
“Còn có chuột.”
“Không sao.”
“Có lúc còn bò lên giường.”
“Anh bị rồi à?”
“Chu Phục Hổ từng đè chết một con trong lúc ngủ.”
“...”
Trọng Thế Hoàng vùi đầu vào cổ cậu — hắn thích động tác này gần bằng hôn môi, hít vào một hơi thật sâu: “Dù có đến bao nhiêu lần, tôi vẫn không thể thích ứng với nơi này. Nhưng có cậu ở đây, phòng dường như sáng sủa hơn hẳn.”
“Anh có nghĩ lý do thực sự là... anh sợ tối không.”
“...” Trọng Thế Hoàng hôn lên cổ cậu, mút vào thật mạnh.
“Ss!” Ôn Cố ăn đau.
Trọng Thế Hoàng nhả ra, nói khẽ: “Chúng ta ăn tối sớm một chút rồi còn về tu luyện.”
“Nhỡ có người quấy rầy thì sao?” Hắn mới bắt đầu tu luyện, còn chưa đạt tới trình độ thu phát tự nhiên, kỵ nhất là bị người quấy rầy.
Trọng Thế Hoàng nói: “Cậu tu luyện đi, tôi canh chừng cho.”
Ôn Cố lắc đầu: “Anh tu luyện đi, tôi canh chừng hay hơn. Ở giường tôi cũng được.”
“Cậu nửa đêm trước, tôi nửa đêm về sáng.”
“Được.”
Đồ ăn tối cũng phải tự mang theo. Trong lúc ăn, có mấy dị năng giả không thuộc ba căn cứ lớn muốn tới đây chắp nối đều bị Cảnh Tụng Bình cản lại. Trọng Thế Hoàng ăn cơm thật nhanh, sau đó kéo Ôn Cố về phòng.
“Chúng ta...”
Âm thanh ồn ào của cánh quạt trực thăng át mất nửa câu còn lại của Trọng Thế Hoàng.
Ôn Cố mở cửa sổ, ba chiếc trực thăng, năm chiếc xe tải nhẹ chậm rãi tiến vào bãi đậu máy bay được tận dụng làm bãi đậu xe. Khi trực thăng và xe tải đậu xong đâu ra đấy, mười mấy người lần lượt bước xuống, có không ít gương mặt quen thuộc. Đặng Bách, Heo Con, Michael... Thành viên trong tổ ngoại giao kia đều có mặt, cả anh chị Trang xung đột với Cảnh Tụng Bình lần trước cũng có mặt, còn có... đồng tử Ôn Cố hơi co lại.
Trọng Thế Hoàng thấy cậu nhìn chằm chằm hai người đàn ông mặc áo khoác, liền nói: “Người mặc áo khoác xám nhạt là Ông Vu Kiều.”
Mặt mũi Ông Vu Kiều rất quái đản, trán rộng cằm nhọn, lông mày rậm râu cá trê, tóc dài chấm vai bay bay theo gió, muốn nhìn kỹ ngũ quan nhưng lại như ngắm hoa trong sương mờ. Nhưng Ôn Cố không đặt tâm tư lên người hắn ta, bởi vì cậu phát hiện người mặc áo khoác trắng bên cạnh Ông Vu Kiều chính là... Thịnh Văn Chiêu!
Dường như Thịnh Văn Chiêu cũng cảm giác được, đột nhiên ngẩng đầu nhìn, Ôn Cố lập tức lách mình trốn sau lưng Trọng Thế Hoàng. Trọng Thế Hoàng gật đầu một cách hết sức phong độ, Thịnh Văn Chiêu khinh thường quay đi.
“Cậu quen tên đó à?” Trọng Thế Hoàng vẫn giữ nguyên tư thế nhìn ra, tay lại bất mãn bóp eo Ôn Cố.
Ôn Cố: “...” Cái thói quen xấu này rốt cuộc bắt đầu từ khi nào vậy?
“Hửm?”
Ôn Cố: “Không quen.”
Trọng Thế Hoàng quay sang, hơi nhíu mày: “Thật không?”
Tim Ôn Cố bùm bùm loạn nhịp. Theo lý thuyết, cậu nói dối nhiều như vậy, hẳn là phải miễn dịch rồi mới đúng, nhưng sự thật là mỗi lần nhìn thấy ánh mắt chuyên chú của Trọng Thế Hoàng, cậu đều chột dạ đến mức hô hấp cũng ngắt quãng, khó mà nghĩ kế được.
“Anh ta tạo cho tôi một cảm giác rất kỳ lạ.”
“Cảm giác gì?” Giọng Trọng Thế Hoàng rất trầm.
Ôn Cố: “Lạnh lẽo.”
Trọng Thế Hoàng quay lại nhìn Thịnh Văn Chiêu, đồng ý nói: “Tướng tá quả nhiên y như rắn độc.”
Ôn Cố: “...” Hiện tại cậu chỉ lo lắng một chuyện — nếu Thịnh Văn Chiêu cũng ở Miêu Thành, vậy Lữ Hằng thì sao?
Người của ba căn cứ lần lượt kéo đến, khu nhà nghỉ náo nhiệt hẳn lên. Trọng Thế Hoàng muốn tu luyện cũng không an tâm nổi, dứt khoát ôm Ôn Cố đùa giỡn trên giường.
“Tôi vào được không?” Cảnh Tụng Bình đứng trước cửa hỏi.
“... Mời vào.” Trọng Thế Hoàng trả lời cứng ngắc.
Cảnh Tụng Bình vừa vén rèm đi vào, vừa cười tủm tỉm: “Có cần cho các cậu chút thời gian mặc quần áo không?”
Trọng Thế Hoàng ngồi khoanh chân: “Chúng tôi mặc thế này là đủ lịch sự đi dự lễ tang của cậu rồi.”
“... Chuyện gì làm cậu khó chịu vậy?” Cảnh Tụng Bình cảm nhận được chút lửa giận trong giọng nói của hắn.
Trọng Thế Hoàng đáp: “Trừ chuyện cậu đi vào ra thì còn chuyện gì?”
Cảnh Tụng Bình giơ hai tay đầu hàng: “Được rồi, tôi nói xong rồi đi ngay.” Hắn rút ra một bản danh sách trong túi áo, “Mấy người này muốn gia nhập căn cứ chúng ta.”
“Sáu dị năng giả, ba mươi lăm phi dị năng giả?”
Cảnh Tụng Bình nhún vai: “Tôi nghĩ bọn họ có lý do lựa chọn chúng ta. Tỷ lệ căn cứ Hi Vọng với căn cứ Kỳ Lân nhận dị năng giả và phi dị năng giả là một chọi ba chọi bốn, bọn họ phải vượt qua ít nhất mười một người.”
“Phỏng vấn họ một lát đi.” Trọng Thế Hoàng nhét giấy về túi hắn, “Tôi không để ý chuyện họ có dị năng hay không, tôi chỉ muốn biết họ có trở thành sâu mọt hay không thôi.”
Cảnh Tụng Bình nói: “Phỏng vấn rồi, sau đại hội trao đổi sẽ theo chúng ta trở về.”
Trọng Thế Hoàng hỏi: “Thế nên, cậu chỉ đang thông báo với tôi?”
“Đằng sau một nhà lãnh đạo thành công luôn có một thư ký ân cần chu đáo.”
Trọng Thế Hoàng nghiêng mắt nhìn về phía cửa: “Ừ hử, thư ký ân cần chu đáo cơ đấy.”
“Được rồi.” Cảnh Tụng Bình rút lui về hướng cửa, vừa đi vừa cười, “Cửa này lộ liễu quá, để tôi đi mượn hai hai cái khóa giúp cậu đổi thành cửa chống trộm, rồi bật thêm nhạc rock, các cậu có ầm ĩ nghiêng trời lệch đất bên trong cũng không ai phát giác đâu.... Hi, đội trưởng Ông!”
Giọng Ông Vu Kiều vang lên tại cửa: “Có phải tôi tới không đúng lúc không?”
Trọng Thế Hoàng trong phòng trả lời: “Không sai, tôi nằm mơ thấy Captain America đập vỡ ba chiếc trực thăng, tình tiết vô cùng hấp dẫn, xin miễn quấy rầy.”
Ông Vu Kiều nói: “Hi vọng ba chiếc trực thăng đó không phải của tôi.”
“Yên tâm, Captain America trong mộng cầm cái khiên, không phải cung.”
“Đành đợi đến mai lại mời cậu tới xem trực thăng của tôi vậy.” Ông Vu Kiều tốt tính vẫy tay với Cảnh Tụng Bình, “Ngày mai gặp.”
Ôn Cố nghe tiếng bước chân Ông Vu Kiều đi xa, có chút lo lắng: “Như thế cũng được hả? Lỡ anh ta có chuyện gì quan trọng thì sao.”
Trọng Thế Hoàng nói: “Không sao đâu. Hắn chỉ đến khoe khoang trực thăng thôi.”
Ôn Cố: “...” Sẽ không ấu trĩ như vậy chứ?
Trọng Thế Hoàng hừ lạnh: “Giống như lần trước tôi khoe xe tăng với hắn.”
Ôn Cố: “...”
Nhắc tới xe tăng, Trọng Thế Hoàng nói đến hăng hái: “Lúc về cho cậu xem. Tất cả có mười cái, so với mấy cái trực thăng sứt sẹo chỉ to bằng hạt đậu kia thì oai phong hơn nhiều.”
Ôn Cố: “...” Quả nhiên rất ấu trĩ.