Bữa cơm tối diễn ra rất không thoải mái.
Ôn Cố tâm sự nặng nề, húp vài ngụm canh rồi thôi, Trọng Thế Hoàng ngồi đối diện cậu cũng ăn không biết ngon.
“Cậu có chứng kén ăn à?” Hắn đặt muỗng xuống, vẻ mặt không vui.
Ôn Cố cắn đũa, do dự tìm cách tiếp cận, thấp giọng nói: “Anh đối với Lưu Hán Tư... thế nào?” Cùng là thầm mến, có lẽ kinh nghiệm của Trọng Thế Hoàng đáng giá tham khảo.
Trọng Thế Hoàng khó hiểu: “Cái gì thế nào?”
“Anh đối với anh ta thế nào, anh ta đối với anh ra sao, các anh thường ngày... làm thế nào?”
Trọng Thế Hoàng mặt không đổi sắc, nói: “Anh ấy là anh họ tôi, tôi là em họ anh ấy, chúng tôi ngày thường hay không bình thường cũng là anh em họ.”
Ôn Cố thấy hắn không nói còn hơn: “Vậy tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của anh là gì?”
Nếu Ôn Cố hỏi thế ngay từ đầu, Trọng Thế Hoàng sẽ không cảm thấy kỳ lạ. Nhưng cậu hỏi xong Lưu Hán Tư, rồi lại hỏi về chuyện kén vợ kén chồng, liên hệ hai vấn đề với nhau, nghĩ thế nào cũng thấy có hàm ý sâu xa. Nhưng mình chỉ nổi sắc tâm với anh họ có một lần, cũng chưa từng tiết lộ xu hướng tình dục với bất kỳ ai, sao Ôn Cố lại biết được?
Hắn nheo mắt: “Cậu rốt cuộc muốn hỏi cái gì?”
Ôn Cố thấy hắn khó chịu, rụt đầu nói: “Không có gì, tán dóc chơi ấy mà. Anh ngủ cả buổi buổi chiều, một mình tôi chán quá nên nghĩ linh tinh vài thứ thôi.”
Trọng Thế Hoàng quan sát cậu một lát, xác định cậu chỉ nhất thời nổi hứng chứ không phải cố ý ám chỉ, mới thở phào một hơi: “Sao không nghĩ đến những chuyện tích cực có ý nghĩa khác ấy?”
“Hành y tế thế ấy à?”
“Cũng được, tôi tìm cho cậu cái ấm đun nước để treo.”
Tán gẫu một hồi, hai vấn đề đột ngột của Ôn Cố bị bâng quơ bỏ qua.
Ôn Cố đành phải trở về tự suy ngẫm.
Cái gọi là thầm mến, chính là lén lút thương thầm nhớ trộm. Nếu muốn độ hóa Trọng Thế Hoàng, phần thầm mến này phải tạo thành ảnh hưởng với hắn, nhưng không thể biểu hiện quá rõ ràng, phải dựa vào bản lĩnh để nắm bắt có chừng mực và khống chế sức nóng.
Đối với Ôn Cố, chuyện này còn khó hơn lôi kiếp.
Trọng Thế Hoàng vừa mở máy tính xử lý công việc tồn đọng suốt hai ngày nay, vừa liếc trộm Ôn Cố đang ngồi bên cửa sổ. Sau đó, cậu hết nhìn bầu trời đêm than ngắn thở dài, rồi lại cau mày, hiển nhiên là bị chuyện gì gây phiền lòng.
“Cậu có bạn gái hả?” Liên tưởng đến vấn đề Ôn Cố nói trong bữa tối, Trọng Thế Hoàng đột nhiên nhanh trí.
Ôn Cố ngẩn người: “Bạn gái gì?”
“Cái kiểu vừa rồi của cậu y như mèo động đực.”
Ôn Cố đỏ mặt: “Nói bậy không à.”
“Cậu từng quen bạn gái chưa?”
Như thế mà vẫn không hiểu ý nghĩa của hai chữ “bạn gái”, vậy thì Ôn Cố không còn là Ôn Cố nữa, mà là Ôn Ngốc. “Chưa. Chắc là chưa.” Nói xong một câu, nhưng vẫn sợ không đủ.
Trọng Thế Hoàng dĩ nhiên phát hiện: “Chắc là? Từng thích ai rồi sao?”
Ôn Cố nhớ tới Trương Kỳ, lắc đầu: “Không phải thích, chỉ là suýt nữa...” Kết thành bạn đạo, sinh tử đồng tu.
Trọng Thế Hoàng trêu ghẹo: “Suýt nữa kết hôn?”
Ôn Cố gật đầu: “Có thể nói là vậy.”
“...” Ánh mắt Trọng Thế Hoàng phức tạp, “Cậu mới hai mươi mốt tuổi đúng không?” Hắn ở tuổi này vẫn đang học đại học.
Ôn Cố đáp: “Cũng có thể nói là vậy.”
Chỉ số nhiều chuyện trong người Trọng Thế Hoàng rục rịch: “Tại sao lại là suýt nữa?”
Ôn Cố không muốn tiết lộ quá nhiều chuyện riêng tư, hàm hồ nói: “Cũng không có gì.”
“Nói.”
Âm thanh bỗng nhiên gần trong gang tấc.
Ôn Cố vừa nhấc đầu, Trọng Thế Hoàng đã xách ghế ngồi trước mặt, còn cực kỳ trông mong nhìn cậu.
“...”
Trọng Thế Hoàng trấn an: “Miệng tôi rất kín, cậu cứ an tâm.”
Ôn Cố vẫn ngậm miệng.
Trọng Thế Hoàng biến sắc: “Cậu không tin tôi?” Bộ dáng có thể trở mặt bất cứ lúc nào.
Ôn Cố thở dài, rốt cuộc cũng mở miệng: “Hắn hối hôn.”
“Vì sao?”
“Hắn vốn không thích tôi, hắn chỉ sợ... công phu của tôi.”
Trọng Thế Hoàng nhìn cậu bằng cặp mắt khác xưa: “Tôi luôn nghĩ cậu là người thành thật, không ngờ ở quê cũng có lịch sử ỷ thế làm bậy huy hoàng đến thế.”
Ôn Cố á khẩu.
Trọng Thế Hoàng vỗ vai cậu: “Chân trời nào chả có cỏ thơm. Cứ đi theo tôi, tôi nhất định tìm cho cậu một cô vợ vừa đẹp vừa thông minh.”
Ôn Cố nói: “Không cần, chuyện này cứ để tùy duyên là được rồi.” Cậu đã thành tiên, song tu hay không song tu cũng thế.
Lòng hiếu kỳ của Trọng Thế Hoàng được thỏa mãn, khoái trá an ủi cậu vài câu, quay đầu tiếp tục nỗ lực làm việc.
Trời càng khuya, phòng càng yên tĩnh. Dù Ôn Cố có mặt ở đó, nhưng cậu không gây ra chút tiếng động nào. Trọng Thế Hoàng hoàn toàn tiến vào cảnh giới tối cao người và công việc hợp làm một, mãi đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên mới giải trừ trạng thái.
Hắn nhìn số gọi tới, chân mày giật giật, bắt máy hỏi: “Có tin tức gì không?”
Ôn Cố cử động lỗ tai, chợt nghe thấy đầu dây bên kia nói: “Có tin tức. Đêm qua thằng bé kia gọi taxi đến thôn La Sơn Đầu.”
Trọng Thế Hoàng nói: “Tôi chỉ muốn nghe tin tìm được người.”
Vẻ đắc ý trong giọng nói của dầu dây bên kia lập tức biến mất, thay bằng khúm núm đáp lời.
Trọng Thế Hoàng cúp điện thoại, hai tay đặt trên bàn phím, hắn vốn định viết vài thứ, nhưng suy nghĩ bị cắt ngang nên không thể nào tiếp tục được nữa. Hắn đấu tranh một lát rồi dứt khoát tắt văn bản đứng lên, hướng đôi mắt xa xăm nhìn ra bên ngoài.
Cảnh đêm 11 giờ ở thị trấn Z không có gì đáng xem, chỉ có màn đêm dày đặc và ánh đèn lác đác, thỉnh thoảng lại có một hai chiếc xe ầm ĩ phóng qua. Bóng đêm trùng điệp như một cái quan tài khổng lồ cung cấp chỗ trốn cho con người.
Đứa trẻ kia đang trốn tại góc nào trong màn đêm này?
Tài xế đó có tới đây hay không?
Trong đầu Trọng Thế Hoàng không ngừng hiện lên đủ loại vấn đề, mãi tới khi trên cửa kính xuất hiện hình bóng của một người khác.
Ôn Cố ôm hộp bánh: “Muốn ăn một chút không?”
Trọng Thế Hoàng thuận tay cầm một miếng nhét vào miệng Ôn Cố.
Ôn Cố nhăn nhó ăn.
Trọng Thế Hoàng nói: “Buổi tối ăn quá nhiều sẽ mập.”
Ôn Cố đáp: “Mập chút mới tốt. Giám đốc Cảnh bảo phải mập thì diện tích đỡ đạn mới rộng.”
“Tôi không cần cậu đỡ đạn.” Trọng Thế Hoàng bảo, “Tôi chỉ yêu cầu cậu giết chết đối phương ngay trước họng súng của hắn.”
“... Giết người là phạm pháp.”
“Tôi cho phép cậu “phòng vệ chính đáng“.” Trọng Thế Hoàng nhìn khuôn mặt đơn thuần của Ôn Cố, nhớ tới tuổi của cậu, nhịn không được sờ đầu cậu, “Đi ngủ sớm một chút, nếu không sẽ không cao nổi đâu.”
Ôn Cố: “...” Cậu có ngủ đến sông cạn đá mòn cũng không cao nổi.
Trong lòng ôm tâm sự, Trọng Thế Hoàng ngủ không ngon giấc, chưa đến năm giờ đã tỉnh lại, lăn qua lộn lại trên giường. Cuối cùng, không nhịn được gọi điện cho chàng trai nhỏ gầy.
Chàng trai vừa chợp mắt không lâu, lúc nghe điện thoại vẫn còn mơ màng, giọng nói vo ve như muỗi kêu, đến lúc Trọng Thế Hoàng mất kiên nhẫn mới lấy lại tinh thần: “Mục tiêu là thôn La Sơn Đầu, nhưng sau thôn La Sơn Đầu còn mấy thôn nữa. Tôi đang mang người đến từng nhà hỏi, có thể phải đợi một thời gian nữa mới có tin tức.”
Trọng Thế Hoàng trầm mặc một lát, hỏi: “Hiện giờ các anh đang ở đâu?”
Rạng sáng sáu giờ.
Xe chạy trên đường núi. Đường núi rất hẹp, Trọng Thế Hoàng lái vô cùng cẩn thận.
Ôn Cố quay kính xe xuống, hít thở không khí trong lành.
Trọng Thế Hoàng nhắc: “Coi chừng bị cảm.”
“Không sao.” Sau khi thành tiên, thân thể cậu không còn là người phàm nữa, dĩ nhiên cũng không bị thương hay bệnh tật.
Trọng Thế Hoàng nói: “Mệt thì ngủ một lát đi.”
Ôn Cố hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
“Có tin tức của thằng nhóc.” Trọng Thế Hoàng nắm tay lái thật chặt. Thực ra, hắn biết mình không phải chuyên gia điều tra, có đi hay không cũng thế, nhưng thời gian trôi qua càng lâu, hắn càng không thể ngồi yên chờ đợi tin tức.
Rời khỏi Long thành đến thị trấn Z là nhất thời xúc động, đồng thời là kết quả của kiềm nén lâu ngày.
Hắn hận bản thân bất lực. Đã không thể bảo vệ cha mẹ, mà còn không thể báo thù rửa hận cho họ. Qua nhiều ngày như vậy, chẳng những không tra được đầu sỏ sau màn, ngay cả hung thủ cũng bỏ trốn.
Trên đường núi chợt vang lên một tiếng còi.
Ôn Cố nhìn hắn một cái.
Trọng Thế Hoàng phiền não cắn môi.
Nếu như mình là môn hạ của Hành Thiên Đạo thì tốt rồi, có thể bấm đốt ngón tay tính toán, thông hiểu từ cổ chí kim.
Mắt Ôn Cố sáng lên: “Chậc, nghe nói thần tiên cái gì cũng biết, chuyện gì cũng hiểu. Nếu chúng ta là thần tiên, sẽ không có chuyện gì làm khó được chúng ta.”
Trọng Thế Hoàng nói: “Làm thần tiên phải từ bỏ thất tình lục dục. Không phải không bị chuyện gì làm khó, mà là không có hứng thú với bất cứ chuyện gì.”
“Thực ra thần tiên... không vô tình đến thế.”
“Sao cậu biết?”
“Nhiều thần tiên trong truyện dân gian đều rất có tình người. Ví dụ như Lữ Đồng Tân thường xuyên làm việc tốt.”
Trọng Thế Hoàng nói: “Toàn là bịa đặt. Nếu thần tiên thật sự có lòng cứu giúp đời như vậy, thế giới sẽ không có nhiều tai nạn đến thế.”
Ôn Cố: “...” Có lý... A! Cậu định thuyết phục hắn cơ mà, không phải bị hắn thuyết phục.
Trọng Thế Hoàng nói tiếp: “Cậu muốn làm thần tiên sao?”
Ôn Cố đáp: “Hôm qua anh nhắc đến thần tiên nên tôi nhớ tới.”
Trọng Thế Hoàng bảo: “Thần tiên đó...”
“Như thế nào?” Ôn Cố rất muốn biết đánh giá của hắn về mình.
“Vừa già vừa đần.”
Ôn Cố: “...” Cậu sẽ cẩn thận nghiên cứu thanh khuê, sớm ngày độ hắn thành tiên. Tới lúc thành tiên rồi...
Trọng Thế Hoàng hội hợp với chàng trai nhỏ gầy tại thôn La Sơn Đầu. Chàng trai nhỏ gầy cố ý chờ hắn ở đây, những người khác đã đi về trước tiếp tục tìm kiếm. Chàng trai nói: “Một bạn học của thằng nhóc ở thôn Hậu Sơn Đầu bảo đã từng đến đó hỏi tình hình, chúng ta có thể loại bỏ chỗ ấy. Đường phía trước chưa sửa xong, không thích hợp đi xe. Chúng tôi phải nhờ dân bản xứ dẫn vào. Hay là Trọng tiên sinh ở đây chờ đi?”
Trọng Thế Hoàng biết mình có vào cũng vô dụng, đồng ý đề nghị của hắn: “Các anh nhất định phải đưa được người sống về.”
Sắc mặt chàng trai tái nhợt, hiển nhiên đã suy ra được hàm nghĩa sâu xa trong lời nói của hắn.
Trọng Thế Hoàng mang Ôn Cố vào một quán ăn nhỏ trong thôn gọi đồ ăn sáng.
Bữa sáng là bánh nướng than, mùi rất thơm, tay nghề có vài phần tương tự với mẫu thân trong ký ức của Ôn Cố, cậu phá lệ chủ động ăn hai cái.
Trọng Thế Hoàng thấy cậu thích ăn, muốn mua về thêm mười cái, bản thân lại không ăn bao nhiêu.
Ngồi đến giữa trưa, pin laptop chỉ còn khoảng 20%, Trọng Thế Hoàng có chút ngồi không yên, đứng lên nhìn ra đường mấy lần, cuối cùng nhịn không được muốn gọi điện thoại, nhưng chưa bấm xong số đã có điện thoại gọi tới.
Đầu kia, giọng chàng trai rõ ràng vô cùng kinh hoảng: “Chết rồi, tài xế kia chết rồi!”