Tế Thế

Chương 15: Chương 15: Tai nạn lật xe 1




Chàng trai tên gọi là Từ Chính Vĩ, là một tay anh chị ở thị trấn Z. Cảnh Tụng Bình nghe được tung tích của thằng bé con tài xế nên tìm hắn đến trông chừng. Bản thân hắn là người khôn khéo, từng chứng kiến rất nhiều bộ mặt của xã hội, nhưng hiện trường giết người vẫn là lần đầu tiên, khó tránh khỏi luống cuống.

Ngược lại là Trọng Thế Hoàng, khi khiếp sợ ban đầu qua đi, hắn lập tức tỉnh táo lại, truy hỏi diễn biến sự tình.

Từ Chính Vĩ nuốt nước miếng, giọng nói vẫn hơi run: “Chúng tôi nghe nói nhóc họ Trần cùng một người đàn ông đi qua thôn La Cổ đến sườn núi phía sau, nên ngay lập tức đi theo. Sau núi chỉ có một con đường được người dân trong thôn trải bằng ván gỗ và đất đá, đường rất dốc, chúng tôi mất hơn một tiếng mới lên tới được, nhưng phía trên cái quỷ gì cũng không có. Lúc ấy, tôi nghĩ có lẽ người dân nhìn lầm rồi. Tiểu Thôi bảo măng ở đây rất ngon, muốn đi đào mấy búp. Măng nằm sâu dưới đất, đất lại rất cứng, không có công cụ không đào nổi. Vì vậy, cậu ấy muốn tìm một cây gỗ đến nạy, trong lúc tìm thì phát hiện thi thể trong bụi cỏ. Tôi đã thấy ảnh chụp tài xế kia, là hắn, chính là hắn!”

“Nguyên nhân chết là gì?”

“Không thấy máu, nhưng cổ trông hơi kỳ lạ, hình như là bị vặn gãy cổ.”

Trọng Thế Hoàng bình tĩnh nghe xong, hỏi: “Trên đường có gặp kẻ nào khả nghi không?”

Từ Chính Vĩ đáp: “Trên núi không có ai cả.”

“Có thi thể đó thôi?”

Từ Chính Vĩ: “...”

Trọng Thế Hoàng nói: “Báo cảnh sát chưa?”

“Vẫn chưa.”

Trọng Thế Hoàng nói tiếp: “Sau này đụng phải việc như vậy, chuyện đầu tiên là phải báo cảnh sát, hiểu chưa?”

“... Hiểu rồi.”

“Nhưng những lời không liên quan đến hiện trường vụ án thì không cần nhiều lời.”

“Mấy anh em chúng tôi chỉ đi chơi tiết thanh minh mà lại gặp phải chuyện xúi quẩy như vậy, thực sự không có gì để nói.” Từ Chính Vĩ thức thời.

Trọng Thế Hoàng ngắt máy, thu dọn máy tính giao cho Ôn Cố, mình thì xách hộp bánh nướng được đóng gói cẩn thận.

Ôn Cố thấy hắn vội vàng, giả bộ mờ mịt: “Xảy ra chuyện gì?”

Trọng Thế Hoàng nói: “Tài xế bị giết.”

Ôn Cố “A” một tiếng, tự thấy hơi giả tạo, vội hỏi: “Bị giết như thế nào?”

“Có thể là bị vặn gãy cổ.” Trọng Thế Hoàng không muốn nhiều lời, vừa bấm số gọi cho Cảnh Tụng Bình, vừa đi về hướng xe.

Ôn Cố cảnh giác nhìn bốn phía, các vệ sĩ khác đang như có như không bao vây Trọng Thế Hoàng ở trung tâm, trên đường cũng không có người đi đường nào.

Trọng Thế Hoàng đơn giản kể lại mọi chuyện trong điện thoại, Cảnh Tụng Bình nói: “Theo như tôi điều tra, chỉ có một con đường dẫn tới những thôn làng này, có khả năng hung thủ vẫn còn ở phụ cận. Cậu mau trở về đi!”

Trọng Thế Hoàng quay đầu.

Con đường nhấp nhô lên xuống, chỗ hắn đứng có địa thế khá thấp, nhìn từ đây, đường như đang chậm rãi đi từ khu vực nước cạn đến chỗ nước sâu, cuối cùng nối liền với trời, trông như sắp đi đến điểm cuối. Nhưng hắn biết, xuống chút nữa vẫn còn đường dẫn đến thôn La Cổ, đến con đường sau núi, và đó cũng có thể là nơi hung thủ đang ẩn nấp.

“Có gì à?” Ôn Cố theo tầm mắt hắn nhìn xung quanh.

Trọng Thế Hoàng thu hồi ánh mắt, giữ chặt cánh tay cậu, bước nhanh về phía trước.

Ôn Cố theo hắn lên xe, thấy hắn cau mày thì hỏi: “Tài xế chết, vậy thằng nhóc thì sao?”

Trọng Thế Hoàng giật mình, nhanh chóng gọi cho Từ Chính Vĩ, nhắc hắn chú ý tung tích thằng bé. Nếu nó không chết, vậy chắc chắn đang ở cùng với hung thủ! Bọn họ không biết mặt mũi hung thủ ra sao, nhưng có thể xuống tay từ chỗ thằng nhóc.

Từ Chính Vĩ nghe thấy hai chữ “hung thủ” thì bị dọa hết hồn. Tiểu Thôi vừa lấy cành cây chọc chọc đầu cái xác, xác nhận đúng là cổ bị bẻ gãy, đủ thấy hung thủ tàn nhẫn cỡ nào! Nhưng hắn đâu còn cách nào khác, bắt người tay ngắn*. Với thân phận và bối cảnh của Trọng Thế Hoàng, hắn không thể đắc tội được, cũng may họ có nhiều người, đi cùng nhau có thể tiếp thêm can đảm.

*lấy thứ gì đó của người khác thì cũng rụt tay lại với người ta, đại ý là được lợi của người ta thì phải biết thân biết phận

Trọng Thế Hoàng cũng không muốn hắn gặp chuyện không may, dặn hắn an toàn là trên hết, gặp phải người không nên cứng đối cứng, manh mối không chính xác thì cứ chạy rồi nói sau.

Từ Chính Vĩ nghe thế cảm thấy thoải mái hơn nhiều, thầm nghĩ kẻ có tiền không phải tên nào cũng ác ôn.

Trong lúc Trọng Thế Hoàng lái xe về, một chiếc xe vượt lên cẩn thận dẫn đường phía trước, vài chiếc khác theo sau, kẹp Trọng Thế Hoàng ở giữa để bảo vệ.

Vào thời khắc mấu chốt, các vệ sĩ bình thường không có cảm giác tồn tại cũng rất đáng tin.

Ôn Cố thả lỏng tâm trạng, quay đầu nhìn phong cảnh bên đường. Lúc đi, bên phải cậu chỉ có núi đá, tới lúc về, cảnh đẹp lần lượt thay đổi từ ruộng lúa, quốc lộ, đến làng mạc. Bầu trời xanh biếc, mênh mông bát ngát, cao xa vời vợi, vui tươi thanh thản.

Thấy cậu thích quang cảnh bên đường, Trọng Thế Hoàng cố ý lái xe nhích sang bên phải. Chỗ đó được bao quanh bởi một hàng rào sắt thâm thấp, tới gần chút nữa là có thể nhìn xuyên qua.

Ôn Cố nhìn sang, khẽ mỉm cười cám ơn hắn.

Khóe miệng Trọng Thế Hoàng hơi cong lên, khuôn mặt lạnh băng cuối cùng cũng hiện lên chút ấm áp.

Sau đó, một tiếng thắng xe cực kỳ chói tai vang lên!

Ôn Cố quay đầu, một chiếc xe màu đen có rèm che đang vượt qua xe của vệ sĩ, dùng tốc độ cực nhanh xông lại đây.

Đồng tử Trọng Thế Hoàng hơi co lại, theo bản năng bẻ tay lái về bên trái, muốn tới gần vách núi. Chiếc xe kia thừa dịp thân xe bọn họ hơi nghiêng, lách sang bên trái, va chạm thật mạnh từ bên phải!

Lốp xe ma sát với mặt đường tạo thành âm thanh như tiếng chuông báo tử, hết thảy phát sinh trong tích tắc.

Ôn Cố nhìn Trọng Thế Hoàng xoay về phía mình như muốn làm gì đó, thân thể bị dây an toàn giữ chặt, sắc mặt kinh hoàng đến vặn vẹo.

Cảnh vật nháy mắt đảo ngược, xe đụng vào dải phân cách, nhưng chưa dừng lại mà văng ra ngoài. Cậu vội vàng nắm chặt tay Trọng Thế Hoàng, bảo bọc thân thể hai người, tùy ý xe rơi thẳng xuống vách núi.

May là bọn họ đã đến gần chân núi, khoảng cách từ trên xuống dưới không cao lắm, chỉ một lát đã rơi xuống. Khoảnh khắc chạm đất, xe dĩ nhiên vỡ nát.

Túi khí an toàn chen chúc trong không gian nhỏ hẹp. Ôn Cố hành động khó khăn, chỉ có thể dùng thần thức quét hình Trọng Thế Hoàng, xác nhận hắn chỉ bị thương nhẹ mới thở phào nhẹ nhõm.

Trọng Thế Hoàng đã mê man hoàn toàn, nhưng cái tay bị Ôn Cố bắt lấy thì vẫn nắm chặt tay cậu.

Qua một lát, trước và sau xe lục tục xuất hiện vài chiếc xe và bóng người. Ôn Cố tạo vài vết thương trên người cho giống Trọng Thế Hoàng, sau đó yên lặng “ngất” đi.

Chỉ trong vòng một tháng, hai đời nhà họ Trọng liên tiếp gặp tai nạn xe, cho dù là âm mưu hay trùng hợp cũng khiến nhiều người chú ý.

Trọng Đôn Thiện biết tin, nôn nóng đến mức huyết áo tăng cao, cũng may bên cạnh có bác sĩ gia đình giúp bệnh tình kịp thời ổn định. Sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên ông làm là mắng thẳng mặt Cảnh Tụng Bình, các vệ sĩ bên người Trọng Thế Hoàng cũng không được sống khá giả, bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu qua điện thoại. Tuy Ôn Cố nhờ “hôn mê” nên may mắn thoát khỏi, nhưng tên vẫn ở chỗ ông cụ họ Trọng, sớm muộn gì cũng bị hỏi đến.

Cảnh Tụng Bình khổ sở ăn mắng xong, ngồi trực thăng bay đến thị trấn Z.

Trọng Thế Hoàng đã tỉnh lại, đang nằm trên giường trong phòng bệnh đơn tiếp nhận kiểm tra.

Bác sĩ nói: “Tình trạng chung của Trọng tiên sinh rất bình thường, nếu các anh không nói, tôi hoàn toàn không nghĩ là gặp tai nạn xe, còn tưởng chỉ bị té một cái trên đường.”

Cảnh Tụng Bình cảm thấy bác sĩ rất không đáng tin, rơi từ trên cao như thế mà lại giống như bị té? Hắn chỉ vào người Trọng Thế Hoàng, hỏi từ đầu đến cổ, từ cổ đến lồng ngực, từ lồng ngực đến bắp đùi... Dù nhìn tới hay không nhìn tới, đều hỏi kĩ càng từng cái một.

Bác sĩ sốt ruột: “Vị tiên sinh này, anh phải tin tưởng sự chuyên nghiệp của chúng tôi.”

Cảnh Tụng Bình hỏi: “Cậu ấy sẽ không đang yên lành ngồi đó rồi tự dưng hộc máu đấy chứ?”

“... Tôi không biết Trọng tiên sinh có hộc máu hay không, chỉ biết anh còn hỏi nữa thì tôi sẽ hộc máu.” Bác sĩ thở phì phì bỏ đi.

Cảnh Tụng Bình nói với Trọng Thế Hoàng: “Lúc về Long Thành, chúng ta kiểm tra lại lần nữa.”

Đợi lâu như vậy, Trọng Thế Hoàng cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện: “Triệu Thụ Thanh đâu?”

Cảnh Tụng Bình đáp: “Cậu ấy không sao.”

Trọng Thế Hoàng tức giận: “Rơi từ trên cao như vậy mà lại không sao?” Từ đầu đến cổ, từ cổ đến lồng ngực, từ lồng ngực đến bắp đùi, hắn hỏi kĩ càng từng cái một.

Cảnh Tụng Bình: “...”

Cuối cùng, Ôn Cố bị Cảnh Tụng Bình kéo đến trước mặt Trọng Thế Hoàng. Trọng Thế Hoàng nghiêm khắc thẩm tra xong, mới thả cho cậu tiếp tục ngủ, nhưng không phải về phòng bệnh bốn người, mà đặt thêm giường vào phòng đơn của hắn.

Cảnh Tụng Bình vốn định phê bình Ôn Cố mấy câu, nhưng chưa kịp nói đã bị Trọng Thế Hoàng ngăn cản.

Trọng Thế Hoàng nói: “Cậu ấy bị thương cần nghỉ ngơi, có chuyện gì chờ cậu ấy khỏe rồi nói.”

Cảnh Tụng Bình im lặng nhìn hắn.

Trọng Thế Hoàng bị nhìn đến mất tự nhiên: “Sao vậy?”

Trong lòng Cảnh Tụng Bình không biết là cảm giác gì. Chu Phục Hổ đi theo Trọng Thế Hoàng chừng ấy thời gian mà còn không được Trọng Thế Hoàng để ý nhiều đến thế, Ôn Cố mới theo hắn có vài ngày đúng không nhỉ? Nhưng Ôn Cố cũng là thủ hạ của Cảnh Tụng Bình, nói ra lời bên nặng bên nhẹ không phải chỉ có một mình Trọng Thế Hoàng. Hắn nói: “Cậu nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai trời đẹp, chúng ta về Long Thành.”

Trọng Thế Hoàng gật đầu, lúc hắn đi tới cửa, chợt hỏi: “Đúng rồi, có nhìn thấy bánh nướng của tôi không?”

Cảnh Tụng Bình nghi hoặc: “Cái gì?”

Trọng Thế Hoàng dùng tay mô tả hình dáng cái hộp: “Tôi để trong xe.”

Cảnh Tụng Bình quả thực muốn câm nín: “Giờ phút nào rồi mà cậu còn nhớ thương đến bánh nướng.”

Trọng Thế Hoàng trừng mắt nhìn Ôn Cố đang ngủ ngon lành, nghĩ thầm: ai bảo mình xui tận mạng, gặp phải vệ sĩ kén ăn như gì.

“Nếu cậu muốn ăn, để tôi sai người đi mua.” Trải qua họa lớn như thế, tỉnh lại muốn ăn vài cái bánh nướng cũng không có gì lạ. Cảnh Tụng Bình thật bất đắc dĩ.

Cảnh Tụng Bình đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Ôn Cố và Trọng Thế Hoàng.

Trọng Thế Hoàng ngắm gương mặt say ngủ của Ôn Cố, tâm mềm mại vô cùng.

Khoảnh khắc xe bay đi, hắn cho rằng mình sắp chết, lòng tràn ngập sợ hãi, kinh hoảng và không cam tâm.

Nhưng người này vẫn ở đó, an tĩnh ngồi bên hắn, nét mặt trấn định, tựa như dù trời có sập xuống, cậu cũng sẽ dùng vai khiêng lên, bọn họ không phải đang trải qua không phải một hồi kiếp nạn sinh tử, mà đang ngồi trên cáp treo trong khu vui chơi.

Tâm tình bỗng dưng thả lỏng.

Trước mặt không phải là cái bóng của lưỡi hái tử thần, mà là trời xanh, mây trắng và khuôn mặt người ấy.

Thời điểm chỉ mành treo chuông, một bàn tay nắm chặt tay hắn, giống như ba mẹ hắn trước khi chết, không cần từ ngữ nào, chỉ trao nhau lời hứa cùng sinh cùng tử —— cùng nhau bước qua cầu Nại Hà.

So sánh như vậy không thích hợp lắm, dù sao hắn và Triệu Thụ Thanh cũng chỉ có quan hệ giữa cố chủ và vệ sĩ, tiến thêm một bước, là bạn bè sống dưới cùng một mái nhà. Nhưng mặc kệ thế nào, giây phút ấy, hắn vô cùng thỏa mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.