Thức ăn bệnh viện nấu khá cẩu thả, không chỉ mình Ôn Cố không đụng tới, ngay cả Trọng Thế Hoàng cũng ăn mỗi hai miếng. May mà không bao lâu sau, Cảnh Tụng Bình đã mang bánh nướng nóng hổi đến, mỗi người cầm một cái gặm.
Cảnh Tụng Bình nhìn mà xót xa không thôi: “Đường đường đại thiếu gia tập đoàn Lăng Thiên, thế mà lại ôm đầu u nằm trên giường bệnh gặm bánh nướng đến ngon lành.”
Khóe miệng Trọng Thế Hoàng co rút: “Một việc cực kỳ bình thường qua miệng cậu sao nghe não nề quá vậy?”
Cảnh Tụng Bình bảo: “Lúc cậu còn bé, trong chén thiếu một miếng thịt cũng không chịu ăn cơm, còn bây giờ thì sao, thiệt tình là hai người khác nhau mà.”
Bị hắn nói như thế, Trọng Thế Hoàng cũng bắt đầu thấy kỳ quái. Loại bánh nướng này vẫn dùng đường làm nhân, như hồi trước, dù có đói chết cũng không muốn ăn, sao bữa nay thấy ngon dữ vậy ta?
Hắn liếc nhìn Ôn Cố, hai móng vuốt trắng trẻo cầm bánh nướng hết sức chuyên chú gặm rồi gặm, cái đầu húi cua lên xuống liên tục, làm gì còn dáng vẻ bẽn lẽn một miếng nửa miếng như trước nữa, hắn bỗng cảm thấy bánh này dù nhân đường nhưng vẫn rất ngon.
Cảnh Tụng Bình không quen nổi ánh mắt Trọng Thế Hoàng nhìn Ôn Cố, cưng chiều nhàn nhạt trong đôi mắt kia khiến hắn đau trứng muốn chết. Nhưng nghĩ hai người vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, bắt đầu thiết lập tình hữu nghị cách mạng cũng bình thường, hắn liền thoải mái trở lại.
Hắn nói: “Anh họ cậu mới gọi điện thoại cho tôi, bảo đang trên đường tới đây, hỏi tôi địa chỉ bệnh viện và số phòng, còn nói tôi đừng cho cậu biết, muốn làm cậu bất ngờ.” Cảnh Tụng Bình dùng “anh họ cậu” thay cho Lưu Hán Tư, hiển nhiên không ủng hộ hành vi gây thêm phiền phức của y.
Trọng Thế Hoàng hỏi: “Anh ấy đang đau dạ dày cơ mà?”
Cảnh Tụng Bình đáp: “Coi bộ não rút* rồi.”
*ý là ngu ngốc
Trọng Thế Hoàng trừng hắn một cái.
Từ nhỏ đến giờ, Cảnh Tụng Bình với Lưu Hán Tư luôn không hợp nhau, ba người không thể hợp tác chơi chung được, thỉnh thoảng còn âm thầm tranh giành, cố gắng lấy đồ đẹp hấp dẫn lực chú ý của mình.
Trọng Thế Hoàng chuyển tầm nhìn sang Ôn Cố, Ôn Cố ăn xong bánh nướng đang lau miệng.
Lại nói tiếp, hiện tại lại có thêm một Triệu Thụ Thanh. Trong đêm khuya vắng lặng, cậu luộc trứng gà cho tên khóc nhè là hắn, trong phút giây sống chết, cậu nắm chặt lấy tay hắn, tuy cách thức thu hút sự chú ý hơi khác thường, nhưng cũng có hiệu quả nhất định. Tựa như bây giờ, Cảnh Tụng Bình còn đứng đây, bản thân mình tay chân đau nhức và rất cần một giấc ngủ, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được liếc sang bên cạnh.
Trọng Thế Hoàng cảm thấy mình bị bệnh thật rồi.
Ôn Cố quay đầu nhìn hắn: “Sao vậy?”
“... Khóe miệng cậu dính vụn bánh kìa.” Trọng Thế Hoàng chăm chú nhìn môi cậu, ánh mắt thâm thúy, giọng nói khàn đặc.
Ôn Cố đưa tay quẹt đi, nhưng không chùi được cái gì.
Tim Trọng Thế Hoàng đập thình thịch, không kìm lòng nổi giơ tay lên...
“Coi chừng!” Ngay khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Cảnh Tụng Bình đỡ được Trọng Thế Hoàng suýt nữa rơi xuống giường.
Ôn Cố: “...” Chuyện gì vậy trời?
Trọng Thế Hoàng: “...” Sao hai cái giường cách xa quá vậy?!
Cảnh Tụng Bình: “...” Nhất định là mình mệt quá nên hoa mắt xừ nó rồi, thế quái nào giữa hai tên đực rựa lại bốc lên bong bóng màu hồng?
Ăn uống no đủ, Trọng Thế Hoàng và Cảnh Tụng Bình rốt cuộc cũng nhắc tới chính sự.
“Tên kia thế nào?” Giọng Trọng Thế Hoàng trầm thấp, mỗi âm tiết đều bộc lộ sát khí lạnh lẽo.
Ôn Cố kinh ngạc nhìn hắn. Cậu đã chứng kiến nhiều bộ mặt của Trọng Thế Hoàng, gào khóc, rên rỉ, cười ha ha, nhưng chưa từng thấy hắn lạnh lùng như vậy.
Trọng Thế Hoàng phát hiện vẻ ngạc nhiên của cậu, hơi cong môi, sắc mặt hiền hòa hơn.
Cảnh Tụng Bình nói: “Nồng độ cồn vượt mức cho phép, hắn khăng khăng mình say rượu lái xe nên sơ xuất gây ra tai nạn. Tôi đã điều tra lai lịch của hắn, tạm thời chỉ biết tên hắn là Hồ Thắng Tài, người địa phương, tài xế của một xưởng gia công gỗ. Chiếc xe đó là của quản đốc xưởng, lần này đến thôn La Cổ biếu đồ cho mẹ của quản đốc.”
Trọng Thế Hoàng hỏi: “Có quan hệ gì với gã họ Trần không?”
Cảnh Tụng Bình trả lời: “Trần Phát là người huyện Y, mấy năm nay chỉ ghé thị trấn Z hai lần để thăm con trai, chắc là không có vấn đề gì.” Trần Phát chính là tài xế gây tai nạn cho Trọng Quốc Cường và Lưu Hiểu Linh.
Trọng Thế Hoàng trầm ngâm: “Vụ án giết người sao rồi?”
Cảnh Tụng Bình đáp: “Đã xác nhận hiện trường gây án là phía sau núi, Trần Phát bị vặn cổ đến chết, ra tay hết sức gọn gàng, hai bên không giằng co nhiều. Những cái khác còn đang điều tra.”
Trọng Thế Hoàng suy tư một lát, đột nhiên nói: “Hai chuyện này có thể nào liên quan với nhau không? Có khi nào Hồ Thắng Tài là hung thủ giết Trần Phát không?”
Cảnh Tụng Bình nói: “Hung thủ xuống tay gọn gàng như thế, tố chất tâm lý, kỹ xảo và sức lực phải rất mạnh. Nếu Hồ Thắng Tài là hung thủ, vậy bối cảnh của hắn chắc chắn không tầm thường.”
“Nhìn hắn đâm xe điên cuồng thế kia là biết hắn rất có tố chất tâm lý ở phương diện giết người rồi.”
“Lúc ấy hắn có rượu trong người, tửu tráng túng nhân đảm* mà.”
*rượu mạnh tiếp thêm can đảm cho con người
Trọng Thế Hoàng nói: “Có tin tức gì của thằng nhóc chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Tiếp tục tìm đi.”
Hơn tám giờ Lưu Hán Tư mới đến, một tay xách rương hành lý mười bốn tấc, một tay cầm áo măng tô, dáng vẻ rất vội vàng, mang theo một cơn gió lạnh vào phòng bệnh.
Trọng Thế Hoàng chợt tỉnh lại, nhíu mày nhìn Ôn Cố đang ôm sách ngồi trên giường bên, rồi từ từ ngồi dậy uống một ngụm nước, nói: “Anh họ, trễ vậy còn tới đây làm gì?”
Lưu Hán Tư thả rương xuống, nhào đến bên giường bệnh, vươn tay sờ trán Trọng Thế Hoàng.
Trọng Thế Hoàng hơi né người đi, dở khóc dở cười: “Em bị tai nạn xe, không phải phát sốt.”
Lưu Hán Tư ngượng ngùng rụt tay lại: “Đang yên lành sao lại gặp tai nạn? Lúc hay tin anh chỉ muốn điên lên thôi, em có biết không hả!”
Nhìn vẻ lo lắng của y, Trọng Thế Hoàng mềm giọng: “Em không sao.”
Lưu Hán Tư hỏi: “Bắt được người chưa?”
Trọng Thế Hoàng không muốn nhiều lời, lạnh nhạt đáp: “Say rượu lái xe, bị đưa đến cảnh sát ngay lúc đó.”
Lưu Hán Tư nói thầm: “Sao xui xẻo dữ vậy, hết chú dì lại đến em.”
Mắt Trọng Thế Hoàng trầm xuống, khóe mắt liếc thấy Ôn Cố nhìn sang, vội vàng tách xa Lưu Hán Tư một chút: “Chuyện qua hết rồi.”
“Chưa đâu.” Lưu Hán Tư cầm tay hắn, “Em bị thương, lòng anh đau muốn chết.”
Trước kia, hắn và Lưu Hán Tư nói không ít lời buồn nôn kiểu ấy. Bọn họ một người ở trong nước, người kia ở nước ngoài, quanh năm suốt tháng không thấy mặt nhau, thông qua qua điện thoại trêu chọc nhau là bình thường, nhưng nghĩ đến Ôn Cố đang nhìn, Trọng Thế Hoàng tự dưng thấy chột dạ.
Hắn lại nhìn thoáng qua bên cạnh, Ôn Cố vẫn tập trung đọc sách, bất chợt cảm thấy vô vị, hình như toàn bộ con người mình đều không khơi dậy nổi hứng thú của đối phương.
“Thụ Thanh.” Hắn gọi to.
Ôn Cố quay đầu nhìn hắn.
Trọng Thế Hoàng vốn định sai cậu rót cho Lưu Hán Tư ly nước, nhưng đối diện với đôi mắt trong veo kia, yêu thương trong lòng như suối phun ào ào tuôn ra, lời đến bên miệng biến thành: “Cậu có khát nước không? Để anh họ rót cho.”
Lưu Hán Tư: “...”
Ôn Cố: “...”
Cho dù bị hai ánh mắt nhìn chằm chằm, mặt Trọng Thế Hoàng vẫn không hề đổi sắc: “Bị thương nên uống nhiều nước. Anh họ, được không?”
Lưu Hán Tư còn có thể nói gì đây? Đành cười gượng đi rót hai ly nước.
Uống nước xong, Trọng Thế Hoàng lập tức lấy cớ y đi đường mệt nhọc, gọi vệ sĩ đưa y đến khách sạn gần đây.
Tuy rằng Lưu Hán Tư rất bất mãn, nhưng không tìm được lý do ở lại, đành âm thầm quyết định mai đến sớm một chút.
Đáng tiếc, Trọng Thế Hoàng không cho y cơ hội. Sáng sớm hôm sau, Trọng Thế Hoàng đã mang Ôn Cố cùng Cảnh Tụng Bình ngồi trực thăng trở về, nhưng hắn không quên để lại giấy nhắn và vệ sĩ cho Lưu Hán Tư, ra sức tán dương hương vị bánh nướng ở đây, cực lực đề nghị y thong thả ở chơi vài ngày.
Lưu Hán Tư cầm tờ giấy, tức đến run người, nắm chặt di động, sắc mặt như đèn neon đổi tới đổi lui, cuối cùng bình tĩnh trở lại.
Vừa về Long Thành, Trọng Thế Hoàng đã bị mời đến bệnh viện kiểm tra từ đầu đến chân. Có Trọng Đôn Thiện giám sát, hắn không dám qua loa, ngoan ngoãn nghe bác sĩ dặn dò, vô cùng phối hợp. Chờ xong xuôi hết thảy, hắn mới phát hiện mình đã một ngày không gặp Ôn Cố, tìm Cảnh Tụng Bình hỏi, Cảnh Tụng Bình bảo cậu ở nhà dưỡng bệnh.
Trọng Thế Hoàng hỏi: “Sao không cho cậu ấy kiểm tra tổng quát?”
Cảnh Tụng Bình đáp: “Tôi bảo rồi, nhưng cậu ấy không chịu.”
Trọng Thế Hoàng nói tiếp: “Không chịu thì không làm luôn hả? Sao cậu không dễ dãi với tôi giống thế?”
Cảnh Tụng Bình bảo: “Cậu ấy không bị ông nội trông chừng.”
“...” Trọng Thế Hoàng nói, “Đưa cậu ấy đến đây làm kiểm tra đi, bảo là tôi nói, không chịu thì trừ tiền lương.”
Cảnh Tụng Bình nghẹn họng nhìn trân trối: “Nghe đồn tiền lương của cậu ta là tôi phát.”
“Còn tiền lương của cậu là tôi phát.”
Cảnh Tụng Bình: “...” Rõ thật là. Trọng Thế Hoàng là nguồn thu nhập lớn nhất của hắn.
Trọng Thế Hoàng đưa Trọng Đôn Thiện về đại trạch cổ rồi tính về nhà, nhưng Trọng Đôn Thiện lo hắn chỉ có một mình, bảo hắn ở lại nhà cũ dưỡng thương. Thái độ của ông rất cương quyết, Trọng Thế Hoàng đành thỏa hiệp, nhờ Cảnh Tụng Bình nhắn Ôn Cố mang quần áo tới đây.
Ôn Cố không có khái niệm gì về việc phối hợp trang phục hiện đại, xếp một chồng quần áo vào, nhớ Trọng Thế Hoàng thường mang giày da, lại bỏ thêm hai đôi.
Cảnh Tụng Bình không quên lời dặn của Trọng Thế Hoàng, trước tiên mang Ôn Cố đến bệnh viện, sau đó đi đưa hành lý.
Trọng Thế Hoàng nhận được hành lý, biểu tình vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, cái rương lớn thế mà lại chứa toàn tây trang và áo sơmi, không có lấy bộ đồ mặc nhà. Cứ nhớ đến cảnh mấy ngày nay toàn mặc chính trang ủi phẳng phiu dưỡng bệnh, hắn đã thấy đau sống lưng, đành nhờ Cảnh Tụng Bình đến cửa hàng mua mấy bộ.
Ôn Cố khỏe mạnh báo cáo xong một ngày vừa qua rồi đi ra, không có chuyện gì lớn, nhưng Trọng Thế Hoàng vẫn cho rằng cậu giả bộ.
Đồng thời, thị trấn Z rốt cuộc cũng truyền đến hai tin tức một tốt một xấu.
Tin tốt là mẹ nuôi thằng nhóc nghe nói ba ruột Trần Phát của nó chết không rõ lý do trên núi, tiết lộ từng có một người trung niên tự xưng họ Hồ tới thăm thằng bé, còn mang một vạn đến. Từ Chính Vĩ đưa ảnh chụp Hồ Thắng Tài cho bà xem, bà xác nhận là cùng một người.
Tin xấu là gã say rượu lái xe Hồ Thắng Tài tự sát trong phòng tạm giam.
Trọng Thế Hoàng đang ở cách trăm dặm, không thể tự mình đến đó, nôn nóng tới mức trán muốn nổi đậu mùa. Nhưng trải qua sự cố lần này, Trọng Đôn Thiện quản rất chặt nhất cử nhất động của hắn, đừng nói cho phép hắn chạy tới thị trấn Z lần nữa, ngay cả về nhà còn không được.
Trọng Thế Hoàng biết sự kiện lần trước đã tạo thành cú sốc quá lớn với Trọng Đôn Thiện, không dám phản bác chữ nào, ngoan ngoãn chết dí trong nhà cũ tĩnh dưỡng. Như thế chưa tính là gì, khó khăn nhất chính là —— hắn đã hai ngày không gặp Ôn Cố.