Trong ký sự của Trịnh Thịnh Vũ, cuộc sống đâu đâu cũng in hằn dấu chân của Mạnh Cẩn. Ba hàng năm đều vắng nhà, mẹ thì ham mê la cà, cậu bị phó thác cho Mạnh gia, cùng tiểu thiếu gia nhà họ Mạnh lớn lên.
Có lẽ do hợp tính, Mạnh Cẩn vốn không ưa gì các đứa trẻ khác trong Mạnh gia, nhưng lại vô cùng dính cậu, ăn ngủ đều cùng một chỗ, tạo nên thế giới nho nhỏ ngọt ngào của hai người. Nếu có người không biết điều tới quấy rầy, Mạnh đại thiếu gia lập tức tặng cho mắt đao mặt lạnh, nếu vẫn chưa thức thời, liền xúi Trịnh Thịnh Vũ khóc lóc làm loạn. Thời gian dần trôi, hai nhóc con công khai trở thành một đôi, người ngoài muốn phản ứng cũng không dám.
Dù vậy, Mạnh đại thiếu gia vẫn cảm thấy không đủ. Anh xoa xoa gương mặt nhỏ mập mạp của Trịnh Thịnh Vũ, sờ lông mi thật dài của cậu, trong lòng trống vắng vô cùng. Tuy mấy ngày nay Trịnh Thịnh Vũ đều tới nhà anh, nhưng cũng không ở hẳn, cứ nghĩ đến sáng nào cũng ngóng trông cậu đến, tối phải buồn bã đưa tiễn, anh lại cảm thấy buồn bực. Cái cảm giác buồn bực này được một câu của dì hai làm sáng tỏ.
“Nom hai đứa nó kìa, trông cứ như hai vợ chồng. Tiểu Cẩn thật thông minh, mới bây lớn mà đã tìm được vợ rồi.”
Mấy người lớn khác cũng cười theo.
Mạnh Cẩn còn nhỏ, không hiểu rõ ý nghĩa của từ “vợ” này, chỉ theo trực giác nhớ kỹ, chôn chặt trong lòng. Mãi đến một ngày, anh nhìn thấy trên TV có một người đàn ông đang khóc nức nở quỳ trước mặt một phụ nữ: “Bà xã, anh sai rồi, về nhà với anh đi, sau này chỉ có hai chúng ta, không còn ai khác nữa.”
Chạng vạng, mẹ Trịnh Thịnh Vũ tới đón cậu, Mạnh Cẩn liền quỳ xuống, khiến vòng người xung quanh bị dọa đơ mặt. Mạnh Cẩn rất bình tĩnh, nhớ đến trò hề của người đàn ông trong TV nhưng lại làm không được, dứt khoát kéo Trịnh Thịnh Vũ tới bên mình.
Thân là người hầu nhỏ, Trịnh Thịnh Vũ cũng ngoan ngoãn quỳ theo.
“Vợ, về nhà với anh.” Giọng nói còn vương mùi sữa của Mạnh Cẩn vang lên, nắm tay Trịnh Thịnh Vũ thật chặt.
Trịnh Thịnh Vũ mở to mắt, tò mò quan sát vẻ mặt từ kinh ngạc, khiếp sợ đến cười phá lên của người lớn, sợ hãi khóc nấc lên.
Mạnh Cẩn thật khẩn trương, ánh mắt láo liên hết nhìn bên này lại dòm bên kia.
Mẹ Trịnh có ý lấy lòng Mạnh gia, thấy con trai mình và thiếu gia nhà họ Mạnh quan hệ tốt như vậy, đương nhiên không có dị nghị gì. Người lớn đều cho là vui đùa, đợi lớn lên hiểu chuyện tự nhiên sẽ khác, thành ra cứ mặc kệ.
Mặc kệ này kéo dài đến tiểu học.
Khi đó, Mạnh Cẩn vẫn chưa có phong phạm đàm tiếu dụng binh* của lúc trưởng thành, hiển nhiên vẫn là một tiểu bá vương sân trường. Nhà trường nể mặt nhà bọn họ hàng năm đều quyên một khoản tiền đáng kể, chỉ mắt nhắm mắt mở đối với hành vi ngang ngược không coi ai ra gì của Mạnh Cẩn, khiến anh càng được nước lấn tới, suốt ngày ôm Trịnh Thịnh Vũ gọi vợ.
*vừa nói vừa cười, cầm chắc thắng lợi trong lòng
Nhóc con bảy tám tuổi đang trong giai đoạn tràn đầy lòng hiếu kỳ không biết kiềm chế. Tiếng gọi vợ vang lên hưng phấn mà chói tai. Có mấy nam sinh to gan còn chạy tới vén áo Trịnh Thịnh Vũ, miệng gọi to: “Trịnh Thịnh Vũ là con gái! Trịnh Thịnh Vũ là con gái!”, “Sau này ngực nó sẽ to ra!”
Trịnh Thịnh Vũ sợ tới run rẩy lui vào góc, sững sờ nhìn Mạnh Cẩn xông lên đánh mấy đứa kia. Lúc trước sinh hoạt tại nhà chính Mạnh gia, nhóm người lớn nghe hai người gọi nhau là vợ chồng cũng không phản ứng gì, ngẫu nhiên trêu đùa cũng tràn ngập thiện ý. Vì vậy, cậu chưa từng cảm thấy không đúng, nhưng bạn học nhạo báng khó nghe lại khiến chuyện đương nhiên biến thành tội khó tha. Dưới ánh mắt tò mò, đùa cợt của họ, cậu xấu hổ vô cùng.
Mạnh Cẩn vác một thân xanh tím và lửa giận về nhà, trong lòng là Trịnh Thịnh Vũ đang khóc đến mức không kịp thở.
Sau khi biết chân tướng, ba Mạnh lôi hai đứa vào thư phòng, trịnh trọng giải thích ý nghĩa của vợ chồng, tỏ ý hai người tuyệt đối không có khả năng biến thành vợ chồng. Mạnh Cẩn cáu rồi, nhảy lên bàn gào thét với ba mình, bị ông dùng vũ lực trấn áp. Trịnh Thịnh Vũ bị ba mẹ đón về nhà, ba Trịnh xoa đầu cậu rồi vào thư phòng giải quyết công việc, mẹ Trịnh hỏi rõ mọi chuyện một lượt, không nói ai đúng ai sai, chỉ bảo cậu đi theo và nghe lời Mạnh Cẩn.
Trịnh Thịnh Vũ hét lên: “Con không phải vợ, con không muốn là vợ!”
Mẹ Trịnh nhớ tới dáng vẻ hưng phấn tự hào của Mạnh Cẩn khi gọi vợ, sợ con trai quá thẳng thắn sẽ đắc tội người ta, liền bắt cậu im lặng. Bà với Mạnh gia có suy nghĩ giống nhau, hồi nhỏ ai chả từng chơi trò sắm vai thành viên trong gia đình? Lớn lên rồi cũng xong. Nếu con mình phản kháng kịch liệt quá, ngược lại làm hỏng quan hệ của hai đứa nhóc.
Trịnh gia vẫn do mẹ Trịnh làm chủ, Trịnh Thịnh Vũ bứt rứt trong lòng nhưng vẫn khuất phục.
Để hai đứa có hoàn cảnh học tập mới, Mạnh gia cho họ chuyển trường. Đến lớp mới, giáo viên chủ nhiệm bảo Mạnh Cẩn và Trịnh Thịnh Vũ lên bục giảng tự giới thiệu. Mạnh Cẩn ôm Trịnh Thịnh Vũ lên, ngắn gọn giới thiệu bản thân, sau đó chỉ sang Trịnh Thịnh Vũ: “Vợ tớ.”
Chứng kiến ánh mắt kinh ngạc của chủ nhiệm và đám học trò, thế giới của Trịnh Thịnh Vũ lại trở nên xám xịt.
Nhưng trải qua lần giáo huấn trước, Mạnh Cẩn không trực tiếp ra tay với những đứa chất vấn, mà áp dụng chiến lược mua chuộc lòng người bằng thức ăn vặt với đồ chơi, thu được một lũ đàn em để chèn ép dư luận. Không bao lâu sau, Trịnh Thịnh Vũ trở thành “chị dâu” được cả lớp công nhận.
Trịnh Thịnh Vũ dần lớn lên, cũng chậm rãi hiểu được hàm nghĩa của xưng hô này, tâm thiếu nam bị hủy hoại trầm trọng, cảm thấy phản cảm tới cực điểm, dùng đủ loại phương pháp kháng nghị với Mạnh Cẩn, nhưng Mạnh Cẩn không thèm để ý, vẫn cứ làm theo ý mình. Trịnh Thịnh Vũ không nhịn được nữa, bắt đầu gây bất hòa với Mạnh Cẩn, đầu tiên là đi học và về nhà bằng xe bus, không chịu đồng hành với anh, xin đổi bạn cùng bàn, còn thử kết bạn với những người lớp khác nằm ngoài phạm vi thế lực của Mạnh Cẩn. Bề ngoài của cậu rất đẹp, môi hồng răng trắng, cùng một khuôn mẫu khắc ra với Lưu Hiểu Linh, được cả nam lẫn nữ yêu thích, nên bước đầu kế hoạch tiến hành rất thuận lợi.
Tiệc vui chóng tàn, liên tục nửa tháng không được kề cận vợ, Mạnh Cẩn rốt cuộc bùng nổ lửa giận, trực tiếp xông qua lớp bên cạnh ngay trong giờ học, xách cặp táp của người đang tán dóc với Trịnh Thịnh Vũ quăng xuống từ lầu ba, còn nắm áo của đối phương, hung tợn cảnh cáo: “Cách xa vợ tao ra!”
Trịnh Thịnh Vũ ngu người, ngơ ngác bị Mạnh Cẩn kéo về. Đến hôm sau, tất thảy khôi phục như cũ, lại cùng đi cùng về với Mạnh Cẩn, chỗ ngồi bị đổi về, bạn bè mới thấy cậu thì né tránh từ xa. Cậu tiếp tục làm vợ Mạnh Cẩn, làm chị dâu trong lớp, không thể động đậy.
Thời tiểu học bi đát trôi qua trong nháy mắt, lên cấp hai, Trịnh Thịnh Vũ khôn ra, nói muốn học tại trường cấp hai trọng điểm của vùng khác. Nhằm tránh Mạnh Cẩn lao tới gây sự, cậu với ba mẹ ước định giữ bí mật. Ba Trịnh nhận ra tình huống bất thường của con mình với Mạnh Cẩn, nên ngầm đồng ý.
Khoảng thời gian nghỉ hè trước khai giảng là thời điểm Trịnh Thịnh Vũ dè chừng nhất từ lúc sinh ra tới nay, nhất là khi Mạnh Cẩn nhắc tới chuyện sau khai giảng, cậu hồi hộp tới mức tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng, đã thế còn phải giả vờ bình thản.
Khó khăn lắm mới tới khai giảng, cậu mang hành lý nhảy lên xe ba Trịnh, bỏ đi không quay đầu lại. Mạnh Cẩn không gặp được người, gọi điện thoại cho cậu, cậu lại nhẫn tâm ngắt máy. Cậu là đàn ông, muốn trưởng thành như một người đàn ông, muốn có bạn bè, có tự do, không cần một đám người bám theo mông gọi “chị dâu”
Sau khai giảng ba ngày, Mạnh Cẩn rất thường xuyên gọi điện đến, gần như là mười phút một cuộc. Trịnh Thịnh Vũ có chút mềm lòng, từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng mất liên lạc với Mạnh Cẩn lâu như vậy. Nhưng nhớ tới những chuyện trải qua thời tiểu học, mềm lòng biến thành tâm như sắt thép, cậu dứt khoát tắt di động, chuyên tâm học hành.
Không có Mạnh Cẩn làm tường rào, dựa vào gương mặt minh tinh của mình, Trịnh Thịnh Vũ hòa đồng như cá gặp nước, tính cách hướng nội từ từ được cải thiện, quan hệ trong lớp lẫn ký túc xá đều không tồi, hoàn toàn là sinh hoạt trường lớp trong cảm nhận của cậu. Nếu không phải một tháng sau, gặp được Mạnh Cẩn gầy gò vác cái mặt âm trầm tại phòng giáo viên, cậu gần như tưởng tương lai của mình sẽ cứ qua đi như vậy.
“Sao cậu lại ở đây?” Cậu chưa chuẩn bị tinh thần gặp lại Mạnh Cẩn, vốn nghĩ phải đến nghỉ đông.
Mạnh Cẩn mím môi, lạnh lùng nói: “Làm xong thủ tục chuyển trường thì theo tôi về.”
Trịnh Thịnh Vũ từ chối, hơn nữa còn phản ứng vô cùng kịch liệt, nếu không có chủ nhiệm lớp ngăn cản và Mạnh Cẩn ôm lấy, cậu suýt nữa đã lật tung phòng giáo viên.
Lần đầu tiên Mạnh Cẩn thấy cậu nóng nảy như thế nên có chút kinh ngạc, buồn bã, cộng thêm đau lòng, ôm cậu dỗ dành, chờ cậu bình tĩnh mới nói: “Không muốn chuyển trường thì thôi.”
Trịnh Thịnh Vũ không đơn thuần cho rằng anh sẽ bỏ qua cho mình, quả nhiên hai ngày sau, bạn ngồi cùng bàn và người nằm giường dưới đã thay đổi.
Có lẽ do đã lớn và chín chắn hơn, lần này Mạnh Cẩn không gióng trống khua chiêng tuyên bố quan hệ “vợ chồng” của hai người nữa, mà chỉ gắn bó với cậu như hình với bóng, không cho cậu thân thiết quá mức với những người khác. So với “phân biệt đối xử”như tiểu học thì đã tốt hơn rất nhiều, Trịnh Thịnh Vũ chấp nhận trong sợ hãi.
Cấp hai trôi qua dưới sự quản lý nghiêm ngặt của Mạnh Cẩn. Vào mùa hè trước khi cả hai cùng bước vào cổng trường cấp ba, Trịnh gia xảy ra chuyện lớn. Mẹ Trịnh nuôi trai bao bên ngoài, rồi gã trai bao bị công ty đối thủ của nhà họ Mạnh mua chuộc, giật giây mẹ Trịnh nhìn lén tài liệu đấu thầu khiến Mạnh gia thất bại, gã còn ghi âm làm bằng chứng tống tiền. Tuy cuối cùng ông bà Trịnh ly hôn, ba Trịnh bị cách chức, chuyện này được giải quyết, nhưng Trịnh Thịnh Vũ vẫn cảm thấy không nhấc nổi đầu trước mặt Mạnh Cẩn. Mỗi lần gặp anh, cậu lại thấy thẹn đến luống cuống, đối với động tác sờ sờ ôm ôm ngày càng quá phận cũng không thể không biết ngượng mà phản kháng.
Mạnh Cẩn vẫn là dạng người không có tình huống thì phải tạo ra, có cơ hội đương nhiên phải dụng tâm nắm chắc. Đêm trước khai giảng, anh ôm Trịnh Thịnh Vũ trong phòng tắm, dùng miệng cắn cậu. Đó nụ hôn đầu tiên của họ, động tác rất vụng về, răng môi lưỡi loạn hết cả lên. Trịnh Thịnh Vũ nhìn cái miệng sưng đỏ trong gương mà bi phẫn không thôi, hôm sau xin nghỉ bệnh, sống chết không chịu đi học, Mạnh Cẩn sung sướng ở nhà với cậu.