Tế Thế

Chương 84: Chương 84: Phiên ngoại : Không cần thanh mai 2




Chương trình cấp ba nặng hơn cấp hai, nhưng người rơi vào bể tình chỉ nhiều hơn chứ không ít, hơn nữa thủ đoạn còn rất lớn mật, khiến người ta khó lòng phòng bị. Mạnh Cẩn anh tuấn và Trịnh Thịnh Vũ đẹp trai thanh tú là hình mẫu lý tưởng trong lòng rất nhiều nữ sinh, thư tình, bánh ngọt, mảnh giấy nhỏ... tháng nào cũng có.

Bắt gặp cô nàng được xưng là hoa khôi của trường dẫn theo nhóm chị em chặn đường Trịnh Thịnh Vũ tại căn tin, muốn cậu cho câu trả lời, Mạnh Cẩn ngồi không yên, vội xông vào đám đông kéo Trịnh Thịnh Vũ đang ngượng ngùng ra sau lưng, lớn tiếng công khai quan hệ.

Đây là cấp ba, đại đa số đều đã có chứng minh thư và đủ tuổi gánh vác trách nhiệm, không như tiểu học chỉ mỗi nhà một câu là có thể bỏ qua. Mối quan hệ giữa Mạnh Cẩn và Trịnh Thịnh Vũ gây nên sóng to gió lớn, giáo viên chủ nhiệm và hiệu trưởng thay nhau ra trận với mong muốn dẫn dắt bọn họ trở lại con đường đúng đắn.

Trịnh Thịnh Vũ bị dọa ngu người, bình yêu vượt qua cấp hai khiến khả năng kháng sốc của cậu yếu đi, hoàn toàn vỡ nát trước ánh nhìn khác thường của bạn học và thầy cô, đến trường trở thành một chuyện cực kỳ kinh khủng. Mấy ngày trời Mạnh Cẩn không đi học, một mình cậu càng không chống được áp lực, dứt khoát giả bệnh ở nhà. Ba Trịnh vì chuyện của vợ cũ mà nỗ lực làm việc hơn, nom tinh thần cậu không đến nỗi tệ nên cũng mặc kệ.

Bọn họ không hề biết Mạnh Cẩn ở Mạnh gia mất đến nửa năm đấu tranh với gia đình.

Nhà họ Mạnh không ngờ lời bông đùa ngày trước lại bị Mạnh Cẩn cho là thật và cố chấp lâu như vậy, thành ra giận đến bốc hỏa, sốt ruột quýnh cả lên. May mà trước đó, họ cũng đến trường tìm hiểu tình huống, biết Mạnh Cẩn chỉ đơn phương chứ không liên quan tới Trịnh Thịnh Vũ. Thế nên, họ giúp Trịnh Thịnh Vũ chuyển trường, tập trung đối phó với Mạnh Cẩn.

Mạnh Cẩn là điển hình của cứng mềm không ăn dầu muối không vào, một khi đã quyết tâm là đi đến tận cùng. Mạnh gia đấu với anh nửa năm, đấu tới mức Mạnh Cẩn mắc bệnh dạ dày phải đi cấp cứu ba lần, nhưng vẫn chẳng có hiệu quả gì, ngược lại còn khiến Mạnh Cẩn ôm bệnh tương tư.

Cuối cùng vẫn là bà nội Mạnh xót cháu trai bảo bối, nhượng bộ trước.

Mạnh Cẩn được thả ra, việc đầu tiên là đi tìm Trịnh Thịnh Vũ.

Nửa năm không gặp, Trịnh Thịnh Vũ cũng rất kích động. Thời gian quả là thứ kỳ diệu, có thể dễ dàng tô điểm cho ký ức. Nhưng Mạnh Cẩn vừa mở miệng đã phá vỡ mọi điều tốt đẹp, “Bà nội và mọi người đồng ý cả rồi, từ nay về sau cậu chính là bà xã danh chính ngôn thuận của tôi, vợ của tôi!”

Xung quanh có không ít người, họng Mạnh Cẩn lại to, hình tượng giai thẳng Trịnh Thịnh Vũ khổ cực xây dựng lại sụp đổ, cũng khiến ấn tượng tốt cậu dành cho Mạnh Cẩn hạ xuống mức thấp nhất.

Để canh chừng vợ, Mạnh Cẩn đương nhiên cũng chuyển trường tới đây. Vì tuyên ngôn lừng lẫy ngay ngày đầu tiên của Mạnh Cẩn, Trịnh Thịnh Vũ một lần nữa bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió, muôn người chú ý. Nhưng lần này cậu không nổi trận lôi đình nữa, chỉ đắp nên một bức tường trong lòng, xem tất cả chê cười, khinh bỉ, soi mói của người khác như không tồn tại. Cậu sống trong thế giới của mình, mỗi ngày vùi đầu học hành, ngay cả Mạnh Cẩn và ba Trịnh cũng bị xếp vào phạm vi vô hình.

Mạnh Cẩn mấy lần muốn kề cận đều bị cự tuyệt, anh rốt cuộc cũng nổi giận, xé sách và vở bài tập của Trịnh Thịnh Vũ ngay trước mặt cậu. Trịnh Thịnh Vũ đi lên giằng lại, bị anh ôm lên giường gặm cả buổi. Mạnh Cẩn đang ở tuổi dư thừa tinh lực, tỉnh tỉnh mê mê đối với tình yêu và mọi chuyện phát sinh từ đó, gặm gặm một hồi liền gặm ra cảm giác.

Trịnh Thịnh Vũ không còn là Lăng Đầu Thanh* gì cũng không hiểu như ngày xưa, lập tức gào đến khàn giọng, khóc lóc thảm thiết. Mạnh Cẩn thấy tiến thêm bước nữa sẽ là cắn lưỡi tự sát, đành dừng lại, ôm cậu thỏ thẻ dỗ dành thật lâu, trước tiên nhắc lại chuyện hồi bé mình che chở cậu như thế nào. Trịnh Thịnh Vũ cười lạnh trong lòng: Nếu không phải tại Mạnh Cẩn, trước đây mình căn bản không cần người khác che chở! Mạnh Cẩn kể lại chuyện công khai với người nhà. Trịnh Thịnh Vũ sửng sốt. Cậu cứ tưởng Mạnh Cẩn chỉ coi mình như món đồ chơi chưa có được nên mới thèm khát như vậy, nhưng công khai thì khác. Dựa vào bối cảnh và gia giáo ở Mạnh gia, việc này tương đương với không có vị hôn thê để xây dựng gia đình.

*chỉ những người ngây ngô không biết suy nghĩ, động não

“Cậu biết... mình đang nói gì không?” Cậu lắp bắp hỏi.

“Biết.” Mạnh Cẩn liên miên cả ngày, rốt cuộc cũng được cậu đáp lại một câu, hí hửng hôn lên môi cậu, “Cậu không cần quan tâm gì cả, cứ giao cho tôi. Cậu chỉ cần ngoan ngoãn làm vợ tôi là được.”

Nhiều năm sau hồi tưởng lại giây phút ấy, Trịnh Thịnh Vũ thừa nhận, đó là lần đầu tiên cậu nghiêm túc suy xét đến quan hệ giữa mình và Mạnh Cẩn, cũng là lần đầu tiên thoáng xao xuyến trước Mạnh Cẩn.

Thiếu niên luôn có mới nới cũ, lịch học cấp ba lại dày đặc, thời gian rảnh rỗi còn muốn chăm bón cho chồi non ái tình của mình. Chuyện của Mạnh Cẩn và Trịnh Thịnh Vũ nhanh chóng lắng lại, lâu lâu cũng có mấy câu vu vơ gây xích mích, nhưng trước khi kịp truyền đến tai Trịnh Thịnh Vũ đã bị Mạnh Cẩn dập tắt.

Không có tin đồn, Trịnh Thịnh Vũ thoải mái hơn rất nhiều, cũng nói được vài câu với Mạnh Cẩn và nhóm đàn em của anh, nhưng tính cách lại càng thêm nhút nhát, gặp người lạ sẽ căng thẳng. Mạnh Cẩn chỉ mong sao cậu chẳng thân thiết với ai ngoài mình, cam tâm tình nguyện trông chừng bên Trịnh Thịnh Vũ, vui vẻ trải qua thế giới hai người.

Ba năm phổ thông kết thúc chóng vánh, Trịnh Thịnh Vũ cần cù và Mạnh Cẩn thông minh đều thi không tệ. Mạnh Cẩn nhúng tay khiến hai người đăng ký vào cùng một đại học nhưng khác khoa, một quản lý, một ngoại ngữ. Vì chuyện này, Trịnh Thịnh Vũ khó chịu làm loạn không nhỏ, cuối cùng ba vợ phải ra tay mới êm chuyện.

Nhắc tới ba vợ, ông vì Mạnh Cẩn mà bị một phen kinh hoàng. Bởi sau khi kết hôn, ba Trịnh vẫn luôn bận rộn làm việc, không thân mấy với Trịnh Thịnh Vũ, sau này mẹ Trịnh lại nuôi trai bao, quan hệ hai cha con càng trở nên gượng gạo. Mãi đến khi Trịnh Thịnh Vũ tốt nghiệp cấp ba, ông mới biết con trai mình biến thành con dâu Mạnh gia, lập tức nổi giận, gọi Trịnh Thịnh Vũ tới mắng một trận.

Trịnh Thịnh Vũ vốn chịu rất nhiều oan ức, khổ tâm chồng chất trong lòng, nghe ba đổ hết tội lên đầu mình, cậu nhất thời nổi cơn tam bành, lên cơn ấm đầu biến phủ nhận thành thừa nhận, còn bảo giờ là xã hội hiện đại, cậu với Mạnh Cẩn được tự do yêu đương, cha mẹ không có quyền can thiệp.

Lời này vừa lúc để Mạnh Cẩn chạy tới cướp người nghe thấy, mở cờ trong bụng xông tới kéo Trịnh Thịnh Vũ quỳ xuống, tiếng ba vợ gọi lưu loát đến không ngờ.

Ba Trịnh từ trước tới nay vẫn luôn cảm thấy áy náy với Mạnh gia, không tức giận nổi với Mạnh Cẩn, chỉ đành phất tay bảo hai đứa biến đi.

Mạnh Cẩn chẳng những biến, mà còn biến rất xa, ngoại trừ có hỏi ý kiến ba Trịnh về việc chọn chuyên ngành cho Trịnh Thịnh Vũ, thì trước khi lên đại học cũng không đưa người xuất hiện trước mặt ba Trịnh nữa.

Không như cấp ba được thầy cô nuôi nhốt, đại học hoàn toàn chăn thả, lại còn đất rộng người đông, Mạnh Cẩn với Trịnh Thịnh Vũ vừa vào đã bị bao phủ. Mạnh Cẩn thuê phòng muốn ở chung với Trịnh Thịnh Vũ, bị Trịnh Thịnh Vũ cáo trạng với Mạnh gia nên phải từ bỏ. Mạnh Cẩn giận đến mức liên tục ba ngày không cho cậu sắc mặt hòa nhã.

Không có Mạnh Cẩn bám theo nhìn chằm chằm, mỗi ngày của Trịnh Thịnh Vũ trôi qua rất có sắc có hương. Khoa ngoại ngữ nữ nhiều nam ít, diện mạo cậu lại đẹp, tính tình tốt, hoa đào nở hết đóa này đến đóa khác, hôm nay nữ sinh này mượn cớ mời, ngày mai nữ sinh kia chạy tới bắt chuyện, bí mật đấu đá nhau nhiều không kể xiết, thoáng chốc trở thành đề tài tám chuyện trên sân trường. Nhưng cậu từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là nhân vật đầu đề, nhờ kĩ thuật chắn nhiễu sóng, cho dù bên ngoài có ồn ào huyên náo tới cỡ nào, cậu vẫn có thể hồn nhiên không biết gì cả. Tới tận lúc Mạnh Cẩn vác một thân sát khí vào ký túc xá, cậu mới biết đại sự không ổn.

“Quen bạn gái à?” Sau khi vào đại học, tác phong làm việc của Mạnh Cẩn thay đổi rõ rệt, không hở tí là đòi đánh đòi giết như hồi trước, mà chỉ cười tủm tỉm tủm tỉm khiến tâm lý người ta phát run.

Trịnh Thịnh Vũ hiện tại đang trải nghiệm cảm giác này.

“Nếu cậu không biết cách từ chối thì để tôi giúp.” Mạnh Cẩn tiếp tục cười.

Trịnh Thịnh Vũ lắc đầu như trống bỏi.

Mạnh Cẩn hỏi: “Gần đây có gặp dì Trịnh không?”

Từ khi ly hôn, mẹ Trịnh xem như cắt đứt hoàn toàn với ba Trịnh, sau đó cũng không về thăm Trịnh Thịnh Vũ.

Trịnh Thịnh Vũ vừa nhớ vừa hận bà, trầm mặc không đáp.

Mạnh Cẩn nói: “Nếu cậu nhớ thì tôi sẽ sai người đi tìm dì ấy. Hoàn cảnh bây giờ của dì không tốt, không dám gặp cậu.”

Trịnh Thịnh Vũ hận bà không đến, nóng nảy nói: “Tôi chẳng nhớ nhung gì hết! Bà ấy đáng bị như vậy!”

Mạnh Cẩn ôm cậu: “Ừ. Do dự là không tốt, vợ không nên bắt chước dì ấy.”

Cuối cùng Trịnh Thịnh Vũ cũng biết mục đích của anh. Cậu sợ nhất là tác phong coi trời bằng vung của Mạnh Cẩn, không dám cãi lời. Nhằm tránh lặp lại bi kịch thời tiểu học và trung học, cậu ngoan ngoãn vạch rõ quan hệ với các nữ sinh, không quá vài ngày, mấy người thủ vững trận địa cũng bởi nguyên nhân này mà buông tay.

Trịnh Thịnh Vũ thở dài một hơi. Cuộc sống như bây giờ với cậu mà nói đã không dễ, thật sự không muốn bị bất cứ chuyện gì phá hỏng nữa. Nhưng cậu không ngờ, phòng thủ được bên này, bên kia lại thất thủ.

Mạnh Cẩn xét về diện mạo, năng lực, gia thế lẫn chiều cao đều rất xuất sắc, đừng nói đại học, dù phóng tầm mắt ra cả xã hội anh cũng hội đủ điều kiện cao giàu đẹp trai. Vì vậy, hoa đào vây quanh anh còn nhiều hơn Trịnh Thịnh Vũ gấp trăm lần. Hơn nữa, nhà họ Mạnh minh tu Sạn Đạo, ám độ Trần Thương*, ngoài mặt thì đồng ý cho anh công khai, sau lưng vẫn ngầm khuyến khích các nữ thanh niên có tham vọng giết rồng đoạt báu vật, tình thế xung quanh anh vô cùng hiểm trở, đủ loại chuyện xấu bay đầy trời. Trước kia Trịnh Thịnh Vũ không thèm để ý, sau này lại muốn vịn cớ làm khó dễ, đặng đòi chia tay.

*công khai sửa chữa Sạn Đạo nhưng lại bí mật vượt qua ngả Trần Thương: ý nói ngoài mặt làm thế này, sau lưng làm thế khác

Cậu tính toán rất chính xác, chọn thời cơ cũng tốt. Mạnh Cẩn bị bắt làm tráng đinh đi chuẩn bị tiệc tối cùng vài bạn nữ. Chuẩn bị được một nửa thì đèn tắt, âm nhạc nổi lên, hoa khôi ôm hoa hồng lên sân khấu thổ lộ bằng thơ tình, đám đông bên dưới nhao nhao cổ vũ hai người quen nhau. Trịnh Thịnh Vũ xông vào đúng lúc này, nhưng lời chất vấn chưa kịp thốt ra đã bị Mạnh Cẩn kéo lên sân khấu hôn. Sau đó...

Trường học bớt đi hai bạch mã hoàng tử, thêm một cặp tình nhân đồng tính.

Sinh viên không ngạc nhiên như học sinh tiểu học, chỉ bàn tán một hồi rồi thôi. Nhưng bầu không khí trong ký túc xá của Trịnh Thịnh Vũ có điều thay đổi, không phải bạn cùng phòng có thành kiến, mà không biết ở chung với cậu thế nào. Một là Mạnh Cẩn lúc nào cũng canh chừng như hổ rình mồi, hai là Trịnh Thịnh Vũ thực sự rất đẹp, bạn gái mình so với cậu chỉ như cỏ đuôi mèo, khiến các cô luôn thấp thỏm cảm giác nguy cơ. Trịnh Thịnh Vũ cũng bực bội nên chẳng bao lâu đã đồng ý dọn ra.

Năm đầu tiên ở chung, phòng ai nấy ở.

Năm thứ hai ở chung, phòng Mạnh Cẩn gặp đủ loại vấn đề, thường xuyên phải qua phòng Trịnh Thịnh Vũ tá túc.

Năm thứ ba ở chung, phòng Mạnh Cẩn có thêm một cái giường lớn, phòng Trịnh Thịnh Vũ đổi thành thư phòng.

Thế nhưng, chỉ thế thôi.

Quan hệ giữa hai người vẫn cứ dừng lại ở sờ sờ ôm ôm hôn nhẹ, thỉnh thoảng cũng giúp đỡ nhau nhưng không đột phá tầng cuối cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.