“Anh trai em và anh Rohan không thích anh,” Poppy nói với Harry vào buổi sáng ngày hôm sau, khi họ cùng bước chậm rãi qua vườn hoa hồng đằng sau khách sạn. Khi tin tức về vụ xì-căng-đan đã lan khắp London như ngọn lửa đang cháy rừng rực, cần phải có hành động gì đó với nó bằng tất cả tính thiết thực. Poppy biết rằng như một quý ông, Harry Rutledge sắp sửa cầu hôn nàng, để cứu nàng khỏi sự ruồng bỏ của xã hội. Tuy vậy, nàng lại không chắc rằng liệu một cuộc đời phải kết hôn với người đàn ông không phù hợp thì có tốt hơn là làm một người sống ngoài vòng xã hội. Nàng không biết về Harry đủ rõ để đưa ra bất kì đánh giá nào về tính cách của anh cả. Và gia đình của nàng rõ ràng là không hề chấp nhận anh.
“Chị gia sư của em không thích anh,” nàng tiếp tục, “và chị gái Amelia của em nói chị ấy không biết về anh đủ rõ để quyết định, nhưng chị ấy có chiều hướng không thích anh.” (Anh Harry có vẻ gặp khó rùi đây ^^)
“Thế còn Beatrix?” Harry hỏi, mặt trời lấp lánh những tia sáng le lói lên mái tóc sẫm màu của anh khi anh nhìn xuống nàng.
“Em ấy thích anh. Nhưng mà em ấy lại thích những con thằn lằn và những con rắn.” (Ý chỉ là chị Beatrix khác người nên mới thích anh, khổ thân anh =))
“Thế còn em?”
“Em không thể chịu đựng được những con thằn lằn hay rắn rết.”
Một nụ cười chạm đến đôi môi anh. “Chúng ta sẽ không lảng tránh hôm nay nhé, Poppy. Em biết anh đang hỏi chuyện gì mà.”
Nàng đáp lại bằng một cái gật đầu lưỡng lự.
Đã qua một đêm kinh khủng. Nàng đã kể chuyện và khóc và tranh cãi với gia đình mình cho đến tận những giờ đầu tiên của buổi sáng, và sau đó nàng thấy gần như không thể ngủ được. Và rồi thêm nữa những tranh cãi và cuộc đối thoại buổi sáng nay, cho đến khi lòng nàng là một cái vạc chứa những cảm xúc hỗn tạp. Thế giới bình an, thân thuộc của nàng đã bị đảo lộn tùng phèo, và sự yên bình của khu vườn là một sự sự khuây khoả khôn xiết. Lạ lùng thay, điều làm nàng cảm thấy tốt hơn là ở bên cạnh Harry Rutledge, mặc dù anh phải chịu trách nhiệm phần nào cho cái tình trạng hỗn độn mà nàng đang mắc vào. Anh bình tĩnh và tự tin, và có điều gì đó ở thái độ của anh, sự đồng cảm đan xen với tính thực dụng, đã xoa dịu được nàng. Họ dừng lại ở một cây cao được trang trí bởi những dây leo của hoa hồng. Đó là một đường hầm của những bông hoa màu trắng và hồng. Beatrix đã đi lang thang dọc theo hàng rào cây cối gần đó. Poppy khăng khăng đưa con bé đi cùng thay cho Miss Marks hay Amelia, cả hai người họ hẳn sẽ không để cho nàng có thể có thậm chí là chỉ sự riêng tư nhỏ nhoi nào với Harry hết.
“Em thích anh,” Poppy e thẹn thừa nhận. “Đừng điều đó không đủ để gây dựng nên một cuộc hôn nhân, đúng không?”
“Thế là vẫn hơn nhiều người khác lúc bắt đầu rồi.” Harry nghiên cứu nàng. “Anh chắc chắn gia đình của em đã nói chuyện với em rồi.”
“Đầy đủ chi tiết rồi.” Poppy nói. Gia đình nàng đã dựng lên triển vọng về cuộc hôn nhân với Harry Rutledge bằng những cụm từ thảm khốc đến mức nàng gần như đã quyết định từ chối anh. Nàng xoắn khuôn miệng mình trong một biểu hiện nhăn nhó đầy hối tiếc. “Và sau khi nghe những gì mà mọi người phải nói, em rất xin lỗi khi nói với anh rằng em -”
“Đợi đã. Trước khi em đưa ra một quyết định, anh muốn nghe điều em cần nói. Những thứ là cảm xúc của em.”
Oh. Có một sự thay đổi. Poppy chớp mắt trong sự bối rối khi nàng suy ngẫm ra rằng gia đình nàng và Miss Marks, với ý định tốt của họ thôi, đã bảo nàng điều mà họ nghĩ nàng nên làm. Những suy nghĩ và cảm xúc của bản thân nàng đã không nhận được nhiều sự chú ý.
“Ưm… anh là một người lạ,” nàng nói. “Và em không nghĩ em nên đưa ra quyết định về tương lai của mình khi mà em đang yêu Mr. Bayning.”
“Em vẫn có hy vọng kết hôn với anh ta à?”
“Oh, không. Tất cả các khả năng của việc đó đều trôi qua rồi. Nhưng những cảm xúc thì vẫn ở lại, và cho đến khi nào đủ thời gian trôi qua để em quên được anh ấy, em sẽ không tin tưởng vào những đánh giá của bản thân mình.”
“Em nhận thức rất đúng về vấn đề đó. Ngoại trừ rằng một số quyết định không thể bị trì hoãn được. Và anh sợ rằng đây là một trong số chúng đấy.” Harry ngưng lại trước khi êm ái hỏi, “Nếu em trở về Hampshire trong bóng đen của vụ xì-căng-đan, em biết chuyện gì sẽ đến chứ, phải không?”
“Vâng. Sẽ có… những điều khó chịu, đấy là nói nhẹ nhất.” Đó là một câu nói nhẹ nhàng cho sự khinh bỉ của mọi người, lòng thương hại và sự khinh rẻ mà nàng sẽ nhận được với tư cách là một người phụ nữ bị mất sự trong trắng. Và tệ hơn, nó sẽ huỷ hoại những cơ may của Beatrix để có hôn nhân tốt đẹp. “Và gia đình em không thể che chở cho em khỏi điều đó được,” nàng buồn tẻ thêm vào.
“Nhưng anh có thể,” Harry nói, vươn tay tới cuộn bím tóc ở trên đỉnh đầu nàng, dùng một đầu ngón tay để dịch cái ghim cài tóc vào đúng vị trí. “Anh có thể nếu em kết hôn với anh. Nếu không thì anh không có quyền làm bất cứ điều gì cho em cả. Và dù bất kì ai khác có khuyên bảo em như thế nào, thì Poppy à, em mới là người sẽ phải nhận lấy toàn bộ gánh nặng của vụ xì-căng-đan này.”
Poppy cố, nhưng hoàn toàn không thể xoay xở được một nụ cười mệt mỏi. “Quá nhiều cho những giấc mơ về một cuộc sống bình thường, yên tĩnh của em. Lựa chọn của em hoặc là sống như một người bị xã hội ruồng bỏ hoặc là làm vợ của một người chủ khách sạn.”
“Lựa chọn sau quá là không hấp dẫn à?”
“Đó không phải là điều mà em vẫn luôn hy vọng,” nàng thẳng thắn nói.
Harry hấp thu điều đó, cân nhắc nó, trong khi nâng tay lên để di những ngón tay dọc theo những khóm hoa hồng.
“Đó sẽ không phải là một sự tồn tại yên bình ở một điền trang,” anh thừa nhận. “Chúng ta sẽ sống ở khách sạn trong gần như cả năm. Nhưng có nhiều lần chúng ta có thể đến vùng thôn quê. Nếu em muốn một ngôi nhà ở Hampshire coi như là một món quà cưới thì nó sẽ là của em. Và một cỗ xe của riêng em, và một đàn bốn con ngựa kéo tuỳ em sử dụng.”
Chính xác những gì họ đã nói rằng anh sẽ làm, Poppy nghĩ, gửi cho anh một nụ cười châm chọc. “Anh đang cố mua chuộc em à, Harry?”
“Phải. Có hiệu quả không?”
Tông giọng đầy hy vọng của anh làm nàng mỉm cười. “Không, mặc dù nó là một nỗ lực rất tuyệt vời.” Nghe thấy tiếng xào xạc của tán lá, Poppy gọi to, “Beatrix, em có ở đây không?”
“Cách xa chị hai dãy,” vọng lại lời đáp hào hứng của em gái nàng. “Medusa đã tìm thấy một vài con sâu!”
“Hay đấy.”
Harry gửi cho Poppy một cái liếc nhanh đầy vẻ sửng sốt. “Ai… hay anh nên nói cái gì… là Medusa?”
“Con nhím,” nàng đáp. “Medusa đang trở nên hơi bị phúng phính, và Beatrix đang luyện tập cho cô nàng.” (Gọi là ép cân nhỉ ;))
Xứng đáng với sự tôn trọng dành cho mình, Harry vẫn giữ được điềm tĩnh khi anh nhận xét. “Em biết đấy, anh trả cho những người hầu của mình cả một gia tài để giữ chúng ở bên ngoài khu vườn này.”
“Oh, không có gì phải sợ đâu. Medusa chỉ đơn thuần là một con nhím khách mời thôi. Cô nàng sẽ không bao giờ chạy trốn khỏi Beatrix đâu.”
“Nhím khách mời,” Harry lặp lại, một nụ cười đi qua khuôn miệng anh. Anh bước một vài bước thiếu kiên nhẫn trước khi quay lại đối mặt với nàng. Một sự khẩn nài mới thâm nhập vào trong giọng nói của anh. “Poppy. Nói với anh những lo lắng của em là gì, và anh sẽ cố để giải đáp chúng. Sẽ phải có một số giới hạn mà chúng ta có thể đạt tới.”
“Anh thật kiên trì,” nàng nói. “Họ đã bảo em là anh sẽ như thế.”
“Anh là mọi thứ họ đã nói với em và tệ hơn cơ,” Harry nói mà không chần chừ. “Nhưng cái họ không nói với em là rằng em là người phụ nữ đáng ao ước và hấp dẫn nhất mà anh từng gặp, và anh sẽ làm mọi thứ để có được em.”
Cảm giác được tâng bốc điên cuồng khi lại có một người đàn ông như Harry Rutledge theo đuổi nàng, đặc biệt là sau nỗi đau mà Michael Bayning đã giáng xuống. Poppy đỏ mặt với sự vui thích nhức nhối gò má, như thể nàng đã nằm quá lâu dưới ánh mặt trời. Nàng thấy bản thân mình đang suy nghĩ, Có lẽ mình sẽ cân nhắc điều này, chỉ trong một khoảnh khắc, chỉ đơn thuần trong khả năng giả thuyết thôi. Harry Rutledge và mình…
“Em có vài câu hỏi,” nàng nói.
“Bất cứ điều gì em muốn.”
Poppy quyết định phải thẳng thắn. “Anh có nguy hiểm không? Mọi người đều nói anh có.”
“Với em ư? Không.”
“Với những người khác?”
Harry nhún vai vẻ vô tội. “Anh là một chủ khách sạn. Anh có thể nguy hiểm như thế nào đây?”
Poppy gửi cho anh một cái nhìn nhanh đầy vẻ nghi ngờ, hoàn toàn không hề bị lừa. “Em có thể cả tin, Harry, nhưng em không phải không có đầu óc. Anh biết những tin đồn đấy… anh được biết đến nhiều vì danh tiếng của anh. Anh có vô đạo đức, không chân thật như anh tỏ ra là thế không?”
Harry im lặng trong một khoảng thời gian dài, cái nhìn chăm chú của anh cố định vào một chùm hoa ở xa. Mặt trời đưa ánh sáng của nó vào bộ lọc của những cành lá, làm rải rác những bóng lá qua cặp cành đôi trên giàn cây. Cuối cùng anh cũng nhấc đầu lên và nhìn thẳng vào nàng, đôi mắt anh xanh hơn cả những chiếc lá hoa hồng ngập nắng. “Anh không phải là một quý ông,” anh nói. “Không theo như dòng dõi, và cũng không theo như tính cách. Rất hiếm người đàn ông có thể có khả năng được tôn trọng trong khi cố gắng để tạo dựng thành công bằng chính sức mình. Anh không hề nói dối, nhưng anh hiếm khi nói mọi điều mà anh biết. Anh không phải là một người sùng đạo, cũng không phải là người theo tôn giáo. Anh hành động theo những lợi ích của anh, và anh không giữ bí mật về điều đó. Tuy nhiên, anh luôn luôn giữ cho mình làm theo đúng thoả thuận, anh không gian lận lừa đảo, và anh luôn trả những khoản nợ của mình.”
Ngưng lại, Harry tìm tòi trong túi áo khoác của anh, lấy ra một con dao bỏ túi, và vươn tay ra để cắt một bông hồng đang ở trong thời kì rực rỡ nhất. Sau khi tỉa gọn cuống, anh khiến bản thân bận rộn với việc tước đi những cái gai bằng những nhát cắt sắc gọn. “Anh không bao giờ sử dụng vũ lực đối với một phụ nữ, hay bất kì ai yếu thế hơn mình. Anh không hút, ngửi thuốc lá bột, hay nhai thuốc lá sợi. Anh luôn luôn có tửu lượng cao. Anh ngủ không tốt. Và anh có thể chế tạo được một cái đồng hồ từ đầu.” Loại bỏ cái gai cuối cùng, anh trao bông hồng cho nàng, và trượt con dao trở lại vào túi áo mình.
Poppy tập trung vào bông hoa hồng mượt như sa tanh, chạy dọc ngón tay mình lên viền trên của những cánh hoa.
“Tên đầy đủ của anh là Jay Harry Rutledge,” nàng nghe anh nói. “Mẹ anh là người duy nhất từng gọi anh là Jay, đó là lí do tại sao anh không thích nó. Bà ấy đã bỏ lại cha anh và anh khi anh còn nhỏ. Anh không bao giờ gặp lại bà ấy nữa.”
Poppy nhìn vào anh với đôi mắt mở lớn, hiểu rằng đây là một chủ đề nhạy cảm mà anh hiếm khi, nếu có từng, thảo luận. “Em rất tiếc,” nàng nói dịu dàng, mặc dù nàng giữ tông giọng của mình cẩn thận không mang vẻ thương hại. Anh nhún vai như thể nó không quan trọng. “Đã là một khoảng thời gian dài trước đây rồi. Anh hiếm khi nhớ đến bà ta.”
“Tại sao anh lại đến Anh quốc?”
Một khoảng dừng khác. “Anh muốn nỗ lực trong ngành kinh doanh khách sạn. Và dù anh thành công hay thất bại, anh cũng muốn đi xa khỏi cha anh.”
Poppy chỉ có thể đoán về sự dồi dào của những thông tin bị chôn giấu bên dưới những từ ngữ sơ sài đó. “Đó không phải là toàn bộ câu chuyện,” nàng đáp thay cho việc hỏi lại.
Một thoáng của nụ cười chạm đến đôi môi anh. “Không.”
Nàng lại nhìn xuống bông hồng, cảm thấy gò má mình đỏ lên. “Anh có… anh sẽ… muốn trẻ con chứ?”
“Ừ. Hy vọng là nhiều hơn một. Anh không thích phải làm con một.” (Chưa cưới mà anh chị đã nghĩ đến con rùi ^^)
“Anh muốn nuôi chúng ở khách sạn à?”
“Dĩ nhiên.”
“Anh có nghĩ đó là một môi trường thích hợp không?”
“Chúng sẽ có điều tốt đẹp nhất của mọi thứ. Giáo dục. Du lịch. Những bài học về mọi thứ sẽ thu hút chúng.”
Poppy cố để tưởng tượng việc nuôi dưỡng những đứa trẻ ở một khách sạn. Liệu một nơi như thế có thể cho cảm giác như ngôi nhà không? Cam đã một lần bảo nàng rằng người Rom tin rằng cả thế giới là nhà của họ. Miễn là bạn ở bên gia đình mình thì bạn đang ở nhà. Nàng nhìn vào Harry, tự hỏi sẽ như thế nào khi sống thân mật cùng anh. Anh dường như quá độc lập và không thể bị tổn thương. Thật khó để nghĩ về anh khi đang làm những công việc thông thường như cạo râu, hay cắt tỉa mái tóc, hay nằm trên giường với cơn cảm lạnh.
“Anh sẽ giữ lời thề hôn nhân chứ?” nàng hỏi.
Anh giữ lấy cái nhìn chăm chú của nàng. “Anh sẽ không làm khác đi.”
Poppy quyết định rằng những lo lắng của gia đình nàng về việc để nàng nói chuyện với Harry đã được kiểm chứng hoàn toàn. Bởi vì anh quá có sức thuyết phục, và lôi cuốn, đến nỗi mà nàng đang bắt đầu suy nghĩ về ý tưởng kết hôn với anh, và nghiêm túc cân nhắc quyết định này.
Những giấc mơ cổ tích phải bị bỏ qua nếu nàng định bắt đầu cuộc hôn nhân với người đàn ông mà nàng không yêu và không biết rõ. Nhưng những người trưởng thành phải chịu trách nhiệm cho những hành động của mình. Và rồi điều chợt đến với Poppy rằng nàng không phải là người duy nhất nhận rủi ro. Không có bất kì sự bảo đảm nào cho Harry rằng anh sẽ thấy mình có được kiểu mẫu người vợ mà anh cần.
“Thật không công bằng cho em khi hỏi tất cả các câu hỏi,” nàng nói với anh. “Anh cũng phải có một số câu.”
“Không, anh đã quyết định rằng anh muốn em rồi.”
Poppy không thể ngăn được một nụ cười bối rối. “Có phải anh đưa ra tất cả các quyết định của mình một cách quá hấp tấp không?”
“Không thường xuyên. Nhưng anh biết khi nào nên tin vào những bản năng của mình.”
Dường như Harry đang định bổ sung thêm cái gì khác khi anh nhìn thấy một sự chuyển động ở trên mặt đất từ trong tầm nhìn của mình. Theo cái nhìn chăm chú của anh, Poppy thấy Medusa đang mở rộng đường đi của mình xuyên qua khóm hồng, bước đi lạch bạch một cách ngây thơ dọc theo con đường. Con nhím nhỏ màu trắng và nâu trông như một cái bàn chải dùng để cọ rửa đang đi bộ vậy. (Em này đáng yêu thế :)) Trước sự ngạc nhiên của Poppy, Harry cúi thấp xuống ngang hông mình để kéo con vật lại.
“Đừng chạm vào cô nàng,” Poppy cảnh báo. “Cô nàng sẽ cuộn lại thành một quả bóng và xiên những cái lông của mình vào anh đấy.”
Nhưng Harry đặt tay anh lên mặt đất, hai lòng bàn tay hướng lên, vào một trong hai phía của con nhím tò mò.
“Xin chào, Medusa.” Một cách nhẹ nhàng anh dịch hai tay vào bên dưới cô nàng. “Xin lỗi phải xen vào bài luyện tập của cưng. Nhưng tin ta đi, cưng không muốn tình cờ gặp phải một vài người làm vườn của ta đâu.”
Poppy ngắm nhìn một cách không thể tin được khi Medusa thư giãn và tự nguyện yên vị trong đôi tay đàn ông ấm áp đó. Những cái gai của cô nàng nằm thẳng xuống, và nó để anh nhấc lên và quay đi để nó hướng bụng lên trên. Harry vuốt ve lớp lông trắng mềm dễ tổn thương ở dưới bụng của nó trong khi cái mõm thanh tú của Medusa nhấc lên và cô nàng nhìn anh chăm chú với nụ cười lặp đi lặp lại của mình.
“Em chưa bao giờ thấy bất kì ai trừ Beatrix đối xử với nó như thế,” Poppy nói, đứng bên cạnh anh. “Anh có kinh nghiệm với những con nhím à?”
“Không.” Anh nghiêng một nụ cười qua với nàng. “Nhưng anh có một số kinh nghiệm với những con giống cái nhiều gai.”
“Xin lỗi,” giọng của Beatrix xen vào họ, và cô bước vào đường hầm của những bông hoa hồng. Cô đang tóc tai bù xù, một vài lá cây bám vào bộ váy, mái tóc cô lộn xộn trên khuôn mặt. “Em dường như để mất dấu của… oh, em đây rồi, Medusa!” Cô bật ra một nụ cười toe toét khi cô thấy Harry đang nâng niu con nhím trong bàn tay anh. “Luôn luôn tin tưởng vào người đàn ông nào có thể giữ được một con nhím, đó là điều mà em luôn luôn nói.”
“Em có à?” Poppy hỏi cộc lốc. “Chị chưa bao giờ nghe thấy em nói thế cả.”
“Em chỉ nói điều đó với Medusa thôi.”
Harry cẩn thận chuyển con thú cưng vào bàn tay của Beatrix. “ ‘Con cáo có nhiều mánh khoé,’ “ anh trích dẫn, “ ‘con nhím chỉ có một.’ “Anh mỉm cười với Beatrix khi anh thêm vào, “Nhưng là một mánh tốt.”
“Archilochus[25] ,” Beatrix mau lẹ nói. “Anh có đọc thơ Hy Lạp à, Mr. Rutledge?”
“Không thường xuyên lắm. Nhưng tôi dành một ngoại lệ cho Archilochus. Ông ấy biết làm thế nào để hành động một cách có mục đích và định hướng.”
“Cha em đã từng gọi ông ấy là một ‘câu thơ iambơ dữ dội,’ “Poppy nói, và Harry bật cười. Và trong khoảnh khắc đó, Poppy đã đưa ra quyết định của nàng.
Bởi vì mặc dù Harry Rutledge thiếu sót, anh vẫn thừa nhận chúng một cách thoải mái. Và một người đàn ông có thể quyến rũ được một con nhím và hiểu được những câu chuyện cười về những nhà thơ Hy Lạp cổ đại là người đàn ông xứng đáng để mạo hiểm cùng.
Nàng sẽ không thể kết hôn vì tình yêu, nhưng nàng có thể ít nhất là kết hôn vì hy vọng.
“Bea,” nàng lẩm bẩm, “em có thể cho bọn chị vài phút riêng tư không?”
“Chắc chắn rồi ạ. Medusa sẽ thích đào bới ở luống tiếp theo.”
“Cảm ơn em, em yêu quý.” Poppy quay lại với Harry, người đang phủi bụi trên hai tay mình. “Em có thể hỏi anh thêm một câu hỏi không?”
Anh nhìn nàng với vẻ cảnh giác và buông thả hai tay mình như thể để nói rằng anh không có gì phải che giấu cả.
“Anh sẽ nói rằng anh là một người đàn ông tốt chứ, Harry?”
Anh phải nghĩ về điều đó. “Không,” anh cuối cùng cũng lên tiếng. “Trong câu chuyện cổ tích mà em đã đề cập tối hôm qua, anh có thể sẽ là kẻ xấu. Nhưng có thể kẻ xấu sẽ đối xử với em tốt hơn nhiều so với vị hoàng tử.”
Poppy tự hỏi rằng đã có vấn đề gì với nàng vậy, rằng nàng phải nên ngạc nhiên thay cho việc bị sợ hãi vì sự thú nhận của anh. “Harry. Anh không thể tán tỉnh một cô gái bằng cách nói với cô ấy anh là kẻ xấu được.”
Anh trao cho nàng một cái nhìn nhanh vô tội rằng anh không hề lừa dối nàng một chút nào. “Anh đang cố để thành thật mà.”
“Có lẽ vậy. Nhưng anh đang khẳng định rằng dù ai đó nói về anh bất cứ điều gì thì anh cũng đã thừa nhận nó rồi. Bây giờ thì anh đã làm cho tất cả những sự chỉ trích về anh trở thành vô ích rồi.”
Harry chớp mắt như thể nàng đã làm anh ngạc nhiên. “Em nghĩ anh là có khả năng lôi kéo người khác à?”
Nàng gật đầu.
Harry dường như sững sờ rằng nàng có thể nhìn thấu anh một cách quá dễ dàng. Thay vì tức giận, tuy nhiên, anh lại nhìn chằm chằm vào nàng với lòng ham muốn mạnh mẽ. “Poppy, anh phải có được em.”
Tiến về phía nàng hai bước, anh giữ nàng trong tay mình. Trái tim nàng đập với nguồn năng lượng bất ngờ, và nàng để đầu mình ngửa ra sau một cách tự nhiên khi nàng đợi chờ sức ép ấm áp của miệng anh. Tuy thế, khi chẳng có gì xảy ra, nàng mở mắt và nhìn lướt qua anh với vẻ kì quặc.
“Anh không phải định hôn em à?” (Chị tưởng bở ^^)
“Không. Anh không muốn những đánh giá của em bị vẩn đục.” Nhưng anh chà môi mình lên trán nàng trước khi anh tiếp tục. “Đây là những sự lựa chọn của em, như anh thấy được chúng. Một là, em có thể về Hamshire trong sự u ám của việc bị xã hội khinh miệt, và tự thoả mãn bản thân với hiểu biết rằng ít nhất em đã không mắc vào bẫy của một cuộc hôn nhân không tình yêu. Hoặc em có thể kết hôn với người muốn em hơn bất kì điều gì, và sống như một nữ hoàng.” Anh ngưng lại. “Và đừng quên ngôi nhà ở vùng thôn quê và cỗ xe ngựa.”
Poppy không thể kìm chế một nụ cười. “Lại mua chuộc.”
“Anh sẽ tặng kèm lâu đài và vương miện,” Harry nói không ngừng. “Những bộ áo dài, những bộ áo lông, một chiếc du thuyền -” (Cho e đi anh =))
“Suỵt,” Poppy thì thầm, và chạm nhẹ nhàng lên môi anh bằng những ngón tay nàng, mà không biết làm cách nào khác để làm anh ngưng lại. (Dùng môi chị ấy ^^) Nàng hít một hơi thở sâu, gần như không thể tin những gì nàng sắp sửa nói. “Em sẽ chấp nhận một cái nhẫn đính hôn. Một cái nhỏ, đơn giản thôi.”
Harry nhìn chằm chằm vào nàng như thể anh e sợ việc tin tưởng vào đôi tai mình. “Em sẽ?”
“Vâng,” Poppy nói, giọng nàng hơi nghẹn lại. “Vâng, em sẽ kết hôn với anh.”