Tempt Me At Twilight

Chương 12: Chương 12




Đây là lời nói trong ngày cưới của Poppy: “Sẽ không là quá muộn để thay đổi suy nghĩ của em.”

Nàng đã nghe nó từ mọi thành viên trong gia đình mình, hoặc là một số câu khác đại loại thế, kể từ những giờ phút đầu tiên của buổi sáng. Đó là, nàng đã nghe nó từ mọi người trừ Beatrix, người thật may là đã không có chung thái độ thù địch phổ biến của những người nhà Hathaway đối với Harry.

Thực ra, Poppy đã từng hỏi Beatrix tại sao cô lại không phản đối vụ đính hôn này.

“Em nghĩ nó có thể hoá ra lại là một sự kết đôi tốt đẹp,” Beatrix nói.

“Em nghĩ thế? Tại sao?”

“Một con thỏ và một con mèo có thể chung sống hoà bình với nhau. Nhưng đầu tiên, con thỏ phải tự khẳng định mình - tấn công con mèo một lần hoặc hai - và sau đó chúng mới trở thành những người bạn.”

“Cảm ơn em,” Poppy khô khan nói. “Chị sẽ phải ghi nhớ điều đó. Mặc dù chị dám nói là Harry sẽ bị ngạc nhiên khi chị hạ gục anh ấy như một trò ky chín con[26] .”

Lễ cưới và tiệc chiêu đãi sau đó sẽ có quy mô lớn và được tham dự đông đảo đến hết mức con người ta có thể làm được, cứ như thể Harry có ý định để cho cả một nửa London chứng kiến nghi lễ này vậy. Kết quả là Poppy sẽ phải dành phần lớn thời gian trong ngày cưới của mình để ở giữa một biển người xa lạ.

Nàng đã hy vọng rằng nàng và Harry có thể trở nên thân quen hơn trong ba tuần của lễ đính hôn của họ, nhưng nàng lại hiếm khi gặp được anh ngoại trừ hai dịp khi anh đến để đưa nàng ra ngoài. Và Miss Marks, người đi kèm với họ, đã quắc mắt nhìn quá dữ tợn đến nỗi mà Poppy bị ngượng ngùng và tức điên lên.

Ngày trước đám cưới, chị gái Win và anh rể Merripen của nàng đã đến. Trong sự khuây khoả của Poppy, Win đã lựa chọn duy trì tình trạng trung lập trong tranh cãi về cuộc hôn nhân này. Cô và Poppy ngồi cùng nhau trong dãy phòng khách sạn được trang bị hoàn hảo, bàn luận dông dài về vấn đề. Và giống như trong những ngày thuở thơ ấu của họ, Win gánh vác vai trò của sứ giả hoà bình.

Ánh sáng từ một chiếc đèn bàn có vành được viền quanh trượt lên mái tóc vàng hoe của Win trong một lớp phủ bên ngoài rực rỡ. “Nếu em thích anh ấy, Poppy,” cô nói nhẹ nhàng, “nếu em thấy những điều đáng tôn trọng ở anh ấy, thì chị chắc chắn rằng chị cũng sẽ thấy.”

“Em ước chị Amelia cảm thấy theo cách đó. Và cả Miss Marks nữa, cho vấn đề này. Cả hai người họ đều quá… ưm, ngoan cố… đến nỗi em khó có thể thảo luận bất cứ điều gì với mỗi người họ.”

Win mỉm cười. “Nhớ rằng chị Amelia đã chăm lo cho tất cả chúng ta trong một quãng thời gian rất dài. Và không dễ dàng gì cho chị ấy khi từ bỏ vai trò của mình như là một người bảo hộ chúng ta. Nhưng chị ấy sẽ. Nhớ khi anh Leo và chị tới Pháp, đã khó khăn biết chừng nào cho chị ấy khi phải tiễn bọn chị chứ? Chị ấy đã lo sợ cho bọn chị biết nhường nào chứ?”

“Em nghĩ là chị ấy lo sợ hơn cho nước Pháp đấy.”

“Ồ, nước Pháp vẫn sống sót với những người nhà Hathaway,” Win nói, mỉm cười. “Và em cũng sẽ sống sót khi trở thành vợ của Harry Rutledge vào ngày mai. Chỉ là… liệu chị có thể nói những gì chị thực sự cảm nhận… không?”

“Dĩ nhiên rồi ạ. Mọi người khác đều có.”

“Mùa vũ hội ở London giống như một trong những vở nhạc kịch ở Drury Lane mà trong đó kết hôn luôn luôn là sự kết thúc. Và không ai dường như từng đưa ra bất kì ý nghĩ nào về việc cái gì xảy ra sau đó. Nhưng đám cưới không phải là sự kết thúc của câu chuyện, mà nó là sự bắt đầu. Và nó đòi hỏi những nỗ lực của cả hai người để tạo nên sự thành công cho nó. Chị hy vọng rằng Mr. Rutledge đưa ra những sự bảo đảm rằng anh ấy sẽ là mẫu người chồng mà sự hạnh phúc của em cần đến.”

“Ưm…” Poppy dừng lại một cách không thoải mái. “Anh ấy đã nói với em rằng em sẽ sống như một nữ hoàng. Mặc dù đó có vẻ không phải là cùng một chuyện đúng không ạ?”

“Không,” Win nói, giọng cô nhẹ nhàng. “Hãy cẩn thận, em yêu ạ, rằng em không thể đi đến chỗ là một nữ hoàng của một vương quốc hiu quạnh được.”

Poppy gật đầu, thấy khó chịu và không thoải mái, nhưng cố che giấu điều đó. Bằng cung cách dịu dàng của mình, Win đã đưa ra nhiều lời khuyên mang tính tàn phá hơn tất cả những lời cảnh cáo gay gắt của những thành viên khác trong nhà Hathaway gộp lại. “Em sẽ cân nhắc điều đó,” nàng nói, nhìn đăm đăm vào sàn nhà, vào những bông hoa nhỏ xíu được in trên váy của mình, vào bất kì nơi nào khác ngoại trừ tia nhìn thấu hiểu của chị gái mình. Nàng xoay chiếc nhẫn đính hôn quanh ngón tay mình. Mặc dù xu thế thời trang hiện giờ là những cụm kim cương, hoặc những viên đá quý đổi màu, nhưng Harry đã mua cho nàng chiếc nhẫn có một viên kim cương đơn được cắt theo hình hoa hồng đặt ở trên đỉnh chóp với các mặt bắt chước theo đường xoắn bên trong của bông hồng.

“Em đã yêu cầu cái gì đó nhỏ bé và đơn giản thôi cơ mà,” nàng đã nói với Harry khi anh đưa nó cho nàng.

“Nó đơn giản mà,” anh phản bác.

“Nhưng không hề nhỏ bé.”

“Poppy,” anh đã nói với nàng kèm theo một nụ cười, “anh không bao giờ làm bất cứ điều gì theo một phong cách nhỏ bé tầm thường cả.”

Quan sát kĩ lưỡng chiếc đồng hồ đang bận rộn tích tắc trên mặt lò sưởi, Poppy mang những suy nghĩ của mình trở lại hiện tại. “Em sẽ không thay đổi quyết định của mình, chị Win ạ. Em đã hứa với Harry rằng em sẽ kết hôn với anh ấy, và vì vậy nên em sẽ. Anh ấy đã rất tốt với em. Em sẽ không bao giờ báo đáp lại anh ấy bằng cách bỏ rơi anh ấy ở trước bệ thờ cả.”

“Chị hiểu rồi.” Win lướt tay mình lên tay của Poppy, và siết lấy một cách ấm áp. “Poppy này… chị Amelia đã có một ‘cuộc trò chuyện nào đó’ với em chưa?”

“Chị hàm ý cuộc nói chuyện về ‘cái phải trông đợi trong đêm tân hôn của em’ à?”

“Phải.”

“Chị ấy đã định kể với em lúc muộn hơn tối nay, nhưng em cũng rất sẵn lòng được nghe điều đó từ chị luôn.” Poppy ngưng lại.

“Tuy nhiên, khi dành quá nhiều thời gian với Beatrix, em cũng phải nói với chị rằng em biết tập tính giao phối của ít nhất là hai mươi ba loài động vật khác nhau đấy.”

“Chúa ơi,” Win nói với một nụ cười toe toét. “Có thể em sẽ dẫn đến một cuộc thảo luận đấy, em yêu.”

Những người sành điệu, quyền lực và những người giàu sang thường kết hôn ở St. George’s tại Quảng trường Hanover, đặt tại trung tâm của Mayfair. Thực tế là, quá nhiều các nhà quý tộc và các cô trinh nữ đã được hợp nhất với nhau trong cuộc hôn nhân thần thánh ở St. George’s đến nỗi mà nó được biết đến một cách không chính thức và khá thô tục là “Ngôi đền thờ Hymen[27] ở London.”

Một bộ Khung- Giá- Bệ[28] ở cửa vào với 6 cây cột lớn xây ở mặt trước cấu trúc ấn tượng nhưng khá đơn giản. St. George’s đã được thiết kế kèm theo sự thiếu hụt cố ý của kĩ thuật trang trí để nhằm mục đích không làm giảm giá trị của vẻ đẹp kiến trúc. Nội thất cũng đơn giản cỡ đó, chỉ với một bục giảng đàn có mái che[29] được xây cao hơn vài foot (1 foot = 0.3048 m) so với dãy ghế ngồi. Nhưng có một tác phẩm tráng lệ bằng thuỷ tinh nhuộm màu ở phía trên của mặt trước bệ thờ, mô tả hình ảnh Tree of Jesse[30] và một tập hợp những nhân vật trong Kinh Thánh. Ngắm nghía đám đông xúm đến ở bên trong nhà thờ, Leo khoác lên vẻ mặt trống rỗng một cách cẩn trọng. Cho tới giờ thì anh đã đưa hai em gái mình đến chỗ chú rể trong ngày cưới. Không có đám cưới nào trong số đó bắt đầu tiến gần tới sự xa hoa và phô bày kiểu này (Ý là hai đám cưới kia không sang trọng và được mọi người biết đến nhiều như này). Nhưng chúng lại vượt xa hẳn nó về niềm hạnh phúc thực sự. Amelia và Win đều yêu những người đàn ông mà chúng đã chọn để kết hôn.

Thật là không sang trọng khi kết hôn vì tình yêu, một dấu hiệu của tầng lớp trung lưu. Tuy vậy, đó lại là một lý tưởng mà những người nhà Hathaway đã luôn theo đuổi.

Đám cưới này lại chẳng liên quan chút gì đến tình yêu cả.

Trong bộ trang phục gồm một chiếc áo khoác buổi sáng màu đen cùng chiếc quần màu bạc và cái cravat trắng, Leo đứng cạnh cửa bên của phòng áo lễ, nơi những vật dụng linh thiêng và liên quan đến các nghi lễ được cất giữ. Khăn trải bàn thờ và áo choàng dài của dàn hợp xướng được treo thành 1 hàng dọc theo một bức tường. Buổi sáng hôm nay, phòng áo lễ tạm thời được dùng như phòng chờ cho cô dâu. Catherine Marks đã đi đến đứng ở phía bên kia của cửa vào như thể cô là một người lính gác đang bảo vệ lối vào toà lâu đài vậy. Leo lén lút liếc nhìn cô. Cô đang mặc màu hoa oải hương[31] , không giống những màu sắc nâu xám buồn tẻ thường ngày của cô. Mái tóc nâu xám xịt của cô được ghim ở đằng sau trong một búi tóc chặt cứng đến mức thật khó khăn cho cô để chớp được mắt. Cặp kính nằm một cách kì quặc trên mũi cô, một trong hai dây kim loại cài vào tai bị uốn cong. Nó đem lại cho cô vẻ ngoài của một con cú bị mê mụ.

“Anh đang nhìn gì thế hả?” cô hỏi một cách gắt gỏng.

“Kính của cô bị uốn cong kìa,” Leo nói, cố để không mỉm cười.

Cô quắc mắt. “Tôi đã cố sửa nó, nhưng điều đó chỉ làm nó tệ hơn thôi.”

“Đưa cho tôi.” Trước khi cô có thể phản đối, anh đã lấy nó xuống từ khuôn mặt cô và bắt đầu chỉnh cái dây kim loại bị cong.

Cô lắp bắp trong sự phản đối. “Thưa ngài, tôi không nhờ ngài - nếu ngài phá hoại nó -”

“Làm thế nào mà cô lại làm cong cái chỗ cài vào tai thế hả?” Leo hỏi, kiên nhẫn làm thẳng cái dây kim loại.

“Tôi đánh rơi nó xuống sàn, và khi tôi đang mải tìm kiếm thì tôi lại bước lên nó.”

“Cận thị nặng, phải không?”

“Kha khá.”

Vừa làm lại hình dáng cho cái phần cài tai, Leo vừa nghiên cứu kĩ cặp kính. “Đây.” Anh bắt đầu đưa nó lại cho cô và dừng lại khi anh nhìn đăm đăm vào đôi mắt cô, tất cả màu xanh dương, xanh lá, và xám, bị ngăn lại trong đôi gọng kính màu tối khác biệt. Lấp lánh, ấm áp, dễ thay đổi. Giống như những viên ngọc mắt mèo. Tại sao anh lại không bao giờ chú ý đến chúng trước đây nhỉ?

Sự nhận thức đuổi kịp anh, làm da anh nhoi nhói như thể bị phơi ra cho một sự biến đổi bất ngờ về nhiệt độ. Cô không buồn tẻ một chút nào. Cô xinh đẹp, theo một cách tinh tế, khó thấy, giống như ánh trăng mùa đông, hay mùi hương thanh sạch sắc nét của những bông hoa cúc. Quá lạnh nhạt và mờ nhạt… quá thơm tho. Trong một khoảnh khắc, Leo không thể động đậy được. Marks cũng im lặng như thế, bị khoá vào anh trong một khắc của sự thân mật khác thường. Cô nắm lấy cặp kính từ anh và đặt nó chắc chắn trở lại trên mũi mình. “Đó là một sai lầm,” cô nói. “Anh đáng lẽ không nên để nó xảy ra.”

Đấu tranh vượt qua những tầng lớp của sự sững sờ và kích thích, Leo rồi cũng hiểu ra rằng cô đang đề cập đến đám cưới của em gái mình. Anh gửi cho cô cái liếc nhanh cáu kỉnh. “Cô gợi ý tôi nên làm gì đây, cô Marks? Gửi Poppy đến một tu viện nữ à? Con bé có quyền kết hôn với người mà nó thấy hợp.”

“Cho dù nếu việc đó kết thúc trong một thảm hoạ à?”

“Nó sẽ không kết thúc trong một thảm hoạ, nó sẽ kết thúc trong tình trạng bất hoà. Và tôi đã nói với Poppy như thế. Nhưng con bé đã chắc chắn và cương quyết sẽ kết hôn với anh ta. Tôi luôn nghĩ Poppy quá hiểu biết để không làm ra loại sai lầm này.”

“Con bé hiểu biết,” Marks nói. “Nhưng con bé cũng cô độc. Và Rutledge lợi dụng điều đó.”

“Làm thế nào mà con bé có thể cô độc được chứ? Con bé luôn được bao quanh bởi mọi người mà.”

“Đó có thể là sự cô độc tồi tệ nhất trong tất cả đấy.”

Có một âm điệu xáo trộn trong giọng của cô, một nỗi buồn mong manh. Leo muốn chạm vào cô… ôm cô lại gần… kéo khuôn mặt cô vào cổ anh… và điều đó gây ra một xúc cảm khó chịu bất chợt nào đó giống như sự hoang mang. Anh phải làm gì đó, bất cứ điều gì, để thay đổi không khí giữa họ.

“Vui lên nào, cô Marks,” anh nói một cách mạnh mẽ. “Tôi chắc chắn rằng ngày nào đó cô cũng sẽ tìm thấy được một người đặc biệt mà cô có thể quấy nhiễu suốt phần còn lại của cuộc đời mình thôi.”

Anh nhẹ nhõm khi thấy cái quắc mắt quen thuộc của cô lại lên tiếng khẳng định sự tồn tại của nó.

“Tôi vẫn chưa gặp một người đàn ông có thể ganh đua được với một tách trà đặc thơm ngon.”

Leo định đáp trả khi anh nghe thấy một tiếng ồn từ bên trong phòng áo lễ nơi mà Poppy đang đợi. Giọng của một người đàn ông, căng ra với vẻ khẩn thiết.

Leo và Marks nhìn nhau.

“Không phải là con bé có trách nhiệm phải ở một mình sao?” Leo hỏi.

Người nữ gia sư gật đầu một cách không chắc chắn.

“Đó là Rutledge à?” Leo to tiếng tự hỏi.

Marks lắc đầu. “Tôi vừa thấy anh ta ở ngoài nhà thờ mà.”

Không nói thêm bất cứ tiếng nào, Leo nắm lấy tay nắm cửa và mở ra, và Marks theo anh đi vào bên trong phòng áo lễ.

Leo dừng lại quá đột ngột đến nỗi mà người nữ gia sư bị đâm bổ vào phía sau anh. Em gái anh, trong trang phục của một chiếc áo dài riềm đăng ten trắng cao cổ, in bóng lên hàng áo choàng đen và tím. Poppy trông thật giống thiên thần, được tắm trong ánh sáng từ cánh cửa sổ nhỏ hình chữ nhật, một tấm mạng che mặt rủ xuống lưng nàng từ một chiếc vòng hoa giản dị gồm toàn những nụ hồng trắng.

Và nàng đang đối mặt với Michael Bayning- người trông như thể một kẻ điên, đôi mắt anh ta hoang dại, quần áo của anh ta thì rối bù.

“Bayning,” Leo nói, đóng cánh cửa với một cú đập bằng chân hiệu quả. “Tôi không biết rằng anh được mời đấy. Những người khách đang yên vị ở các ghế ngồi rồi. Tôi gợi ý là anh nên tham gia cùng họ đi.” Anh ngừng lại, giọng anh trở nên băng giá với sự cảnh báo ngầm. “Hoặc tốt hơn là rời khỏi đây hẳn đi.”

Bayning lắc đầu, cơn thịnh nộ đầy tuyệt vọng lấp loé trong đôi mắt anh. “Tôi không thể. Tôi phải nói chuyện với Poppy trước khi quá muộn.”

“Đã quá muộn rồi,” Poppy nói, da mặt nàng trắng gần bằng chiếc váy của nàng mặc. “Mọi chuyện đã được quyết định, anh Michael ạ.”

“Em phải biết những gì mà anh đã tìm hiểu ra.” Michael ném một cái liếc nhanh cầu khẩn về phía Leo. “Hãy để tôi có chỉ một khoảnh khắc riêng tư với cô ấy thôi.”

Leo lắc đầu. Anh không có gì ngoại trừ sự thông cảm với Bayning, nhưng anh không thể nhìn ra được có lợi ích nào sẽ đến kèm theo điều này không. “Xin lỗi nhé, anh bạn, nhưng người ta phải nghĩ đến thể diện chứ. Ở đây đã có dấu hiệu riêng của một cuộc hẹn hò bí mật cuối cùng trước đám cưới rồi. Và trong khi điều đó sẽ là đủ để gây xôn xao dư luận giữa cô dâu và chú rể rồi thì nó thậm chí còn bị phản đối hơn thế khi giữa cô dâu và ai đó khác.” Anh nhận thấy Marks đang bước đến đứng bên cạnh mình.

“Hãy để anh ấy nói đi,” người nữ gia sư nói.

Leo ném cho cô một cái liếc đầy bực bội. “Tức điên mất, Marks, cô có từng mệt mỏi trong việc nói tôi phải làm gì không hả?”

“Khi anh ngừng cần đến những lời khuyên của tôi,” cô nói, “tôi sẽ ngừng việc trao nó.”

Poppy không hề rời tia nhìn của mình khỏi Michael. Chuyện này giống như thứ gì đó từ một giấc mơ, một cơn ác mộng, khi có anh bước đến bên nàng trong khi nàng đang mặc bộ trang phục áo dài cưới, chỉ vài phút nữa sẽ kết hôn với một người đàn ông khác. Sự khiếp sợ ngập tràn trong nàng. Nàng không muốn nghe những gì Michael phải nói, nhưng nàng cũng không thể nào từ chối anh được.

“Tại sao anh ở đây?” nàng xoay xở để hỏi.

Michael trông đau khổ và đầy vẻ khẩn nài. Anh lấy ra cái gì đó… một lá thư. “Em có nhận ra cái này không?”

Cầm lấy lá thư trong những ngón tay đeo găng bằng ren, Poppy nhìn chằm chằm vào nó một cách kĩ lưỡng. “Lá thư tình,” nàng nói, bị làm cho bối rối. “Em đã đánh mất nó. Ở đâu… ở đâu mà anh tìm được nó?”

“Cha anh. Harry Rutledge đã đưa nó cho ông.” Michael cào một tay lên mái tóc mình với sự thô bạo đầy vẻ quẫn trí. “Tên con hoang đó đến chỗ cha anh và phơi bày mối quan hệ của chúng ta. Hắn ta làm rõ nó theo cách tồi tệ nhất có thể. Rutledge đã khiến cha anh phản đối chúng ta trước khi anh từng có cơ hội để giải thích phần của chúng ta trong chuyện này.”

Poppy thậm chí còn trở nên lạnh ngắt hơn nữa, và miệng nàng khô khốc, và trái tim nàng hoạt động với những nhịp đập đau đớn, chậm chạp. Cùng lúc đó, đầu óc nàng lại làm việc quá nhanh, chạy đua qua cả một chuỗi các kết luận, mỗi cái trong đó lại còn khó chịu hơn cái trước đó.

Cánh cửa ra vào mở ra, và tất cả họ quay lại để nhìn khi ai đó khác bước vào phòng áo lễ.

“Dĩ nhiên,” Poppy nghe Leo nghiêm khắc nói. “Vở kịch chỉ cần có em là hoàn thành.”

Harry bước vào căn phòng nhỏ quá đông đúc, trông đĩnh đạc và bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên. Anh tiến tới chỗ Poppy, đôi mắt xanh lục điềm tĩnh. Anh khoác lên vẻ tự chủ như lớp áo giáp không thể bị xuyên thủng. “Xin chào, em yêu.” Anh vươn tới để lướt nhẹ một bàn tay lên lớp ren trong suốt của chiếc mạng che mặt. Mặc dù anh không chạm trực tiếp vào nàng, Poppy vẫn đông cứng lại. “Sẽ là không may,” nàng lẩm bẩm bằng đôi môi khô khốc. “Cho anh khi gặp gỡ em trước lúc làm lễ.”

“Thật may,” Harry nói, “anh không mê tín.”

Poppy ngập chìm với sự bối rối, tức giận, và một cơn nhức nhối u ám của sự kinh hoàng. Nhìm đăm đăm vào khuôn mặt của Harry, nàng không hề thấy dấu vết của sự hối hận trong biểu cảm của anh.

“Trong câu chuyện cổ tích…” anh đã nói với nàng, “Anh có thể sẽ là kẻ xấu đấy.”

Điều đó đúng.

Và nàng sắp sửa kết hôn với anh.

“Tôi đã kể với cô ấy những gì mà anh đã làm rồi,” Michael nói với Harry. “Bằng cách nào mà anh khiến chúng tôi không thể kết hôn được.”

“Tôi không làm cho nó không thể,” Harry nói. “Tôi chỉ làm nó trở nên khó khăn thôi.”

Michael trông trẻ trung và quý tộc và dễ tổn thương biết bao, một người anh hùng bị đối xử bất công. Và Harry thì lại cao lớn và tàn nhẫn và khinh người biết chừng nào. Poppy không thể tin rằng nàng đã từng thấy anh quyến rũ, rằng nàng đã thích anh, rằng nàng đã nghĩ đến một vài kiểu hạnh phúc có thể có được với anh. (Thì đàn ông không xấu phụ nữ không yêu mà chị ^^)

“Cô ấy là của anh, nếu anh thực sự muốn cô ấy,” Harry tiếp tục, một nụ cười không chút hối tiếc chạm đến đôi môi anh. “Nhưng tôi muốn cô ấy hơn nhiều.”

Michael lao mình vào anh với một tiếng kêu gào tức tối, nắm đấm của anh nâng lên.

“Không,” Poppy thở hổn hển, và Leo bắt đầu tiến lên. Mặc dù vậy, Harry còn nhanh hơn, túm được cánh tay của Michael và vặn nó ra sau lưng anh. Một cách thành thạo, anh (Harry nhá) ấn anh ta (Michael) vào cánh cửa.

“Dừng việc đó lại!” Poppy nói, vội bước tới chỗ họ, đánh vào vai và lưng của Harry bằng nắm tay nàng. “Hãy để anh ấy đi! Đừng làm điều đó!”

Harry dường như không hề cảm thấy những cú đánh của cô. “Nói ra hết đi, Bayning,” anh lạnh lùng nói. “Anh đến đây chỉ để phàn nàn à, hay có vài mục đích nào đó cho tất cả những việc này?”

“Tôi đang đưa cô ấy đi khỏi đây. Đi khỏi anh!”

Harry để lộ ra một nụ cười làm ớn lạnh. “Tôi sẽ gửi anh xuống địa ngục trước tiên đấy.”

“Để… anh ấy… đi,” Poppy nói bằng một giọng mà nàng chưa bao giờ sử dụng trước đây. Nó là đủ để khiến Harry nghe được. Cái nhìn thoáng qua của anh kết nối với của nàng trong một tia sáng màu xanh lục mang vẻ nguy hiểm. Một cách chậm rãi anh thả Michael, người đã ngay lập tức quay đi, ngực anh đang phập phồng với tác động đau đớn của những hơi thở của chính anh.

“Đi với anh đi, Poppy,” Michael khẩn nài. “Chúng ta sẽ đi đến Gretna. Anh không còn quan tâm cái chết tiệt gì đến cha anh hay quyền thừa kế tài sản của anh nữa. Anh không thể để em kết hôn với kẻ quái vật này được.” (Muộn rùi a ơi :D)

“Bởi vì anh yêu em à?” nàng hỏi trong một giọng nói thấp hơn cả lời thì thầm. “Hay bởi vì anh muốn bảo vệ em?”

“Cả hai.”

Harry quan sát nàng một cách có chủ đích, thu lấy mọi sắc thái trong biểu cảm của nàng. “Đi với anh ấy đi,” anh mời mọc nhẹ nhàng. “Nếu đó là điều em muốn.”

Poppy không bị lừa gạt một chút nào. Harry sẽ bỏ cực nhiều nỗ lực để đạt được điều mà anh muốn, bất chấp sự phá hoại hay nỗi đau nào mà anh có gây ra đi chăng nữa. Anh sẽ không bao giờ để nàng đi. Anh chỉ đang thử nàng, tò mò xem lựa chọn nào mà nàng sẽ đưa ra thôi.

Một điều rõ ràng: nàng và Michael sẽ không bao giờ được sống hạnh phúc cùng nhau. Bởi vì sự tức giận mang tính đạo đức của anh rồi cuối cùng cũng sẽ phai nhạt dần, và sau đó tất cả những lí do mà dường như quá quan trọng trước đó cũng sẽ giành lại được giá trị của chúng. Anh sẽ lại đi đến hối tiếc vì đã kết hôn với nàn. Anh sẽ kêu than về vụ xì – căng - đan và việc không có quyền thừa kế, và cả sự vĩnh viễn không chấp thuận của cha anh nữa. Và rồi thì Poppy sẽ đi đến việc là nơi tập trung những sự phẫn uất của anh.

Nàng phải buộc anh rời khỏi - đó là điều tốt nhất nàng có thể làm cho anh. Đối với những lợi ích của nàng… mọi lựa chọn dường như đều tồi tệ ngang nhau cả thôi.

“Tôi gợi ý em nên tống khứ cả hai kẻ ngốc này đi,” Leo nói với nàng, “và để anh đưa em về ngôi nhà ở Hampshire.”

Poppy nhìn đăm đăm vào anh trai mình, đôi môi nàng vẽ lên một nụ cười tuyệt vọng. “Kiểu cuộc sống nào mà em sẽ có ở Hampshire sau chuyện này đây, anh Leo?”

Lời đáp lại của anh chỉ là một sự im lặng không thoải mái. Poppy đưa sự chú ý của mình đến Miss Marks, người trông thật đau khổ. Trong ánh nhìn đồng cảm của họ, Poppy thấy rằng người nữ gia sư của nàng còn hiểu về tình trạng bấp bênh của nàng theo một cách chính xác hơn cả những người đàn ông. Những người phụ nữ bị đánh giá và bị chỉ trích cay nghiệt hơn những người đàn ông nhiều lắm trong những hoàn cảnh như thế này. Giấc mơ khó với tới được của Poppy về một cuộc sống yên bình, giản dị đã tan biến hẳn rồi. Nếu nàng không tham dự lễ cưới, nàng sẽ không bao giờ kết hôn, không bao giờ có những đứa con, không bao giờ có một vị trí trong xã hội. Việc duy nhất còn lại là làm điều tốt nhất trong tình trạng của nàng thôi. Nàng đối diện với Michael bằng sự quyết tâm không nhượng bộ. “Anh phải đi thôi,” nàng nói. Khuôn mặt anh méo mó. “Poppy, anh sẽ không để mất em. Em không phải đang nói - ”

“Không,” nàng quả quyết. Tia nhìn của nàng chuyển sang người anh trai mình. “Anh Leo, làm ơn hộ tống Miss Marks đến ghế của chị ấy ở nơi mọi người tụ tập. Đám cưới sẽ bắt đầu sớm thôi. Và em cần phải nói chuyện riêng tư với Mr. Rutledge.”

Michael nhìn đăm đăm vào nàng với vẻ không tin được. “Poppy, em không thể kết hôn với anh ta. Hãy nghe anh -”

“Chuyện kết thúc rồi, Bayning,” Leo lặng lẽ nói. “Không có chuyện huỷ bỏ vai diễn mà anh đã đóng trong đống hỗn loạn chết tiệt này. Hãy để em gái tôi giải quyết nó theo cách con bé lựa chọn.”

“Chúa ơi.” Michael lảo đảo đi về phía cánh cửa giống như một người say rượu. Poppy thiết tha muốn an ủi anh, muốn chạy theo anh, muốn tái khẳng định với anh về tình yêu của nàng. Thay vào đó, nàng lại ở yên trong phòng áo lễ với Harry Rutledge.

Sau một lúc dường như vô tận, ba người kia rời đi, và Poppy và Harry đối diện với nhau. Rõ ràng là anh không quan tâm đến cái sự thật mà nàng đã vừa được biết rằng anh thực sự là như thế nào. Harry không muốn sự tha thứ hay sự cứu vớt… anh chẳng hối tiếc bất cứ điều gì.

Một cuộc đời, Poppy nghĩ. Với người đàn ông mình không bao giờ có thể tin cậy. Kết hôn với một kẻ xấu, hoặc không bao giờ kết hôn nữa. Trở thành vợ của Harry Rutledge, hay sống như một đối tượng của sự ghẻ lạnh, có những người mẹ sẽ mắng mỏ những đứa con của mình vì đã nói chuyện với nàng cứ như thể sự ngây thơ của chúng sẽ bị nhiễm bẩn bởi sự có mặt của nàng. Bị đề nghị qua đêm bởi những tên đàn ông nghĩ rằng nàng đồi bại hoặc liều lĩnh. Đó là tương lai của nàng nếu nàng không trở thành vợ của anh.

“Sao?” Harry êm ái hỏi. “Em sẽ thực hiện điều đó hay không nào?”

Poppy cảm thấy ngốc nghếch khi đứng ở đây trong bộ váy cô dâu tinh tế, được trang điểm bằng những bông hoa và một chiếc mạng che mặt, tất cả trong số đó biểu thị niềm hy vọng và sự trong trắng ngây thơ trong khi ở đây không hề còn lại cái gì cả. Nàng tha thiết muốn tháo cái nhẫn đính hôn của nàng ra và ném nó vào anh. Nàng muốn sụp đổ nhàu nát xuống sàn nhà như một cái mũ bị ai đó dẫm lên. Một ý nghĩ ngắn ngủi đến với nàng, rằng nàng muốn gọi tới đây chị Amelia, người sẽ chịu trách nhiệm cho tình cảnh này và xử lí mọi thứ.

Ngoại trừ rằng Poppy không còn là một đứa trẻ mà cuộc sống có thể bị kiểm soát nữa. Nàng nhìn đăm đăm vào khuôn mặt không thể làm cho mủi lòng và đôi mắt sắc bén của Harry. Anh trông đầy vẻ nhạo báng, tự tin đến mức tột đỉnh rằng anh sẽ thắng. Không nghi ngờ gì là anh tin chắc rằng anh sẽ có thể vượt lên trước nàng trong suốt phần đời còn lại của họ. Chắc chắn, nàng đã đánh giá thấp anh.

Nhưng anh cũng đã đánh giá thấp nàng rồi.

Tất cả sự đau buồn và nỗi khổ sở và cơn giận dữ vô ích của Poppy đã cuộn xoáy vào nhau thành một hỗn hợp cay đắng mới lạ nào đó. Nàng đã bị ngạc nhiên bởi sự bình tĩnh trong giọng của chính mình khi nàng nói với anh. “Tôi sẽ không bao giờ quên rằng anh đã đuổi đi người đàn ông tôi yêu và đặt bản thân mình thế vào vị trí của anh ấy. Tôi không chắc tôi có thể có bao giờ tha thứ cho anh vì điều đó không. Anh vẫn muốn kết hôn với tôi chứ?”

“Phải,” Harry nói không hề chần chừ. “Anh chưa bao giờ muốn được yêu cả. Và Chúa biết rằng chẳng người nào lại từng làm chuyện đó cho đến giờ cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.