2 giờ 15 phút sáng hôm sau, trời tối mù, Mỹ Liên đã dậy và chuẩn bị “công cụ” để gọi hai con heo kia thức dậy chuẩn bị lên đường.
Trước tiên là Anh Kì, Mỹ Liên chỉ cần ghé sát vào tai và nói nhỏ: “Dậy đi nhanh lên kẻo hết đồ ăn bây giờ.” Lập tức, cô nàng vọt dậy, chạy nhanh vào nhà vệ sinh. Năm phút sau bước ra, khuôn mặt tươi tỉnh hỏi
-Đồ ăn đâu??
-Làm gì có đồ ăn nào! Bạn đúng là đồ ham ăn hahaha... -Mỹ Liên cười phá lên, còn Anh Kì chu miệng bực tức, hóa ra là bị lừa.
Tiếp theo là Khả Như, cô nàng mê ngủ nhất thế giới, hơi khó à nha! Mặc dù Mỹ Liên đã thử đủ mọi cách nhưng cô vẫn ôm chặt tổ ấm. Cuối cùng, Mỹ Liên đành phải dùng bạo lực, xách một con gấu thật to, đập cái “Bụp” vào người cô, rồi kéo chăn ra, vỗ vỗ vào mặt cô, nhéo tai, lấy tóc xỏ lỗ mũi... 15 phút sau cô mới chịu lọ mọ ngồi dậy. Thật hết nói nổi.
Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, cả ba ra khỏi phòng và đi xuống tầng dưới để tập trung. Tất cả mọi người đã có mặt đầy đủ, GĐ bắt đầu điểm danh (do không có ai dám đảm nhận chức vụ “cao cả” này nên đích thân ông phải ra tay đó mà!). 20 phút sau, GĐ nói không nên lời, cổ họng khát khô, uống những 3 chai nước lọc cỡ lớn mà vẫn không xi nhê (cũng may là chưa xỉu)
Sau khi ổn, ông cho tiếp tân gọi 4 chiếc bus 30 chỗ ngồi đến đưa mọi người ra sân bay.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Sân bay Tân Sơn Nhất ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bây giờ là 3 giờ 27 phút, vẫn còn tối mịt nhưng nơi này lại tấp nập, người đông như kiến vậy. Mọi người lo đi làm thủ tục nhập cảnh. Xong xuôi, tất cả ngồi ở hàng ghế phía sảnh trong để chờ đến chuyến của mình. Các TTS ngồi gục lên gục xuống. Cũng phải thôi, gà chưa gáy đã phải ra sân bay, mệt là đương nhiên. Mà gặp người như Khả Như nữa, ngồi cạnh Quốc Duy, thế là tựa vào vai cậu chòm vào cõi mộng luôn, không biết gì nữa cả.
Nửa giờ sau, chuyến bay bắt đầu, sau khi nghe thông báo của nhân viên, tất cả giật dậy rồi lật đật chạy lên máy bay. Cất cánh, và hai giờ sau, tất cả đã có mặt tại sân bay Bắc Kinh. Nghe GĐ nói sẽ đưa mọi người đi ăn, ai cũng vui mừng, vì đã có gì bỏ bụng đâu, đi từ sớm mà.
Bốn chiếc bus khác chở mọi người đến nhà hàng Danaifan. Nhà hàng có thể cùng lúc phục vụ 100 đến 200 thực khách. Không gian quán được thiết kế theo kiểu nửa mở, tạo cảm giác khá thoải mái khi dùng bữa. Các vật dụng ăn như dao dĩa được xếp ngay ngắn trên những chiễc khay trắng sạch sẽ, gây thiện cảm với khách. Đồ tráng miệng có kem và ga tô.
Sau khi ăn uống no nê, các TTS trông có vẻ tươi tỉnh hơn, cười nói rất thoải mái. Tiếp tục lên xe và về công ty Liu Zhang - công ty thứ hai của ông. Trông nó lớn và sang trọng không kém công ty ở Việt Nam. GĐ thông báo hôm nay mọi người sẽ được đi chơi thoải mái, ông cấp cho những ai không thạo tiếng Trung một cái máy phiên dịch để tiên cho việc giao tiếp , ông còn phát bản đồ và hướng dẫn đường đến nơi đổi tiền. Chỉ cần 20 giờ tối có mặt tại phòng để nghỉ ngơi là được.
Vừa dứt lời, các TTS lập túc ùa ra ngoài, ai cũng chọn cho mình một địa điểm thích hợp để tham quan. Về phần nhóm Mỹ Liên, Khả Như, Anh Kì, Anh Thiên và Quốc Duy thì quyết định đến công viên Happy Valley làm địa điểm vui chơi.
Cuốc bộ hơn nửa cây số, cuối cùng cũng đến nơi. Đây là một công viên giải trí hiện đại tại Bắc Kinh, được chia thành nhiều khu vực mang sắc thái khác nhau, có hơn 100 trò chơi với độ mạo hiểm từ dễ đến khó, phù hợp cho mọi thành phần du khách đến thăm quan khi du lịch Trung Quốc, từ trẻ em cho đến người già đều có thể chơi được hết.
Anh Kì thích thú rủ mọi người chơi trò tàu lượn siêu tốc, cô nàng thích những trò cảm giác mạnh lắm, mặc dù khi chơi xong thì nôn lấy nôn để. Mỹ Liên và Khả Như thì từ chối, thế là ba người chạy đi dành chỗ ngồi. Trong khi chờ họ chơi, Mỹ Liên rủ Khả Như đi xem thung lũng hoa. Mỹ Liên rất thích hoa, thích màu sắc và mùi hương của chúng. Cô lăng xăng chạy khắp nơi để ngắm những loài hoa mà mình chưa thấy qua bao giờ, đến nỗi lạc mất Khả Như mà cũng không hề hay biết.
Đang cắm đầu cắm cổ nhìn nhìn ngắm ngắm, Mỹ Liên vô tình đụng trúng một người đang đứng ở phía trước. Cô ngã xuống, lấy tay xoa xoa bàn tọa, mặt mày nhăn nhó. Người đó quay lại, chìa đôi bàn tay ra, cô nắm lấy và đứng dậy, nói:
*-Cảm ơn nha!
Vừa nói, cô vừa ngước lên nhìn người trước mặt. Là một cậu con trai, cao hơn cô mộ cái đầu, mặc chiếc áo thun trắng, quần bò đen, áo khoác jeans, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang kín mặt. Cô nhìn vào đôi mắt của cậu ta, có chút xa xăm, có chút lạnh lùng, ngạc nhiên và thốt lên:
*-Anh...Anh là...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ End chap 7 ~~~~~~~~
Notes: Vì đang ở Trung Quốc nên từ chap sau, tất cả lời thoại sẽ là tiếng Trung nhé, còn đầu lời thoại nào mà có dấu * thì là tiếng Việt nha!! Xie Xie