Ba trăm năm trước, vị Tế Tư lúc đó là Già Nhược đã liều mình nhốt quỷ bên trong người, sẵn sàng chấp nhận trả giá đắt là vĩnh viễn ở dưới đáy sâu, tháo hết nước Thánh hồ để đưa tất cả hồn ma ác quỷ vượt sang bờ bên kia – thuật pháp chống lại ma quỷ cũng từ đó mà biến mất trong toàn giáo.
Một trăm năm sau, trong giáo nổi lên một thiên tài về thuật pháp tên là Tuấn Khải. Khi đã nắm được tất cả các thuật pháp lưu truyền lại trong dân gian, Tuấn Khải tiếp tục vào “Tri Kiến chướng” – giới hạn tối cao của người tu tập.
Sự truy cầu pháp thuật của Giáo chủ Tuấn Khải là không bao giờ cạn, nhưng trên thực tế, sức mạnh con người là có hạn, thường khó lòng có thể đắc khuy thiên đạo.
Sau mười năm đóng cửa tu luyện mà vẫn chưa thể vượt qua được “bình chướng”. Tuấn Khải quyết định làm theo phương pháp “Huyết tế” thần bí lưu truyền thượng cổ, đó là dùng chính thân thể của mình để đổi lấy sức mạnh. (linh: nên sẽ hiểu khi có tuấn khải thiện-ác)
Một đêm nguyệt thực (mặt trăng ăn mặt trời), sau khi tắm rửa, thay y phục trước sự chứng kiến của Nguyệt thần (+///+),Giáo chủ Tuấn Khải đối lửa tự thiêu linh tâm, rồi rút kiếm thệ chém đứt tạp niệm, ảo vọng.
Giáo chủ đã hiến tâm linh,tình cảm,dung mạo tuyệt đẹp và cả thân thể đang độ thanh xuân của mình. Với cái giá quá đắt đỏ đó, cuối cùng giáo chủ cũng vượt qua được bình chướng của bản thân.
Sau khi đã đạt được sức mạnh siêu phàm, tính cách của Giáo chủ Tuấn Khải bỗng nhiên đổi khác. (linh: đổi hết ròi còn đâu mà như cũ chứ @`~`@)
Tuấn Khải trở nên tàn ác và độc đoán, bất chấp sự phản đối của Tế Tư Thương Minh và các trưởng lão, đã dùng Thánh hồ làm nơi nuôi dưỡng các tinh linh có linh hồn ma quỷ hắc ám, với mục đích dựa vào âm khí trời đất nơi đây khống chế được nhiều sức mạnh hơn. (linh: đây là tham vọng thay cho ảo vọng và độc đoán thay linh tâm!)
Rồi đến một ngày, như một điều khó tránh khỏi, giữa Giáo chủ Tuấn Khải và Tế Tư Thương minh đã xảy ra một cuộc quyết chiến.
Kết quả là, vị Tế Tư đã phải chết dưới mũi kiếm Bạch Cốt của chính người mà ông đã dạy dỗ pháp thuật suốt bao năm qua, và rồi bị ném xuống đáy Thánh hồ.
Khi đã ở đỉnh cao của quyền lực, tâm hồn của Tuấn Khải Giáo chủ càng ngày càng trở nên khô cằn và độc ác, đến mức không thể không lấy việc tàn sát để đổi lấy sự bình yên trong lòng.
Dù thế lực đen tối đã ăn sâu vào tim, nhưng Tuấn Khải vẫn còn đủ tỉnh táo để nhận ra những gì đang xảy ra với mình: “Bên trong cơ thể ta có ma quỷ!”
Một ngày kia, Tuấn Khải đã ra tay giết hại người thư đồng thân cận nhất đã theo mình suốt hơn mười năm.
Khi tỉnh lại, nhìn thấy đôi bàn tay đẫm máu, Giáo chủ như đã hiểu ra những việc mình làm, mặt biến sắc trắng bệch không còn huyết sắc, “Bên trong ta có ma quỷ!sức mạnh của nó đang lớn dần… nó sắp thoát ra… phải làm sao đây?”
Những người xung quanh nghe thấy thế, không ai không hoảng sợ.
Trong Thiên Hoa giáo, “sức mạnh đó” là thế lực ma quái đối lập với Nguyệt thần, có pháp lực cao cường.
Truyền thuyết kể rằng,'sức mạnh đó' đẻ trứng trong không gian, ban đầu trứng chỉ nhỏ hơn lỗ chân lông, theo gió phiêu bạt khắp mọi nơi, hễ gặp người có tư chất phù hợp và có âm ảnh ẩn chứa trong lòng, lập tức sẽ nhập vào – và rồi ra đời ngay chính trong trái tim của người đó. Nó sống ký sinh trong cơ thể người, lấy nội tạng làm thức ăn, cho đến khi ăn hết cơ thể đó thì sẽ bay ra và tìm mục tiêu tiếp theo. (linh: phiên bản con cái rẻ đẻ trứng trên da tạo thành mụn trên mặt đó +///+ ta chỉ nghỉ ra vậy khi xem sách .)
'sức mạnh đó' có thể tìm thấy rất nhiều đối tượng để nhập vào, bởi sức mạnh của nó là phần đen tối trong tâm hồn mỗi con người, vì thế sẽ không bao giờ bị hủy diệt.
Theo truyền thuyết, cứ sau một trăm năm, sức mạnh của nó lại đạt đến mức tuyệt đỉnh, trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết, thậm chí có thể nuốt chửng cả mặt trăng, để trời đất hoàn toàn chìm trong bóng đêm.
Ngày hôm đó bị gọi là “Diệt thiên chi khước” của Thiên Hoa giáo.
Đã một trăm năm nữa qua đi… Bởi lòng khao khát sức mạnh đến cực độ, Tuấn Khải đã khiến thế lực đen tối trong lòng mình lớn lên, nước Thánh hồ đã cạm khô giờ lại được đổ đầy, còn ma quỷ, cũng đang dần dần phục sinh trong tâm hồn con người!
Thế nhưng, trong khi càng ngày càng không thể khống chế nổi bản thân, Tuấn Khải vẫn còn giữ được một chút tỉnh táo cuối cùng.
Một đêm trước khi ngày đại kiếp như lời dự báo xảy ra, vị Giáo chủ mạnh nhất trong lịch sử Thiên Hoa giáo đã tự mình đốt hương, khoác lên bộ y phục trắng, rồi gieo mình xuống Thánh hồ – Tuấn Khải đã làm theo cách mà vị Tế Tư Già Nhược đã làm trước kia – lấy thân mình để dẫn độ tất cả những hồn ma ác quỷ.
Trước khi nhảy xuống hồ, Tuấn Khải Giáo chủ đã cắt máu thề, chừng nào linh hồn ma quỷ vẫn còn, thì sẽ không bao giờ quay trở lại.
Tuấn Khải đã nhốt ma quỷ trong tim, để rồi gieo mình xuống dưới đáy hồ mãi mãi.
Suốt một trăm năm qua, hầu hết mọi người đều đã lãng quên, thậm chí còn hoài nghi tính chân thực của câu chuyện này.
Thế nhưng, giờ đây, Giáo chủ Tuấn Khải của một trăm năm về trứơc đã nương vào thân thể người khác để bất ngờ xuất hiện trên trần gian! (linh: ^^ thu lại bản chipi nhìn hông ra uy phong lẫm liệt trước kia thôi chứ nương nhờ khỉ gì hả chú!)
Quay trở vào căn nhà, Phù Nam ngồi xuống băng bó vết thương, rồi lấy cái rương để trên ô cửa sổ xuống và mở ra. Bên trên lớp vải nhung đỏ là ba cành cỏ Linh chi bảy lá tỏa ánh sáng lung ling và mùi hương thơm ngát.
Linh chi bảy lá là loài cỏ chỉ sống ở những nơi có nhiều âm khí, lớn lên nhờ hấp thu nước ở chốn hoàng tuyền, không cần ánh sáng mặt trời, và làm bạn với những linh hồn cõi âm. (tương tựa mạn châu sa)
Núi Linh Tựu mặc dù được coi là nơi tích tụ nhiều âm khí của trời đất, nhưng cũng chỉ ở dưới Thánh hồ mới có thể trồng được loài cỏ Linh chi này.(nếu mấy người liều mạn kia biết Tuấn Khải đã dùng mớ linh chi này nuôi Thiên Tỷ 5 năm dưới thánh hồ hẳn chỉ hộc máu 'nhẹ' mà thôi!)
Dưới Thánh hồ đầy những tinh linh tinh xảo mà độc ác kêu gào, vì thế việc xuống hồ hái Linh chi quả là vô cùng khó khăn và nguy hiểm, dường như mỗi cành Linh chi đó được đổi bằng sinh mạng của bao nhiêu người hiến tế cho lũ tinh linh gớm ghết kia.
Vậy mà năm nào cũng vậy, cứ đến rằm tháng bảy là Hoàng cung lại sai người xuống núi gửi thứ cỏ quý này cho Phù Nam, nói rằng đó là quà của Lưu Quang – thực ra Phù Nam nghĩ đây chính là lời cảnh cáo của Thiên Trúc Giáo chủ (linh: là con mụ diệp tử đẩy ông tế tư xuống hồ đó), rằng Lưu Quang đang ở trong tay ả, tốt nhất là đừng có ngông cuồng manh động.
Phù Nam vẫn không khỏi thẫn thờ khi nghĩ lại những chuyện đã qua. Hắn gõ gõ ngón tay lên thanh kiếm Khước Tà, lắng nghe những tiếng gõ đó, sắc mặt mỗi lúc một nặng trĩu.
hắn đứng một mình bên cửa sổ, trầm mặc nhìn về phía ngọn núi Linh Tựu dưới ánh trăng đêm, ánh mắt lóe lên những tia sáng.
Đằng xa kia, Mạn Châu Sa mọc tràn lan vây quanh chân núi, đỏ rực cả một vùng, tựa hồ một ngọn núi lửa đang bốc lên mạnh mẽ.
Trăng đêm rằm tròn vành vạnh, núi Linh Tựu cao vút tận chân mây. Trên đỉnh núi, Hoàng cung như đang đắm mình dưới ánh trăng, tỏa ra thứ ánh sáng như không thuộc trần thế.
Lưu Quang, Lưu Quang đang ở trên đó… Đã ba năm kể từ ngày xảy ra chuyện tranh đoạt cung vị, Phù Nam không được gặp lại sư huynh của mình, mặc dù rằm tháng bảy hằng năm đều đặn nhận được quà và thư của Lưu Quang.
Thiên Trúc Giáo chủ, kẻ mãi mãi trong dáng vẻ nữ đồng ấy, là kẻ lòng lang dạ sói, Lưu Quang ngay từ đầu đã không chịu khuất phục, nay ở trong tay ả, không biết phải chịu những cực hình dã man đến thế nào…
Bây giờ, Tuấn Khải Giáo chủ lại thao túng Thiên Tỷ và đang xông về phía Hoàng cung, không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây.
Đôi mắt to tròn, trong sáng ngày nào lại hiện ra rõ nét trong ký ức Phù Nam… thật ngây thơ và thánh thiện! Tám năm… tám năm trước đây, hắn đã giương mắt nhìn cánh cửa U Ngục kỳ đàm đóng lại dưới Thánh hồ mà không dám ra tay cứu giúp.
Suốt bao năm qua, hắn đã sống trong sự nhẫn nhịn, cô đơn và tẻ nhạt. Cuộc sống như thế, có khác là mấy so với cái chết?
Ba năm trước hắn đã thề sẽ không đặt chân vào Hoàng cung, dù chỉ là nửa bước. Thế nhưng hôm nay, hắn quyết định muốn vi phạm lời thề, sẽ mang kiếm lên núi.
Lưu Quang ở trên núi, Tiểu Thiên cũng vậy… Những người mà hắn quan tâm đều đang ở trên đó! Dẫu biết rằng, Hoàng cung vốn là nơi đã cả gan mạo phạm thì tất phải trả bằng tính mạng, thế nhưng, có điều gì là đáng sợ cơ chứ?
Bên ngoài, trăng đêm lạnh lẽo và u tịch. Mạn Châu Sa nở rộ dưới ánh trăng, như thắp lên những ngọn lửa.