linh:chương cuối trong lịch post tuần này ^^ ta cũng hông xem lịch, rảnh thì đăng thôi @~@
Sau canh năm*, trời sáng dần, cả một khoảng không rơi vào trầm mặc.
*theo mấy truyện khác: 1 canh = 2 tiếng nên canh năm khoản 10h
Bỗng nhiên, cánh cửa ngôi tịnh xá bằng tre phát ra tiếng động nho nhỏ, ngọn nến sắp tàn bị một cơn gió mạnh thổi qua, đốm lửa lắc lư một hồi, rồi vụt tắt.
Chú quạ Nha Nha thức giấc, mở to mắt và kêu lên một tiếng.
“Quạ!”
Nhưng khi nhìn thấy người đi tới, sự thù địch của nó lập tức biến mất, rối rít bay tới và kêu rì rầm điều gì đó.(tui có nhân cách hoá nó quá không?)
“@#$%^&*”
Phù Nam chẳng buồn để ý đến nó. Sau khi đặt người thiếu niên trên tay mình lên chiếc sạp, hắn mở rương lấy ra một nhánh Linh chi, lập tức đút vào miệng người đó.
Nhánh Linh chi vừa chạm đầu lưỡi liền biến thành một dòng nước ấm chảy vào bên trong. Phù Nam đặt tay lên lưng và nhanh chóng truyền chân khí cho người đó. Nhưng Nha Nha lúc này đã tỉnh táo, nó chạy quanh bàn, cặp mắt đen tròn dán chặt vào người mà Phù Nam đưa về, kêu lên một tiếng lớn và chĩa mỏ bay tới.
Quả không sai, đây chính là 'quỷ' đã bước ra từ ngôi mộ đêm qua!
Mặc dù giờ này người thiếu niên đó chỉ còn lại hơi thở yếu ớt, không có vẻ dữ dằn và ma quái như đêm qua, bộ y phục trắng đã nhuốm đẫm máu, nhưng Nha Nha vẫn nhận ra gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc ấy, vì thế trong mắt nó ánh lên sự thù địch.
“Ra chỗ khác!” Phù Nam quát lên và đuổi nó đi.
“Quạ!!!” nha nha giật mình bay qua một bên, nhưng không bay đi mà nhìn chằm chằm người chủ nhân đưa về như thể có thể 'hộ giá' bất cứ lúc nào.
Ăn liền một lúc ba nhánh Linh chi, có thể coi như đã lấy lại được chút sinh khí, tốc độ máu chảy ra từ các đại huyệt trên cơ thể cũng dần chậm lại. Vì viết thương do đấu tối qua với Phù Nam, người thiếu niên đó không nằm ngủ như bình thường được, mà buộc phải nghiêng người, thu mình lại, hơi thở gấp gáp và yếu ớt, cuộn thân thẻ gầy gò lại một đoàn. (linh: *tui giận ròi* mún cho anh này theo bước tế tư ghê vậy đó @~@)
Ngoại bào trắng muốt giờ đây đẫm máu đã bị rách ở sau lưng, để lộ ra một viết thương dài khoảng bao mươi phân sâu tận sương (linh: *mắt đỏ lên* mịa anh đây muốn mưu hại nam chủ của tui à?) – đứa trẻ đó (Tuấn Khải chipi đã điều khiển Thiên Tỷ đánh nhau ^^) dường như cũng bị nội thương nghiêm trọng, đang trong trạng thái hôn mê, nhưng ngón tay thì vẫn tóm chắt lấy bàn tay của thiếu niên (linh: +///+ sợ mất vợ nè)
Phù Nam phát hiện ra Thiên Tỷ giữa những khóm Mạn Châu Sa đỏ máu trên sườn núi.
Lúc đó, hắn đang trên đường đi lên, còn Thiên Tỷ dường như vừa lao ra từ Hoàng cung. Không biết đã gặp phải đối thủ như thế nào, chỉ thấy Thiên Tỷ bị thương rất nặng.
Dưới ánh trăng, nhìn Thiên Tỷ và cả đứa trẻ trong lòng đang trong trạng thái hôn mê, Phù Nam cảm thấy thanh Khước Tà của mình như muốn nhảy ra.
Giết! Giết! Giết!
Trước thế lực tà ma, thanh bội kiếm của Bạch Đế từ trăm năm trước đang động đậy, đằng đằng sát khí muốn xông lên diệt trừ.
====================
linh: tui chỉ muốn hấp dẫn !! không muốn chết ai! nhưng có người ép tui (눈_눈) thế thì đùng trách tui chuẩn bị cho gia tộc TF vào!
====================
Phù Nam quay mặt đi, không muốn nhìn gương mặt tinh xoả như vô hại của đứa trẻ kia, vì sợ không thể kìm nổi mà phải động thủ. O.0
Thiên Tỷ đang ngủ yên lành, gương mặt của y nhợt nhạt nhưng thanh thản, vẫn còn đó sự trong sáng, thuần khiết của tám năm trước kia như lần đàu gặp gỡ.
Nếu muốn cứu tiểu Thiên, tức là sẽ buộc phải cứu cả con quỷ[kar chipi] này hay sao? Còn nếu muốn tách nó ra khỏi tiểu Thiên, chỉ còn cách cắt đi những ngón tay đang bám chặt lấy tay y mà thôi. (°ㅂ° ╬)
“Keeng” một tiếng, Phù Nam rút Khước Tà ra khỏi vỏ kiếm.
Bỗng nhiên, đang chìm trong tình trạng hôn mê, Thiên Tỷ nhanh như chớp, vung cánh tay của mình lên tóm lấy cổ tay Phù Nam.
Thật không ngờ, mặc dù đã gần hết nội lực nhưng Tuấn Khải vẫn có thể thao túng Thiên Tỷ để thực hiện động tác nhanh và mạnh như vậy. Do bất ngờ, Phù Nam đã bị giữ chặt cổ tay.
Nhưng rồi, sau khi trải qua đêm quyết chiến kịch liệt, Tuấn Khải cũng không thể tiếp tục duy trì thêm được nữa, chỉ biết dùng gương mặt trẻ con đầy ngây ngô của mình nhìn Phù Nam đầy căm hận.
Ngày mới đã đến, những tia sáng từ bên ngoài rọi qua cửa sổ, trải trên tấm sạp giữa nhà. Làn da của Thiên Tỷ sáng lên như tuyết.
Đột nhiên Tuấn Khải há miệng kêu gào gì đó nhưng không thành tiếng, thân người nó co quắp lại, cố trốn né ánh sáng.
Nó sợ ánh sáng?
Trong giây lát Phù Nam chợt hiểu ra, lập tức quay người mở hết rèm cửa sổ!
“A…” Thế nhưng, khi ánh sáng mặt trời tràn vào phòng, người kêu lên thảm thương lại chính là người thiếu niên đang hôn mê trên giường trúc – Thiên Tỷ.
Cơ thể Tuấn Khải cũng bắt đầu run lên, những ngón tay thì lại tóm chặt lấy gáy, bấu vào mạch máu của Thiên Tỷ.
==============
linh: tui nên đổi văn án thành những ngày điên rồ nhất là bồi bên ngươi nhỉ?(╭☞´ิ∀´ิ)╭☞╰(‘ω’ )╯ yi của tui bị ngược không chịu nỗi như vầy thì có mà điên rồ chứ hạnh phúc nõi gì, tui nghi ngờ văn án lưu trong máy bị đổi hoặc file này của tui b lấy nhầm rồi!!!
====================
Tròng mắt của Tuấn Khải ánh lên đầy đau đớn nhưng cũng thật điên cuồng, nhìn chằm chằm vào Phù Nam, rồi ngón tay lại càng bấu chặt hơn.
Giây phút đó, hai bên trừng trừng nhìn nhau!
(っOωO)っ⊂(0ω0⊂)
Phù Nam đành phải quay người, kéo lại rèm để che ánh nắng mặt trời chiếu vào phòng.
Trên nửa gương mặt Tuấn Khải lộ rõ nụ cười tàn nhẫn và đắc ý, ngón tay cứ liên tục bóp vào rồi thả ra trên gáy Thiên Tỷ, khiến tấm thân đang hôn mê của y không ngừng co giật, kêu lên những tiếng kêu thảm thiết mong manh.( +...+ ai nghỉ bậy tự chuyển trang đê)
Y chỉ là một thiếu niên mới mười sáu tuổi, qua hai trận ác chiến đêm qua, thân thể đã chịu nhiều vết thương, làm sao có thể chịu nổi sự hành hạ dã man đến vậy?
“Đủ rồi đấy! Dừng tay lại!” Phù Nam cũng không chịu nổi nữa, sắc mặt tái nhợt đi, nghiếm chặt răng và hạ thấp giọng. “Rốt cuộc ngươi muốn gì đây? Đồ quái vật… ngươi muốn thế nào thì mới chịu tha cho tiểu Thiên chứ?”
“Nhà ngươi thay ta đi giết kẻ ở trong Hoàng cung.” Tuấn Khải lạnh lùng bấu chặt lấy cột sống của Thiên Tỷ nhưng ở một gốc độ Phù Nam Không thấy đang cố chuyền chân khí chữa trị cho y.
“Tại sao ngươi lại muốn giết những người không thù không oán gì với mình?” Phù Nam lắc đầu, tay nắm lấy cán Khước Tà kiếm, cảm thấy thanh kiếm đang không ngừng rung động, dường như quá đỗi căm phẫn và chỉ muốn xông lên quyết chiến với thế lực tà ma quỷ quái trước mắt này.
Tuấn Khải nhếch mép cười, dùng một chưởng đã thương Thiên Tỷ, “Bởi vì, nếu ngươi không chịu làm, ta sẽ giết hắn! Giết được kẻ ở trong Hoàng cung, ta sẽ đồng ý thả hắn về cho ngươi!” khi nào ta chết.
Lúc này, trời đã sáng rở. Những ngón tay của Tuấn Khải lại cử động, người thiếu niên đang co mình trên sạp bỗng toàn thân run rẩy, và rồi… Y hét lên một tiếng, tỉnh dậy, hỏi: “ngươi là ai? Ta… tại sao ta lại ở đây?”
Thanh kiếm trên tay Phù Nam bỗng nhiên rơi xuống đất. Ánh mắt của người thiếu niên trước mặt sáng long lanh và vô cùng thánh thiện, trong lành như dòng nước suối tam sinh rột gửa thế gian...hồng trần bụi bẩn....
Đó là Thiên Tỷ… đó mới thực sự là Thiên Tỷ!!!
“Huynh là Phù Nam đây…” hắn kích động thở nhẹ, cảm thấy cổ họng mình như nghẹn đi, “Tiểu Thiên, đệ còn nhớ huynh không?”
“Phù Nam huynh?” Trong thoáng chốc, Thiên Tỷ nhận ngay ra Phù Nam, đôi mắt sáng trong ánh lên niềm vui sướng vô bờ, giơ bàn tay nhỏ bé về phía hắn, “Là huynh thật sao? Muội không nằm mơ chứ? Có đúng là muội đã thoát ra khỏi ngục tối rồi không?”
Thế nhưng Phù Nam vẫn đứng đó, khẽ chớp mắt và lặng người đi.
Bàn tay của y…
Bàn tay nhỏ bé đang giơ ra nhuốm đỏ màu máu, trông thật đáng sợ. Trên lòng bàn tay trắng muốt, một bông Mạn Châu Sa đỏ rựa đang nở rộ, lan ra rộng khắp bàn tay trắng nhỏ.
Thế nhưng Thiên Tỷ vẫn như cũ không hề hay biết, y vẫn cố giơ tay mình ra và vui mừng gọi tên vị sư huynh đã bao năm xa cách.
Đó là Dung Tuyết thuật… là một trong những pháp thuật uyên thâm nhất của Thiên Hoa giáo. Cũng tương tự như Hấp tinh đại pháp của võ thuật Trung Nguyên, người thi triển pháp thuật này sẽ mượn lời chú để hút toàn bộ công phu tu luyện của một thuật sĩ khác và thu nhận vào cơ thể mình qua một cách chạm tay.
Đây là thuật pháp khác cực độc, chính người thi pháp cũng có thể gặp nguy hiểm trong lúc đang hút công phu tu tập của đối phương, có khi dẫn tới tẩu hỏa nhập ma.
Phù Nam nhớ lại chuyện xảy ra trước khi trời sáng, Tuấn Khải đã cố dùng chút sức lực cuối cùng của mình để điều khiển Thiên Tỷ nắm lấy cổ tay hắn. Phù Nam bất giác rùng mình – bây giờ hắn mới hiểu ra, lúc đó Tuấn khải làm thế với mục đích gì.
Cũng may là đã khá lâu rồi Phù Nam không còn tập pháp thuật nữa, chỉ luyện kiếm cho vui và rèn luyện sức khỏe, vì thế đã không trở thành nạn nhân của tà thuật đó.
Nhìn bàn tay đỏ như máu của Thiên Tỷ, Phù Nam mỉm cười và nhẹ nhàng cúi xuống, ôm lấy tấm thân của người thiếu niên đang bị trọng thương mà vẫn vô tư này.
Thiên Tỷ vòng tay ôm lấy cổ hắn, ánh mắt ngập tràn niềm vui, trong phút chốc chẳng biết nói gì, chỉ khẽ khóc lên thổn thức.
“Đừng khóc, đừng khóc nữa.” Phù Nam nhẹ nhàng vỗ lưng y an ủi. Thế nhưng, tay hắn lại chạm phải miệng vết thương thật dài trên lưng y.