Thần trí Vân Tức đại nhân dần dần tỉnh táo cùng với sự phục sinh chậm rãi của thân thể.
=============ta lần phân cách hồi ức tế tư===============
Cảnh tượng khi ông bị rơi xuống đây như hiện lên rõ nét, cánh cửa U Ngục dưới đáy hồ đột ngột mở ra, hồng y nam đồng thét lên một tiếng chói tai, rồi bỗng nhiên đẩy ông xuống.
“Hãy chết đi! Vân Tức, ông hãy chết đi là vừa!!”
Dường như bị ma quỷ nhập hồn, nam đồng cười lạnh, trên gương mặt còn non trẻ ấy toát lên một vẻ điên cuồng, hiểm ác khó thấy. (linh:(¯―¯٥) giờ thấy ròi, nhưng quang trọng ông đang sắp chết mà còn lo nhing mặt người ta, luyến đồng!!)
Trong cái giây phút rơi xuống theo quáng tính, ông giơ tay ra định ôm lấy nó để kéo xuống cùng (linh: cho ta bỏ câu trên ლ(¯ロ¯ლ) ông này chỉ có thể là ác ma), nhưng, khi vừa chạm vào vạt hồng y kia, ông lại buông ra, bởi câu nói ấy lại văng vẳng bên tai lần nữa:
“Vân Tức, ông hãy chết đi!” (linh:(*´罒`*) cao tay quá thủ tiêu lun)
=========kêt thúc hồi ức tế tư=========
Ông rơi xuống cái hồ đầy tinh linh nhưng còn ác độc hơn ma quỷ này, bị truy cản, bị chìm xuống dưới đáy sâu. Khi đến u ngục kỳ đàm, ông không ngờ lại được gặp một người – người thiếu niên đang ngẩng đầu lên nhìn ông rơi xuống phía dưới.
thiếu niên ấy xem chừng không quá mười ba tuổi. Với ánh mắt sắc sảo của mình, dù là trong bóng tối, ông vẫn nhận ra sắc mặt thiếu niên trắng bệch đến lạ thường, chứng tỏ rằng đã bị nhốt ở đây từ lâu lắm rồi (linh: Σ( ° △ °|||) ông nhốt thiên tỷ của tui ở đây mà quên?).
Điều làm ông kinh ngạc là vừa nhìn thấy rõ nét mặt của ông, thiếu niên ấy liền đã nhận ra ông
.
“ngươi ai?” Khi các cơ và mạch máu ở họng đã hoàn toàn khôi phục, ông thở một hơi rồi yếu ớt cất tiếng khàn đục: “Tại sao lại ở đây?”
“Vân Tức đại nhân, ngài không nhận ra tôi nữa hay sao? Tôi là tiểu Thiên đây mà!” hắn trả lời với vẻ ngây thơ và nhiệt tình, giơ đôi tay nhỏ bé chạm vào người ông, nhưng lại sợ cái sợi dây kim loại có lời nguyền huyết chú kia, Thiên Tỷ lại ngẩng đầu nhìn lên đầy kinh sợ: “Vân Tức dại nhân, ngài… sao ngài lại bị nhốt vào đây? Ai cả gan khiến ngài trở nên nông nỗi này?” (linh: (:3ゝ∠)_ mị đây cả gan đó bé ~~)
“Tiểu Thiên...…” Viên Tế Tư chợt nhắm mắt lại như lâm vào suy nghĩ.
Sau khi sư phụ Phong Nha của ông qua đời, ông đã sống quãng đời còn lại rất dài, và cho đến tận ngày hôm này, nếu không nhờ vào việc dùng những suy nghĩ để che lấp đi cảnh tượng ở chốn nước mênh mông này, nếu cứ để cho những ký ức chồng chất lên nhau, thì chắc đầu ông sẽ nổ tung từ lâu rồi!
Nhưng, nhìn cái vết mờ mờ hình mạn châu sa màu đỏ trên má thiếu niên, như trong thoáng chốc ông đã nhớ ra thiếu niên đang đứng trước mặt ông là ai, đó là vị Âm Thiên Hoa độc nhất trong bảy đời giáo chủ kia, do chính bản thân ông đã từng sắc phong năm năm trước.
Từ khi được Lưu hầu giaở Trung Nguyên phong làm Đại Lý Vương, hợp nhất chính giáo, cả vùng Nam Cương này là thiên hạ của ông. Là một Tế Tư có quyền lực nhất từ trước đến giờ, ông đồng thời cũng là một Tế Tư bất tuân giáo lý nhất trong lịch sử hàng mấy trăm năm của Thiên Hoa giáo.
Dưới sự lãnh đạo của ông, Thiên Hoa giáo từ chỗ cách ly thoát tục trần gian, đã dần dần trở thành một đạo giáo cầm quyền thống trị. Sau đó, tình thể của Trung Nguyên lại có thay đổi lớn, khi vương triều Đại Tịnh bị thay thế, Thiên Hoa giáo bị chư hầu của Trung Nguyên là Nam Hạ chinh phạt, cuối cùng không thể không giao lại chính quyền, nơi đây trở lại là vùng cỏ hoang dã như ban đầu.
Đó là khó khăn lớn nhất mà Thiên Hoa giáo phải trải qua kể từ khi đối mặt với Lam Linh lâu hàng trăm năm trước đến nay.
Ông biết rằng các trưởng lão đã tỏ ý không hài lòng, nhưng không buồn bận tâm. (linh: tâm trí lo bắt 'trẻ' nhỏ thoả mãn bệnh luyến đòng ròi(๑・ิ..・ิ๑) còn thời gian đâu lo tài sản)
Không giống như những Tế Tư trước đó, ông không muốn chọn những người thiếu niên ở trong trại làm thần tế Thiên Hoa nữa, mà thường thu nhận những đứa trẻ 'lưu lạc' ở bên ngoài, dù là chúng có xuất thân 'hèn mọn' đến đâu.
Sau đó, nếu thấy bé trai nào thông minh lanh lợi 'chút', có thể lĩnh hội và nắm được pháp thuật của Thiên Hoa giáo, ông sẽ phong làm Giáo chủ, đưa lên ngồi trên chiếc ghế ngọc cao quý kia, và rồi vui sướng quan sát nhất cử nhất động của những con búp bê xinh đẹp đó trước sự quỳ bái của muôn người. (linh: bệnh hoạn!!! lừa con nít! bắt cóc dụ dỗ là đây! !)
Thế nhưng lòng kiên nhẫn của ông cũng có hạn, khi thấy không còn hứng thú, bất cứ lúc nào ông cũng có thể phế truất ngay mà không báo trước cho những vị Giáo chủ xinh đẹo đang lớn lên từng ngày đó, rồi tìm một nam hài phấn điêu ngọc trác khác thay thế.
Trong thời gian gần 100 năm, ông đã phế truất rất nhiều vị Giáo chủ.
Và trước mặt ông là một trong những người đã từng là Giáo chủ đó. Thiên Tỷ được ông nhặt về lúc ba tuổi, rồi được học pháp thuật của đạo giáo từ khi còn ngày chưa hiểu chuyện, và sau đó, giữa hai thần tế Thiên Hoa là Thiên tỷ (Âm Thiên Hoa) và Phiêu Bích (Dương Thiên Hoa), ông đã chọn nam hài có đôi mắt to tròn, trong sáng này đưa lên ngồi chiếc ghế cao quý của Giáo chủ. (linh: ==lll sao ổng sống thọ gớm? nhưng hình như ngôi vị âm dương có chút gì đó...)
Nam hài không có họ, nhưng có đôi mắt sáng và trong vắt và vết bớt mạn châu sa trên dung nhan kia, vì thế ông đặt tên cho Âm Thiên Hoa là--- Thiên Tỷ.
Không vì gì khác, chỉ vì nụ cười trong sáng mà hơi lạnh nhạt kia, không hơn.
Khi bị ông phế truất, cậu bé ấy mới tám tuổi – lúc đó ông đã gặp Tiểu Diệp (linh: ngươi đẩy ổng xuống đó (o´罒`o) cho chừa), và phong nó lên làm Giáo chủ mới mà không mảy may do dự hay vướn bận tâm tư.
Từ cái ngày mà ông hạ lệnh phế truất ngôi vị Giáo chủ Thiên Hoa cho đến nay, năm năm đã trôi qua, một nam hài bé nhỏ bị nhốt trong mật thất dưới đáy hồ, làm sao có thể vẫn còn sống sót? (linh: Σ( ° △ °|||) vậy không phỉa Thiên Tỷ của tui bị lạc?)
“Trước đây, ngươi có từng hận ta không?” Bất giác có một cảm xúc kỳ lạ chợt ùa đến, khiến ông buột miệng hỏi. (linh:囧 dư thừa !)
“Dạ không… chỉ buồn một chút thôi. ban đầu tôi nghĩ, hẳn là mình có chỗ nào không phải, đã làm cho đại nhân phật ý…” Thiên Tỷ thoáng chút ngơ ngác, trong mắt vẫn còn ngập tràn nỗi đau mang máng.” Nhưng giờ tôi đã hiểu ra, ở đây không có lý do tại sao cả, chỉ đơn giản là đại nhân không còn cần tôi nữa – cũng giống như cha tôi năm đó…”
(linh: *ôm ôm hun hun* bớt đau thương đi cưng! Thiên: hở?? *ngơ ngác* Khải: *mài kiếm* mún cho đi phần nào cơ thể?? linh: tiểu Thiên sao té vậy? Khải: *quay lại* Thiên...T...linh: *vèo* điệu hổ ly sơn đoá ca ~~ *Rầm* mịa đứa nào bỏ vỏ chuối bừa bãi! ! ! )
“Vậy thì, hiện giờ, ngươi bắt đầu hận ta rồi phải không?” Ông hạ giọng hỏi tiếp.
Đứng giữa gian phòng đã giam cầm mình suốt năm năm trời, Thiên Tỷ ngẩng đầu về phía người đàn ông bị treo trên dây kim loại, nhìn người đã từng vứt bỏ mình – ánh mắt trong veo, trầm mặc hồi lâu – rồi khẽ lắc đầu.
Sau hôm đó, lại một khoảng thời gian rất dài trôi qua.
Hai năm, hay là ba năm?
Trong u ngục kỳ đàm này chỉ có hai người họ (Khải ==ll ta bị bỏ dơi), hằng ngày ân thầm, lặng lẽ đối diện nhau. Tế Tư Vân Tức vốn không phải là người ưa nói nhiều, sau khi bị nhốt trong căn mật thất này lại càng ít lên tiếng hơn, dù rằng hằng ngày vẫn bị những tinh linh ác độc xông đến cắn xé da thịt, nhưng ông hầu như vẫn lặng im như cảm súc bị lạc mất.
Mỗi lần như thế, Thiên Tỷ ngồi thu mình lại ở một góc sơn động, sợ đến run lên, nhắm chặt mắt lại không dám nhìn.
Tuy vách tường băng cũng lạnh thấu tâm can nhưng hắn vẫn không dám rời đi.
Đó là lời huyết chú nào mà độc địa như vậy? Để cho người ta mỗi ngày đều phải chết một lần, rồi lại sống lại một lần? (linh:(*・з・*) hành ổng xíu mà anh xót ròi sao?)
Bất đắc dĩ, Thiên Tỷ trở thành người quan sát duy nhất cảnh tượng ấy, và với hắn, đó quả là một cực hình dã man. Thế nhưng, hắn vẫn cứ phải âm thầm chịu đựng. Và vì thế, ngày qua ngày, người sụp đổ trước chính là hắn. (linh:(*・з・*) thì ra 'vô tình' mị hại luôn tiểu Thiên à?)
“Cút đi, hay mau cút đi! Đứng có ăn thịt người nữa, không được ăn thịt người nữa!” Lúc này, Thiên Tỷ đã không thể chịu đựng nổi nữa, chạy tới khua tay tứ phía, miệng gào thét, những mong có thể đuổi được lũ tinh linh xinh đẹp diễm lệ mà độc ác ấy. Hắn cố hết sức lay động sợi dây kim loại, mặc cho trên đó tóe lên ánh lửa xanh làm cháy bỏng tay mình.
Mặc dù hằng ngày vẫn ra vào căn mật thất, song không biết vì lý do gì, những tinh linh kinh tởm đó ấy không bao giờ đụng đến hắn. (linh: mị cho nó ăn ròi truyện đâu mị viết TT_TT)
Nhưng bây giờ thấy hắn cố ý gây hấn trước, chúng lập tức xông đến, nhe những hàm răng hung hãn ra định cắn hắn! Đối mặt với gương mặt tinh xảo của một tinh linh lao tới, Thiên Tỷ bỗng nhiên có một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ. (linh:ԅ(¯﹃¯ԅ) mị cũng mún cắn tiểu Thiên)
Nhưng không còn thời gian để nghĩ nhiều thứ, Thiên Tỷ liền tay không chống lại lũ hồn mà độc ác kia! ?
Hắn nhanh chóng cảm thấy sắp không còn khả năng chống đỡ được nữa.
Trước mắt hắn, tất cả chỉ là một đám khói trắng xám mờ mịt. Những tinh linh ghê tởm kéo đến đông nghìn nghịt, chúng kêu gào, la hét, từng con một bay đến nhe những bộ răng trắng dã cắn vào vai hắn.
Thiên Tỷ muốn vùng vẫy chống lại, nhưng chân tay sao không chịu nghe theo sự điều khiển của lý trí nữa.
“Mau nhảy đi!” Bỗng nhiên Thiên Tỷ nghe có giọng nói khe khẽ bên tai, nhắc nhỡ hắn: “Hãy nhãy lên là sẽ không sợ nữa!”
Tuấn Khải? Có phải là Tuấn Khảikhông? Nhưng nhảy là nhảy thế nào đây? Thiên Tỷ chỉ biết mỗi trò nhảy lò cò bấy lâu mà thôi.
“Nhảy đi!” Tiếng nói ấy lại vang lên, “Khi Âm Thiên Hoa hiện, tất cả tâm linh sẽ cùng nhảy theo ngươi !!”
Thiên Tỷ vô thức nhảy. Và rồi, không hiểu vì sao đám tinh linh hỗn loạn ấy đã kết thúc tựa bao giờ.
Hắn chỉ còn nhớ rằng, có âm thanh răng rắc vang lên thật mau, tất cả những chiếc xương trắng trên đất bắt đầu nhảy theo hắn, tạo thành một thanh kiếm sắc nhọn đâm thẳng vào lũ tinh linh ghê tởm kia.
Đám khói trắng xám kia nhạt dần, tan dần và rồi hoàn toàn biến mất.
“Bạch cốt chi vũ?” Vị Tế Tư từ trên chiếc dây kim loại chứng kiến toàn bộ cảnh tượng những tinh linh bị bi tiêu diệt hết với ánh mắt lạ kỳ và bí hiểm, một ý nghĩ chợt lóe lên, ông không khỏi ngạc nhiên trước thiếu niên bé nhỏ bên dưới đó, miệng lẩm bẩm: “Âm Thiên Hoa..… hắn ta biết cách chi phối Âm Thiên Hoa!!”
Cùng với “Phệ hồn thuật” và “Phân(chia) huyết đại pháp”, đây là một trong ba tà pháp của giáo, đã bị thất truyền từ khi giáo chủ đời thứ nhất Tuấn Khải qua đời. Trong ba tà pháp này, Phệ hồn là thuật để cướp đoạt sinh khí của người khác, Phân huyết là đại pháp để kêu gọi những linh tâm, chỉ duy có Âm Thiên Hoa là thuật pháp tấn công, với sức hủy diệt có thể làm kinh động thế gian.
“Tôi chẳng biết Âm Thiên Hoa là gì cả đâu..…” Thiên Tỷ mệt mỏi ngồi xuống nền băng lạnh lẽo, vứt thanh xương trắng khỏi tay, và cảm thấy mắt mình mờ đi, trắng xóa. “Tôi chỉ biết mỗi trò nhày lò cò, Tuấn Khải bảo tôi nhảy, thế là tôi nhảy thôi..…”
“Tuấn Khải?” Ánh mắt Vân Tức thoáng chốc dừng lại, sắc nhọn: “ngươi nói ‘Tuấn Khải’? hắn ta đang ở đâu?”
“Ơ, ông cũng biết Tuấn Khải ư?” Thiên tỷ bỗng nhiên hứng thú trở lại, ngó nhìn xung quanh để tìm người bạn nhỏ hay ngồi trong góc tối của mình, nhưng không thấy, bèn ngạc nhiên, “Ban nãy còn ở đây mà, ngày nào huynh ấy cũng đến cho tôi ăn nấm – chẳng lẽ ông không nhìn thấy hay sao?”
Tế Tư khẽ lướt nhìn quanh, rồi im lặng.
Nếu là xuất hiện ngay tại đây, mà suốt thời gian qua ông không nhìn thấy, chứng tỏ rằng, chỉ có một cách giải thích, đó là pháp thuật của người đó cao siêu hơn ông! (linh: chẳng nhẽ thấp hơn?)
Thế nhưng, hắn ta lại không chịu ra mặt.
Trong Bái Nguyệt giáo này, có cao thủ bí ẩn nào mà lợi hại như thế? Trầm mặc hồi lâu, một vẻ gì khác thường ánh lên trong mắt Vân Tức, ông ta quay sang phía hắn, khẽ mỉm cười, và nhẹ nhàng nói: “Tiểu Thiên, lần sau khi Tuấn Khải đến, ngươi âm thầm ra hiệu chỉ cho ta nhé, được không?”
“Vâng!” Thiên Tỷ vô tư gật đầu đồng ý, và vẫn còn thấy hân hoan: “Vân Tức đại nhân cũng muốn gặp huynh ấy ư?”
Vân Tức cười không thành tiếng. Đôi mắt màu xanh ánh lên đầy bí ẩn.
Vân Tức lại trầm tư, nhìn ngắm thiếu niên đang lớn lên trong bóng tối này, hồi lâu sau mới cất tiếng nói: “ngươi rất giống ngày ấy… Một tâm hồn thật thuần khiết. Một ánh sáng thật dịu dàng.”
“Giống ai cơ?” Lần đầu tiên trong đời Thiên Tỷ được nhận một lời khen, hơi ngượng ngùng, nhưng nghe có người giống mình không thể kìm nổi tò mò hỏi.
“Đó là Giáo chủ thứ nhất, tên là Mạn Sa Hoa (Tuấn Khải ).” Với ánh mắt sâu thẳm như vô tận, Vân Tức nhìn thiếu niên trước mặt như nhìn vào một khoảng không mênh mang rộng lớn, “Nhưng ta đã mất người đó mãi mãi, từ rất lâu rồi.....”
Sau câu nói ấy, căn phòng khô phục lại dáng vẻ ban đàu, tiếp tục chìm vào im lặng.
Trong không khí nặng nề ấy, Thiên Tỷ cảm thấy thấp thỏm không yên, không biết phải làm sao trước thái độ bỗng mềm yếu của vị Tế Tư.
“Ngày trước sư phụ có nói với ta, người trong lòng trống rỗng như ta, khó lòng mà kế tục được… cho đến năm năm sau khi sư phụ qua đời, ta mới nhận ra là sư phụ nói đúng.” Trong căn mật thất u tối, tiếng nói của vị Tế Tư tỏa lan, mang theo chút gì đó hư vô, xa thẳm
“Sư phụ đã qua đời bởi sự hoang vắng trong cõi lòng. Ta rất sợ mình cũng sẽ biến thành như thế… Vì thế bao nhiêu năm qua, ta đã không ngừng tìm kiếm – tìm kiếm người thiếu niên giống như Mạn Sa Hoa (Tuấn Khải)… hoặc là giống như Tiểu Diệp .”
Thiên Tỷ quả thực không hiểu hết những gì Tế Tư đang nói, chỉ biết lắng nghe và nhìn một cách mơ hồ, đôi mắt vẫn thật sáng trong.
p/s: càng viết càng chỉnh càng thấy ta trâu 3108 chữ(¯―¯٥) hằng ơi, nếu chương này có gì cần chỉnh commet ở nhà dùm đi chứ ngươi vào nắn tin hoài TT^TT nhà ta thành chùa hoang hông ai ngó đó.
+++++chú thích nhỏ++++
Thiên Tỷ là Âm Thiên Hoa
Tuấn KHải là Mạn Sa Hoa
Tư Vân là tế tự (để ngược ^^)
Phiêu Bích là Dương Thiên Hoa( cũng để ngược bánh bèo nữa phụ)