[Tfboys Khải & Thiên] Định Mệnh Là Cuả Nhau

Chương 4: Chương 4: Tuấn Khải Thiên- Ác




Thiên Tỷ đã không hề để ý rằng, từ khi Tế Tư đại nhân lọt xuống động băng không khác ngục tối này, Tuấn Khải rất hiếm khi xuất hiện.

Không những không dạy hắn nhảy lò cò nữa, thậm chí Tuấn Khải cũng càng ngày càng ít đến đưa nấm cho hắn ăn. Và thỉnh thoảng có xuất hiện, thì cũng chỉ ngồi ở góc tường ấy, cúi gằm mặt xuống, đặt nấm trên đất rồi lập tức lùi bước, biến mất vào trong góc tường bí ẩn.

“Kỳ lạ thật, ông không nhìn thấy sao?” Thiên tỷ nghi hoặc hỏi, và Tế Tư lắc đầu.

“Tại sao lại như thế nhỉ? huynh ấy vừa đến, ngồi ở đây này!” Thiên tỷ chỉ vào góc tường, gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên. Dù rằng ánh sáng ở dưới này rất yếu ớt, nhưng Tế Tư dại nhân đâu phải người thường, lẽ ra phải nhìn thấy người trong bóng tối chứ trước hắn chứ?

“Tuấn Khải là thiếu niên chỉ im lặng hay ngồi ở đó có ngũ quan khá sắc xảo, mặc bộ y phục trắng muốt có hoa văn chìm. huynh ấy hay xấu hổ lắm, nên thường chỉ thích cúi đầu ngồi ở góc tường, không dám nhìn người khác.” (linh:Σ( ° △ °|||) khải ca xấu hổ hay hổ giả nhỉ?)

“Ngũ quan sắc xảo, hay cuối mặt che đi,… y phục trắng co hoa văn chìm.” Vân Tức lẩm bẩm nhắc lại từng chi tiết, dường như đang cố nhớ lại điều gì, rồi chợt hỏi: “Trên mặt hắn ta có dấu hiệu của Bái Nguyệt Giáo chủ không?”

“Ông nói hình hoa nạm châu sa đỏ này phải không?” Thiên Tỷ bất giác giơ tay lên sờ vào dấu hiệu đã mờ dần trên má mình, “Không biết… tôi không có nhìn thấy. huynh ấy luôn cúi đầu, mái tóc luôn rủ xuống che kín đi nửa mặt bên trái.” (linh: sáng hằng mới gửi tấm hình tóc che một bên mặt ^^ ý tưởng là đây ~)

“Thì ra là thế… ta hiểu rồi.” Vân Tức thở dài, và không nói thêm gì nữa.

Thế nhưng tính hiếu kỳ của Thần Thiên Tỷ như bị kích thích, “Thế là thế nào, Tế Tư đại nhân nghĩ huynh ấy cũng đã từng là một Giáo chủ Thiên Hoa?”

“hắn ta dạy ngươi Thiên Hoa chi vũ, đó là một pháp thuật tuyệt đỉnh đã thất truyền từ lâu.” Vân Tức nhìn về phía góc tường u ám, nhưng không thấy gì, biết rằng thiếu niên kia cố ý không muốn ra gặp mình, “Người cuối cùng biết cách dùng Thiên Hoa chi vũ để thao túng hoa đầu lâu chỉ có thể là Giáo chủ cách đây hơn 100 năm – Tuấn Khải. Từ khi Tuấn ?Khải rơi xuống hồ, pháp thuật này đã bị thất truyền đến nay.”

Tế Tư liếc mắt nhìn thiếu niên gầy yếu đang đứng lặng yên thẫn thờ, mỉm cười: “Thứ mà hằng ngày ngươi ăn, có phải là có Linh chi bảy lá? Thảo nào mà ngươi đã không chết trong mấy năm qua, không những thế, thuật pháp còn tiến bộ rõ rệt.”

“Cỏ Linh chi bảy lá?” Thiên Tỷ cầm cây “nấm” trên tay, khẽ đếm, quả nhiên đúng là có bảy lá thật, “Thật ra đây là cái gì? Tỏi chỉ biết là Tuấn Khải thường đưa nó cho tôi, tôi còn cứ nghĩ là trên người Tuấn Khải mọc nấm cơ!” (linh:〣( ºΔº )〣 nấm mọc tren người khải ca thì tiểu thiên dám ăn?)

“Ở chốn âm cực này, những vầng sáng quanh mặt trăng ngưng tụ lại tạo thành cỏ Linh chi.” Vân Tức thản nhiên nói, khẽ nhướn đầu lông mày –nhìn vào góc động băng nơi có ánh sáng nhạt nhoà lưu động.

“Giống như viên xích hàn ngọc được biến hóa từ máu của rồng hàng vạn năm trước kia, đây là thứ bảo bối mà bất cứ ai luyện pháp thuật cũng đều mơ ước. Vậy mà ngươi lại tưởng đó là đồ ăn hằng ngày.” Vân Tức cười, “Thật thú vị, rõ ràng hắn ta yêu quý ngươi. Xem ra, hắn ta đã quá cô độc trong suốt trăm năm qua…” (linh: khải cũng là lão yêu (:зゝ∠)_ )

“Tế Tư đại nhân, sao ngài không nói sớm? Ngài ăn nó đi, sẽ khỏi ngay thôi!” Thiên Tỷ cười mừng rỡ. (linh: *vỗ vai* em leo tường? Thiên:♡ヾ(´。••。`)ノ)

“Vô ích thôi. Đây chỉ là thứ thuốc nâng cao ting thần và sinh lực, không thể giải được huyết chú.” 囧

“Tiểu Thiên.” Vân Tức gọi, “hãy đưa tay cho ta.” ԅ(¯﹃¯ԅ)

Thiên Tỷ bước tới, giơ tay ra trước mặt Vân Tức. ( ̄▽ ̄)~

Vân Tức cắn một ngón tay mình, rồi dùng ngón tay lạnh ngắt ấy đưa đi đưa lại trên lòng bàn tay Thiên Tỷ, vẽ lên một bông Mạn Châu Sa bằng huyết đầy mĩ lệ.

Dường như việc vẽ bông hoa này đã làm hao tổn quá nhiều sức lực, gương mặt ông bỗng chốc trở nên trắng bệch. Vân Tức nhắm mắt lại và khẽ nói: “Lần sau nếu thấy Tuấn Khải, ngươi hãy lén ấn dấu hiệu này lên người hắn ta!” ٩(˘ ³˘)۶

Thiên Tỷ ngạc nhiên, nhìn vết máu đang khô dần trên lòng bàn tay mình, trong lòng ẩn chứa nỗi niềm sợ hãi, ngước mắt nhìn Vân Tức và cất giọng run rẩy: “Đại nhân, cái này, cái này là…” (,,•﹏•,,)

“Chỉ là một phù chú để giải thuật ẩn thân thôi mà,” Vân Tức cười an ủi thiếu niên đang sợ hãi trước mặt “bởi vì Tuấn Khải luôn trốn không chịu gặp ta.” (›´ω`‹ )

“Uhm…” hắn ra vẻ đã hiểu, bèn khẽ gật đầu. (-_-)

Ngày hôm đó, khi hắn cảm thấy bụng mình đói sôi lên, quả nhiên Tuấn Khải xuất hiện. (º﹃º )

Vẫn như thường lệ, Tuấn Khải ngồi ở góc tường, cúi đầu, không nói một lời, và đưa cho hắn một cành cỏ Linh chi màu trắng bảy lá. Nhân cơ hội lúc đưa tay ra nhận cành cỏ Linh chi, nàng nhanh chóng ấn tay mình lên tay của Tuấn Khải. (・~・`)

Phù chú Mạn Châu Sa bỗng chốc nóng rực lên!

Trong giờ khắc ấy, Thiên Tỷ đã nhìn thấy rõ toàn thân Tuấn Khải rung lên mãnh liệt, rồi chợt ngẩng đầu lên.

Đây là lần đầu tiên hắn để ý kỹ toàn bộ gương mặt Tuấn Khải – giờ ngũ quan bỗng nhiên trắng bệch đến doạ người: cặp mắt sáng ngày nào giờ hiện lên bàng hoàng không thốt lên lời, hàng lông mày khẽ nhíu, môi đào có lẽ vì đau đớn mà khẽ mở lộ ra chiếc răng hổ cắn nhẹ vành môi dưới , và rất nhiều cảm súc thay đổi luận phiên . Gương mặt ấy nhợt nhạt tinh xảo như thể một tinh linh nhưng bị bỏ rỏi, lạc lỏng.

Thần sắc phúc tạp nhưbị giày xéo đến thảm hại, chỉ tồn tại trong ác mộng! Phía dưới con mắt bên trái, quả thật có một hình mạn châu sa nho nhỏ màu vàng.

Lúc này, toàn thân Tuấn Khải run rẩy, ngẩng đầu nhìn hắn với ánh mắt bi thương tột cùng.

Trong giờ khắc đó, người rơi nước mắt lại là hắn!

Hắn muốn ôm lấy thân hình đang run rẩy trước mắt, muốn muốn sua đi hết bi quan trong ánh mắt ấy, nhưng hình phù chú quái gở cứ dính chặt hai bàn tay lại với nhau, mặc cho Tuấn Khải có cố vùng ra đến mức nào cũng không được.

“Vân Tức đại nhân! Vân Tức đại nhân!” Trong lúc hoảng loạn, Thiên Tỷ vô thức kêu gào xin sự giúp đỡ. hắn không muốn làm cho người trước mắt này mắt nhuộm bi thương và tuyệt vọng nữa.

Thế nhưng, vị Tế Tư ở trên dây kim loại vẫn không nói một lời, chỉ khẽ mỉm cười chứng kiến cảnh tượng trước mắt.

Câu phù chú như bùng lên một đám lửa ở giữa hai người, Thiên Tỷ bỗng thấy bên trong có xao động mãnh liệt, dường như có gì đó tỏa lan khắp tay chân, toàn thân, mang lại một cảm giác dễ chịu không thể diễn tả. nhưng lòng lại nặng trĩu như sắp mất thứ quan trọng nhất........

Hắn từ bỏ ý định phản kháng, không muốn vùng vẫy thoát ra nữa, mà từ từ nhắm mắt lại và từ lòng bàn tay có một luồng năng lượng kỳ lạ không ngừng chảy vào, tràn trề khắp thân thể hắn. nhước mắt vo thúc chảy vì sự vô lực của bản thân....

Đôi tay bé nhỏ của Tuấn Khải dính chặt vào tay hắn, gương mặt trắng bệch, toàn thân run lẩy bẩy, như đang cố chống chọi nhưng sức lực thì đã yếu ớt đến tội nghiệp. Tuấn Khải trừng mắt nhìn hắn đầy ngạc nhiên và nghi hoặc, mở to miệng định nói điều gì.

Thế nhưng, rốt cuộc, không thể cất lời.

Trong giờ khắc ngắn ngủi ấy, hắn mới chợt phát hiện ra: Tuấn Khải thế nhưng trong mắt đã lui gần như không còn cảm súc.

“Tuấn Khải, Tuấn Khải! Đừng sợ!” hắn an ủi người bạn nhỏ, chỉ tay lên cao và nói: “Không sao đâu, Tế Tư đại nhân chỉ muốn gặp huynh một lát thôi mà… Không sao đâu, huynh bình tĩnh, đừng sợ!”

linh: trước nhiu đây rảnh làm tiếp chứ vừa vào thấy gần 5000 từ vớn quá

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.