Chương 6
Tại nhà trọ của Nhã Nhã.
Từ khi Lạc Lạc ra đi thì đối với cậu căn biệt thự rộng lớn kia như một ngôi nhà giam, một ngôi nhà không có sự sống. Khó khăn bước từng bước nặng nhọc tới trước cửa nhà cô. Cốc...cốc...cốc.
Cô chạy ra mở cửa. Giờ này còn có ai tìm nữa. Thấy cô xuất hiện, cậu liền ôm chầm lấy cô không ngừng gọi tên Lạc Lạc.Cô nhăn mặt lại, người cậu toàn mùi rượu thật khó chịu. Miệng lại còn không ngừng lải nhải.
Cô đỡ cậu đến ghế sofa nằm. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cậu phải uống rượu ra nông nỗi này?
Sáng hôm sau.
Cô thức dạy rất sớm, nấu cho cậu bát cháo giải rượu. Bưng bát cháo lên nhà khách cũng vừa tầm cậu thức dạy.
“Dậy rồi à. Tôi đã chuẩn bị bàn chải và khăn mặt mới trong phòng tắm cho cậu rồi đấy. Vào đánh răng rửa mặt rồi ra ăn cháo nhé. Nhanh lên đừng để nguội.”
“Sao tôi lại ở đây?”
Cô nhún vai.
“Không biết. Là cậu tự mò tới trong khi đã uống rượu say khướt.”
“...”
“Miệng còn không ngừng kêu tên Lạc Lạc.”
“Tôi còn nói gì nữa không?”
“Không. Nhưng chỉ có điều Lạc Lạc là gì của cậu vậy?”
“...”
Đợi một lúc mà cậu vẫn không lên tiếng cô đành quay người đi vào bếp đồng thời thở dài một hơi.
“Haizz. Cậu mau đánh răng rửa mặt đi rồi ra ăn sáng. Cháo vẫn còn nóng.”
“Lạc Lạc là bạn từ nhỏ của tôi. Tôi rất yêu cô ấy. Nhưng cô ấy chết rồi.”
Tấm lưng của cô bỗng cứng đờ lại nhưng rất nhanh lại trở lại như lúc đầu. Cuối cùng cậu cũng đã có thể nói ra. Cậu nói ra có nhẹ nhõm hơn chưa?
Cậu vừa ăn cháo vừa không ngừng nhìn cô đang ở trong bếp dọn dẹp.
“Này Nhã Nhã. Tôi có thể thường xuyên tới đây được không?”
Cô trầm ngâm một lát rồi mỉm cười quay ra nói với cậu.
“Được chứ. Cứ tự nhiên đi.”
“Bảy rưỡi rồi. Cậu không định nghỉ học đấy chứ?”
Cô thoáng giật mình. Chết hôm nay chưa phải chủ nhật. Vội vội vàng vàng chạy vào phòng thay đồ. Cũng chỉ tại cậu đấy Vương Tuấn Khải. Sao lúc nào ở bên cậu tôi cũng không biết giờ giấc là gì chứ?
Tại lớp học 11a1.
Như mọi ngày cậu vẫn úp mặt xuống bàn và...ngủ. Còn cô thì bỏ sánh vở ra ôn lại bài cũ thỉnh thoảng liếc nhìn sang cậu đồng thời mỉm cười ngọt ngào.
Một cô gái dáng người nhỏ nhắn, xinh đẹp tiến đến gần bàn học của cô, đó chẳng phải Trương Đình Nhi sao? Nhỏ ta lại định làm gì nữa đây?
“Chào bạn. Có thể nhường chỗ này cho tớ được chứ?”
Cô vẫn đang không biết nên làm thế nào. Suy nghĩ vài giây quyết định đổi chỗ. Nhưng...khoan, nhỏ đó có phải học sinh trường này đâu? Như đọc được suy nghĩ của cô, nhỏ mỉm cười lên tiếng.
“Yên tâm. Tớ đã là học sinh của trường chỉ là không đợi được cô giáo nên đi lên lớp trước thôi.”
Cô chưa kịp phản ứng thì ngoài cửa Thiên Tỉ đã gọi vọng vào.
“Chị Nhã Nhã. Có thể ra ngoài một chút không?”
“Ừ. Cũng được, chị ra liền.”
Sau đó cô cùng Thiên Tỉ đi ra ngoài.
Trương Đình Nhi không nhanh không chậm ngồi vào chỗ của Nhã Nhã, cậu vẫn nằm ra bàn, mặt cũng không thèm ngẩng lên.
“Biến.”
“...”
“Tôi nói biến.”
Giọng nói của cậu đủ to để cho cả lớp chú ý và thậm chí cả những học sinh đang đi qua bên ngoài. Cậu như vậy mà mặc kệ những ánh mắt tò mò có, kinh ngạc có, khiếp sợ có đang đổ dồn về phía mình. Đứng dậy đi thẳng ra ngoài không biết đi đâu.
Trương Đình Nhi hai tay cuộn chặt lại, móng tay dài đâm vào lòng bàn tay thật đau nhưng lúc này cô ta làm gì còn tâm trạng để nghĩ đến chuyện đó, giờ phút này chỉ hận không thể đem Vương Tuấn Khải quay trở về chỗ ngồi.
Còn Thiên Tỉ thì dẫn theo Nhã Nhã tới khu vườn sau trường, không gian ở đây tạo cho người ta cảm giác thoải mái, yên bình biết bao. Nhưng chỉ có điều bây giờ không phải lúc bàn tới vấn đề đó, bởi có một vấn đề hết sức đau đầu đang sắp diễn ra.
“Chị! Sư phụ nói sao mấy ngày này chị không gọi về nhà, sư phụ gọi cho chị lại không được? Mọi người rất lo lắng cho chị đấy.”
Lúc này cô mới chợt nhớ ra là điện thoại đang đem đi sửa. Làm sao lại ngốc nghếch đến nỗi quên không gọi về nhà chứ?
“À. Chị lát nữa sẽ gọi về nhà. Nhưng mà chỉ vì chuyện này mà phải ra tận đây nói chuyện sao?”
Thiên Tỉ lắc đầu, khẽ cười.
“Không. Còn chuyện nữa em muốn nói với chị. Sư phụ nhờ em nói với chị. Ngày mai anh Hạo Hạo sẽ lên đây.”
“Cái gì?”
Có đùa không vậy?
Ngày hôm sau.
Hôm nay đến phiên cô trực nhật nên tất nhiên cô sẽ phải đến trường sớm. Mùa đông cũng sắp tới, sinh nhật cô cũng tới gần. Nhớ năm đó cô cùng cậu vui vẻ chạy đi chơi, cùng nắm tay nhau vui đùa dưới tuyết. Cả con đường lúc đó chỉ có cô và cậu. Còn bây giờ thì... Cô lắc đầu mỉm cười.
Bộp. Hình như vừa rồi không chú ý cô liền va vào một người. Cô cuống quýt xin lỗi. Chỉ lo xin lỗi mà cô không hề để ý đến gương mặt người đó như thế nào. Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến cô không khỏi giật mình.
“Nhã Nhã.”
“Anh hai.”
Chàng trai mỉm cười thật tươi. Lấy tay gõ trán cô.
“Em thật là. Vẫn chưa bỏ được cái tật đi không chú ý đường ấy.”
“...”
“Sao em đi học sớm vậy?”
“Em phải trực nhật. Mà anh về sao không báo cho em? Đã vậy còn lên đây học nữa. Vậy việc học của anh ở Mĩ thì sao? Bố mẹ chẳng lẽ lại đồng ý dễ như vậy?”
“Em thật ngốc, cũng chỉ là tạm thời thôi. Là anh được mời về đây.”
Cô chợt dừng chân lại. Ngước mắt nhìn anh đầy vẻ nghi ngờ nhưng thật nhanh sau đó liền gạt phăng cái nghi ngờ đó đi. Anh trai cô là ai chứ? Là tuyển thủ Taekwondo có tiếng đấy. Thật là tự hào biết bao.
“Nhã Nhã. Em mà còn như vậy nữa là không kịp tới trường đâu.”
Cô giật mình, nhìn đồng hồ đeo tay. Chết, sắp trễ rồi.
“Anh hai, em phải đi trước đây. Anh cứ từ từ nhé. Lát nữa gặp lại.”
Sau đó là hình bóng của một cô gái chạy thật nhanh về phía trường học như một cơn gió thổi qua. Khúc Tuấn Hạo nhìn theo bất giác mỉm cười. Nhã Nhã cứ như vậy thì anh biết phải làm sao đây?
Lúc cô trực nhật lớp xong cũng là khi vào lớp tiết một. Cô quay người định bước về chỗ của mình, nhưng chỗ đó Trương Đình Nhi đã ngồi rồi. Nói buồn bực thì cũng có một chút nhưng bản thân lại không làm được gì. Đành đem cặp sách đặt sang chiếc bàn bê cạnh bàn của cậu và Trương Đình Nhi. Cậu bạn ngồi bên cạnh cô là điển hình của con mọt sách trong lớp. Cô đưa mắt nhìn ra cửa cũng đúng lúc cậu bước vào, ánh mắt hai người giao nhau chưa đầy ba giây cậu liền quay người bỏ ra ngoài. Tim cố bất chợt đập mạnh, có phần lo sợ liền nhanh chân chạy theo cậu.
“Tuấn Khải.”
“...”
“Cậu định bỏ tiết sao?”
“Không liên quan tới cậu.”
“Nhưng...”
Cô còn chưa kịp nói ra hết câu thì phía sau đã có giọng nói vang lên ngăn lại cậu nói của cô.
“Tiểu Nhã Nhã. Ai đây?”
Khúc Tuấn Hạo và Vương Tuấn Khải cùng đưa mắt nhìn nhau. Sau đó ánh mắt Tuấn Hạo rất nhanh chóng rơi xuống mặt Nhã Nhã.
“Anh. Đây là bạn em. Tên Vương Tuấn Khải. Cậu ấy...”
“Bạn em? Anh thật không ngờ em lại có một người bạn nhìn như vậy.”
“Người bạn nhìn như vậy”, cô thật không hiểu anh nói vậy là có ý gì.
“Nhã Nhã. Đi theo anh.”
Cô còn chưa kịp lên tiếng thì anh đã kéo cô đi. Cô thật sự đã có chút bực bội, anh hết lần này tới lần khác, không ngắt lời cô thì lại tự mình quyết định mọi thứ thay cô trong khi không biết cô có đồng ý hay không. Cô vừa theo anh vừa quay lại nhìn cậu. Cậu vẫn đứng đó gương mặt vô cảm nhìn cô và anh, nhìn cậu thật cô đơn.
Trên con đường vắng người, lá rơi xuống thật nhiều. Có lẽ con đường này nó cũng cô đơn giống cậu vậy. Cậu vẫn bước đi mặc cho tiếng gọi đằng sau.
“Tuấn Khải. Đợi tôi với.”
Đến một chiếc ghế đá đã có lá vàng rơi cậu liền ngồi xuống cũng không thèm phủi nó đi. Hai tay dang rộng sang thành ghế, lưng dựa vào phía sau, thật thư giãn và thoải mái, trái ngược với sự mệt nhọc vì cố gắng đuổi theo cậu của cô.
“Có chuyện gì?”
“Tôi muốn nói chuyện với cậu.”
“Sao? Mới đó mà đã vứt bỏ cậu bạn kia rồi sao?”
“Vứt bỏ? Cậu đang nói cái gì vậy? Mặc kệ cậu nghĩ như thế nào. Tôi chỉ muốn nói với cậu rằng, Vương Tuấn Khải chuyện gì có thể quên thì hãy quên đi. Kể cả quá khứ của cậu cũng vậy, hãy quên đi. Lạc Lạc đã chết. Cô ấy...”
“Im miệng.”
“Cậu cứ như vậy liệu cô ấy còn có thể vui vẻ sống ở thế giới bên kia không. Cậu...”
“TÔI NÓI IM MIỆNG.”
Cậu đứng dậy, đôi mắt đã có những tia màu đỏ. Đôi tay cuộn chặt lại. Người con gái này thật là bị điên rồi. Cô ta thì biết gì về Lạc Lạc chứ. Cậu bỏ đi thật nhanh mà không biết rằng một chiếc ô tô đang lao tới như đã được sắp đặt từ trước vậy.
Hết chương 6.