[Tfboys] Phút Giây Hạnh Phúc

Chương 5: Chương 5




Chương 5

Cậu tức giận bỏ ra ngoài. Cậu không muốn một ai có những hành động giống của Lạc Lạc hết. Lần trước thì kéo ghế ra xa, lần này thì là sữa chua. Khúc Nhã Nhã cô ta là ai? Muốn làm gì?

Cô thấy vậy liền chạy theo. Cậu đi tới một khu rừng hẻo lánh. Đứng trước một ngôi mộ không nhúc nhích, cũng không lên tiếng. Từ tứ phía, bốn người đàn ông bịt mặt, trên tay mỗi người cầm một chiếc gậy to. Cậu quay lại, có chút ngạc nhiên nhưng cũng mau chóng trở lại bình thường.

“Các người là ai?”

“Là ai mày không cần biết. Chỉ cần biết ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của mày.”

Cậu nheo mày.

“Ý các người là...?”

“Còn giả bộ ngây thơ. Ha ha.”

Nói rồi hắn phẩy tay ra hiệu, một tên ở phía sau liền tiến lên, vung gậy đập vào người cậu. Nhưng gậy còn chưa chạm vào cậu thì từ đâu một viên sỏi bay đến dính vào tay hắn khiến hắn vứt cây gậy xuống đất, ôm tay kêu la oai oái.

“Là ai?”

“Là tôi.”

Cô không nhanh không chậm tiến đến đứng chắn trước mặt cậu. Tên kia thấy vậy liền lên tiếng.

“Mày biết điều thì nên tránh ra.”

Cô cười khẩy. Người đứng trước mặt cậu lúc này có thật là Khúc Nhã Nhã ít nói, nhút nhát của mọi ngày không? Nhìn cô bây giờ rất giống với người đã quen với việc đánh nhau. Ba tên kia cùng nhau xông lên bất ngờ, cô liền đẩy cậu ra phía sau vài bước. Sau đó từng cú đá rơi trên người những tên kia như một phép kì diệu. Những cú đá liên hoàn ấy có ai hiểu được là cô đã phải học mấy tháng trời mới được.

Cả bốn tên khó khăn đứng dậy, trước khi đi còn không quên quay đầu nói.

“Vương Tuấn Khải, coi như hôm nay mày gặp may. Nhớ lấy một ngày không xa tao sẽ đến tìm mày.”

Thấy chúng đã bỏ đi xa. Cô liền quay lại nhìn cậu lo lắng.

“Tuấn Khải. Cậu không sao chứ?”

“Không cần cậu quan tâm.”

Sau đó cậu cũng đi khỏi. Còn mình cô đứng trước mộ. Lạc Lạc sao? Cũng đúng thôi, cô trong suy nghĩ của mọi người đã chết rồi mà. Đứng đó nhìn ngôi mộ cô không kìm được mà cười thành tiếng. Mộ của Lạc Lạc thật đẹp.

Tối đó, cậu không ăn cơm. Ngồi trong phòng mà luôn suy nghĩ về cô. Cô là như thế nào mà trong vòng chưa đầy một phút có thể đánh được bốn tên to lớn với cú xoay người điêu luyện đến vậy? Hình như cậu có nhìn thấy cổ trái của cô có cái gì đó. Là... đúng rồi nó giống như một vết sẹo lâu năm. Khúc Nhã Nhã xuất hiện sớm không xuất hiện, muộn cũng không. Vậy tại sao lại xuất hiện lúc này? Thường ngày khi đứng trước cậu thì nhút nhát, yếu đuối. Vậy mà không ngờ lại biết đánh nhau. Nhất định phải tìm hiểu về người con gái này.

Sáng hôm sau. Lại thêm một ngày mới bắt đầu. Cô bắt xe bus tới trường. Vừa lên xe cô đã không thốt lên lời. Người con trai ngồi phía cuối chẳng phải là Vương Tuấn Khải sao? Một cậu ấm như vậy mà hôm nay lại chịu ngồi xe bus tới trường sao? Thật kì lạ. Cô tiến đến ngồi cạnh cậu. Cũng không thể trách, tại phần trên này hết chỗ, còn mỗi chỗ cậu.

“Xin lỗi.”

Cậu cau mày nhìn cô, cô vội vàng giải thích.

“Xin lỗi vì chuyện hôm qua. Tôi thực sự không cố ý.”

Nhưng thực ra cô cũng đâu biết mình mắc lỗi gì khiến cậu tức giận đâu.

“Muốn xin lỗi sao? Vậy cúp học với tôi đi.”

Nhưng chẳng phải hôm qua cũng đã cúp học rồi sao? Cô khóc cũng dám khóc, cười cũng không dám cười.

“Yên tâm. Sẽ không sao đâu. Cậu đi với tôi tới một nơi.”

“Ừ.”

Tại bờ biển, những tiếng sóng dạt vào bờ nghe thật thích, cô và cậu cùng bước trên bờ cát trắng mà không nói với nhau lời nào. Chỉ im lặng mà đi. Cứ im lặng như vậy cũng không phải là cách. Cô liền lên tiếng bắt chuyện.

“Nhìn cậu buồn nhỉ? Có chuyện gì sao?”

“...”

“Haizzz. Xem ra cậu không có thiện cảm với con gái nhỉ?”

“Cậu có từng yêu ai bao giờ chưa?”

Đột ngột hỏi câu này khiến cô giật mình. Nhịp tim đập nhanh hơn. Cô cắn cắn môi dưới.

“Rồi. Đã từng yêu đơn phương cậu ấy. Nhưng chỉ vì một chuyện mà chúng tôi phải xa nhau. Mặc dù bây giờ ở rất gần nhưng giữa hai chúng tôi lại có một khoảng cách không thể với được.”

“Có thể nói cho tôi biết lý do hai người phải rời xa nhau không?”

“Xin lỗi. Tôi không thể.”

“...”

“Nhưng tôi nghĩ, quá khứ vẫn chỉ là quá khứ. Chúng ta nên quan tâm tới cuộc sống hiện tại hơn. Tôi thực ra đã đưa quá khứ của mình vào trong dĩ vãng và tìm một cuộc sống mới mà không có cậu ấy bên cạnh. Hiện tại tôi đã rất ổn và rất hạnh phúc.”

Reng... Reng... Reng. Tiếng chuông điện thoại của cậu vang lên.

“Alo”

“...”

“Được rồi. Con sẽ về ngay đây.”

Cúp máy, cậu quay ra xin lỗi cô vì phải về nhà gấp.

Tại phòng khách nhà họ Vương, cậu vừa tới cửa thì Vương Nguyên chạy đến bên cạnh.

“Anh. Vào đó đừng cãi lại ông nội nhé. Không bệnh của ông lại tái phát.”

“Ừ. Anh biết rồi.”

Cậu cùng Nguyên chạy vào, tất cả mọi người bao gồm gia đình của Thiên Tỉ và gia đình Trương Đình Nhi đều có ở đó. Mặt ai nấy đều rất nghiêm trọng, thấy cậu về mẹ cậu liền kéo cậu ngồi bên cạnh bà. Cậu không chần chừ mà hỏi thẳng bố mình.

“Bố gọi con về là có chuyện gì?”

“Tuấn Khải, cổ phiếu ở công ty ta đang giảm xuống ngày càng nhiều. Bố e...”

Cậu liếc mắt nhìn mọi người. Thì ra là cổ phiếu công ty giảm. Cũng đúng thôi. Sau chuyện ngày hôm đó không giảm mới lạ. Cậu gật gật đầu, đôi môi nhếch lên.

“Thế nên?”

“Ta muốn con trong tuần này hãy đính hôn với Đình Nhi.”

“Vậy làm thế nào đây? Con không thể đồng ý rồi. Muốn con lấy cô ta? Nằm mơ.”

Hai từ “nằm mơ” được cậu nhấn mạnh. Lấy cô ta thà bảo cậu lấy con heo còn hơn. Cậu không khách khí, quay lưng bỏ đi không một lời chào với những con người kia.

Ra khỏi nhà, cậu bắt xe tới một quán bar. Nơi này cậu chưa từng tới bao giờ, nhưng hôm nay cậu muốn thử. Thử cảm giác của vị rượu, thử xem những lời nói rượu giúp ta giải sầu, giúp ta quên đi tất cả kia có là thậ không? Cậu uống rất nhiều, hết chai này tới chai khác. Đúng là lừa người, dù có uống bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng chẳng giúp được gì cho cậu hết.

Tại nhà trọ của Nhã Nhã.

Từ khi Lạc Lạc ra đi thì đối với cậu căn biệt thự rộng lớn kia như một ngôi nhà giam, một ngôi nhà không có sự sống. Khó khăn bước từng bước nặng nhọc tới trước cửa nhà cô. Cốc...cốc...cốc.

Cô chạy ra mở cửa. Giờ này còn có ai tìm nữa. Thấy cô xuất hiện, cậu liền ôm chầm lấy cô không ngừng gọi tên Lạc Lạc.Cô nhăn mặt lại, người cậu toàn mùi rượu thật khó chịu. Miệng lại còn không ngừng lải nhải.

Cô đỡ cậu đến ghế sofa nằm. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cậu phải uống rượu ra nông nỗi này?

Sáng hôm sau.

Cô thức dạy rất sớm, nấu cho cậu bát cháo giải rượu. Bưng bát cháo lên nhà khách cũng vừa tầm cậu thức dạy.

“Dậy rồi à. Tôi đã chuẩn bị bàn chải và khăn mặt mới trong phòng tắm cho cậu rồi đấy. Vào đánh răng rửa mặt rồi ra ăn cháo nhé. Nhanh lên đừng để nguội.”

“Sao tôi lại ở đây?”

Cô nhún vai.

“Không biết. Là cậu tự mò tới trong khi đã uống rượu say khướt.”

“...”

“Miệng còn không ngừng kêu tên Lạc Lạc.”

“Tôi còn nói gì nữa không?”

“Không. Nhưng chỉ có điều Lạc Lạc là gì của cậu vậy?”

“...”

Đợi một lúc mà cậu vẫn không lên tiếng cô đành quay người đi vào bếp đồng thời thở dài một hơi.

“Haizz. Cậu mau đánh răng rửa mặt đi rồi ra ăn sáng. Cháo vẫn còn nóng.”

“Lạc Lạc là bạn từ nhỏ của tôi. Tôi rất yêu cô ấy. Nhưng cô ấy chết rồi.”

Tấm lưng của cô bỗng cứng đờ lại nhưng rất nhanh lại trở lại như lúc đầu. Cuối cùng cậu cũng đã có thể nói ra. Cậu nói ra có nhẹ nhõm hơn chưa?

Cậu vừa ăn cháo vừa không ngừng nhìn cô đang ở trong bếp dọn dẹp.

“Này Nhã Nhã. Tôi có thể thường xuyên tới đây được không?”

Cô trầm ngâm một lát rồi mỉm cười quay ra nói với cậu.

“Được chứ. Cứ tự nhiên đi.”

“Bảy rưỡi rồi. Cậu không định nghỉ học đấy chứ?”

Cô thoáng giật mình. Chết hôm nay chưa phải chủ nhật. Vội vội vàng vàng chạy vào phòng thay đồ. Cũng chỉ tại cậu đấy Vương Tuấn Khải. Sao lúc nào ở bên cậu tôi cũng không biết giờ giấc là gì chứ?

Tại lớp học 11a1.

Như mọi ngày cậu vẫn úp mặt xuống bàn và...ngủ. Còn cô thì bỏ sánh vở ra ôn lại bài cũ thỉnh thoảng liếc nhìn sang cậu đồng thời mỉm cười ngọt ngào.

Một cô gái dáng người nhỏ nhắn, xinh đẹp tiến đến gần bàn học của cô, đó chẳng phải Trương Đình Nhi sao? Nhỏ ta lại định làm gì nữa đây?

“Chào bạn. Có thể nhường chỗ này cho tớ được chứ?”

Cô vẫn đang không biết nên làm thế nào. Suy nghĩ vài giây quyết định đổi chỗ. Nhưng...khoan, nhỏ đó có phải học sinh trường này đâu? Như đọc được suy nghĩ của cô, nhỏ mỉm cười lên tiếng.

“Yên tâm. Tớ đã là học sinh của trường chỉ là không đợi được cô giáo nên đi lên lớp trước thôi.”

Cô chưa kịp phản ứng thì ngoài cửa Thiên Tỉ đã gọi vọng vào.

“Chị Nhã Nhã. Có thể ra ngoài một chút không?”

“Ừ. Cũng được, chị ra liền.”

Sau đó cô cùng Thiên Tỉ đi ra ngoài.

Hết chương 5.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.