[Tfboys] Phút Giây Hạnh Phúc

Chương 4: Chương 4




Chương 4

Cậu hất tay cô ta ra, sau đó kéo Nhã Nhã đi thẳng mà không thèm quay đầu lại. Nhìn xuống bàn tay mình được cậu nắm mà bất giác tim cô nhói lên. Nhớ lại kí ức của mười một năm trước.

“Tuấn Khải tớ lạnh lắm và còn đói nữa.”

“Đừng lo, sẽ có người tìm đến chúng ta sớm thôi.”

Đây là một buổi đi leo núi của gia đình, nhưng chẳng may cô và cậu bị lạc. Trời đã tối nên hai đứa trẻ chỉ có thể ngồi lại một gốc cây để đợi người. Trời buổi tối rất lạnh, sức khỏe của cô lại không tốt nên cứ mỗi khi gặp giá là sẽ bị ốm. Người cô khẽ run lên, úp mặt xuống đầu gối và khóc. Cậu thấy vậy liền ôm cô, để cô dựa vào vai mình, vỗ nhẹ lên lưng cô.

“Cố thêm chút nữa thôi, nhất định sẽ có người tìm thấy chúng ta.”

Bây giờ nghĩ lại chuyện đó mà tim cô cảm thấy đau nhói vô cùng. Rơi vào suy nghĩ hồi lâu mà cô quên mất Khải đang đưa mình tới một nơi không phải trường học. Bỗng Khải dừng lại khiến cô không chú ý mà dẫm lên chân cậu. Cô giật mình lùi lại một bước.

“Xin lỗi, xin lỗi. Tôi không...”

“Xin lỗi.”

Cô mở to mắt nhìn cậu. Cô không nghe nhầm đấy chứ?

Nhớ lại kí ức của mười một năm trước.

“Tuấn Khải tớ lạnh lắm và còn đói nữa.”

“Đừng lo, sẽ có người tìm đến chúng ta sớm thôi.”

Đây là một buổi đi leo núi của gia đình, nhưng chẳng may cô và cậu bị lạc. Trời đã tối nên hai đứa trẻ chỉ có thể ngồi lại một gốc cây để đợi người. Trời buổi tối rất lạnh, sức khỏe của cô lại không tốt nên cứ mỗi khi gặp giá là sẽ bị ốm. Người cô khẽ run lên, úp mặt xuống đầu gối và khóc. Cậu thấy vậy liền ôm cô, để cô dựa vào vai mình, vỗ nhẹ lên lưng cô.

“Cố thêm chút nữa thôi, nhất định sẽ có người tìm thấy chúng ta.”

Bây giờ nghĩ lại chuyện đó mà tim cô cảm thấy đau nhói vô cùng. Rơi vào suy nghĩ hồi lâu mà cô quên mất Khải đang đưa mình tới một nơi không phải trường học. Bỗng Khải dừng lại khiến cô không chú ý mà dẫm lên chân cậu. Cô giật mình lùi lại một bước.

“Xin lỗi, xin lỗi. Tôi không...”

“Xin lỗi.”

Cô mở to mắt nhìn cậu. Cô không nghe nhầm đấy chứ?

“Xin lỗi.”

Cô mở to mắt nhìn cậu. Cô không nghe nhầm đấy chứ? Cô còn nhớ khi cô vẫn còn là một Lạc Lạc thì cậu chưa từng xin lỗi cô một lần, bởi dù cậu sai thì cô cũng không được phép đúng. Vậy mà bây giờ cô là một Khúc Nhã Nhã thì cậu lại nói xin lỗi cô. Thực ra cô cũng có chút ghen tỵ với Khúc Nhã Nhã mặc dù đó vẫn là một người.

“Cậu...cậu...tôi...”

“Tôi xin lỗi. Xin lỗi, vì tôi mà cậu bị đánh thành như vậy.”

“À, không sao đâu. Nhẹ mà.”

Phải nói là rất đau ấy chứ. Từ bé tới giờ chưa bị ai đánh như vậy đâu. Cô gượng cười hì hì.

“Còn nói không sao. Đánh đến bây giờ hai má cậu vẫn còn đỏ kìa.”

Cậu nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình. Đã trễ học mất ba mươi phút rồi. Bây giờ mà đến trường thì bảo vệ cũng không cho vào. Chỉ trong ba giây cậu quyết định rủ cô cúp học. Cô cũng không để cậu đợi chờ lâu mà đồng ý luôn bởi hiện tại bị đánh như vậy nên cô cũng không muốn đến trường một chút nào.

Cậu cùng cô đi tới quán kem mà mình và Lạc Lạc trước kia hay tới. Ngồi vào bàn, cậu gọi một cốc kem vị socola, còn cô thì không giống cậu mà gọi sữa chua một vị dâu tây còn một vị thường. Cô mỉm cười nhìn cậu có phần ngượng ngùng nhưng sau đó thật nhanh đổ hai cốc sữa chua vào thành một trộn đều lên. Nhìn hành động của cô cậu liền khựng lại, kí ức lại một lần nữa ùa về như một chuỗi phim ngắn.

“Cậu thật bẩn.”

“Ai nói? Ăn như vậy rất ngon. Nó thật béo đấy. Không tin cậu ăn thử xem.”

“Tôi mới không thèm.”

Đó là những câu nói mà cậu và Lạc Lạc cùng nói với nhau khi cô ấy cũng làm giống như Khúc Nhã Nhã bây giờ. Đôi mắt cậu dần chuyển sang màu đỏ. Người con gái này thực ra là ai? Tại sao cô ta lại ...

Cậu tức giận bỏ ra ngoài. Cậu không muốn một ai có những hành động giống của Lạc Lạc hết. Lần trước thì kéo ghế ra xa, lần này thì là sữa chua. Khúc Nhã Nhã cô ta là ai? Muốn làm gì?

Cô thấy vậy liền chạy theo. Cậu đi tới một khu rừng hẻo lánh. Đứng trước một ngôi mộ không nhúc nhích, cũng không lên tiếng. Từ tứ phía, bốn người đàn ông bịt mặt, trên tay mỗi người cầm một chiếc gậy to. Cậu quay lại, có chút ngạc nhiên nhưng cũng mau chóng trở lại bình thường.

“Các người là ai?”

“Là ai mày không cần biết. Chỉ cần biết ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của mày.”

Cậu nheo mày.

“Ý các người là...?”

“Còn giả bộ ngây thơ. Ha ha.”

Nói rồi hắn phẩy tay ra hiệu, một tên ở phía sau liền tiến lên, vung gậy đập vào người cậu. Nhưng gậy còn chưa chạm vào cậu thì từ đâu một viên sỏi bay đến dính vào tay hắn khiến hắn vứt cây gậy xuống đất, ôm tay kêu la oai oái.

“Là ai?”

“Là tôi.”

Cô không nhanh không chậm tiến đến đứng chắn trước mặt cậu. Tên kia thấy vậy liền lên tiếng.

“Mày biết điều thì nên tránh ra.”

Cô cười khẩy. Người đứng trước mặt cậu lúc này có thật là Khúc Nhã Nhã ít nói, nhút nhát của mọi ngày không? Nhìn cô bây giờ rất giống với người đã quen với việc đánh nhau. Ba tên kia cùng nhau xông lên bất ngờ, cô liền đẩy cậu ra phía sau vài bước. Sau đó từng cú đá rơi trên người những tên kia như một phép kì diệu. Những cú đá liên hoàn ấy có ai hiểu được là cô đã phải học mấy tháng trời mới được.

Cả bốn tên khó khăn đứng dậy, trước khi đi còn không quên quay đầu nói.

“Vương Tuấn Khải, coi như hôm nay mày gặp may. Nhớ lấy một ngày không xa tao sẽ đến tìm mày.”

Thấy chúng đã bỏ đi xa. Cô liền quay lại nhìn cậu lo lắng.

“Tuấn Khải. Cậu không sao chứ?”

“Không cần cậu quan tâm.”

Sau đó cậu cũng đi khỏi. Còn mình cô đứng trước mộ. Lạc Lạc sao? Cũng đúng thôi, cô trong suy nghĩ của mọi người đã chết rồi mà. Đứng đó nhìn ngôi mộ cô không kìm được mà cười thành tiếng. Mộ của Lạc Lạc thật đẹp.

Tối đó, cậu không ăn cơm. Ngồi trong phòng mà luôn suy nghĩ về cô. Cô là như thế nào mà trong vòng chưa đầy một phút có thể đánh được bốn tên to lớn với cú xoay người điêu luyện đến vậy? Hình như cậu có nhìn thấy cổ trái của cô có cái gì đó. Là... đúng rồi nó giống như một vết sẹo lâu năm. Khúc Nhã Nhã xuất hiện sớm không xuất hiện, muộn cũng không. Vậy tại sao lại xuất hiện lúc này? Thường ngày khi đứng trước cậu thì nhút nhát, yếu đuối. Vậy mà không ngờ lại biết đánh nhau. Nhất định phải tìm hiểu về người con gái này.

Sáng hôm sau. Lại thêm một ngày mới bắt đầu. Cô bắt xe bus tới trường. Vừa lên xe cô đã không thốt lên lời. Người con trai ngồi phía cuối chẳng phải là Vương Tuấn Khải sao? Một cậu ấm như vậy mà hôm nay lại chịu ngồi xe bus tới trường sao? Thật kì lạ. Cô tiến đến ngồi cạnh cậu. Cũng không thể trách, tại phần trên này hết chỗ, còn mỗi chỗ cậu.

“Xin lỗi.”

Cậu cau mày nhìn cô, cô vội vàng giải thích.

“Xin lỗi vì chuyện hôm qua. Tôi thực sự không cố ý.”

Nhưng thực ra cô cũng đâu biết mình mắc lỗi gì khiến cậu tức giận đâu.

“Muốn xin lỗi sao? Vậy cúp học với tôi đi.”

Nhưng chẳng phải hôm qua cũng đã cúp học rồi sao? Cô khóc cũng dám khóc, cười cũng không dám cười.

“Yên tâm. Sẽ không sao đâu. Cậu đi với tôi tới một nơi.”

“Ừ.”

Tại bờ biển, những tiếng sóng dạt vào bờ nghe thật thích, cô và cậu cùng bước trên bờ cát trắng mà không nói với nhau lời nào. Chỉ im lặng mà đi. Cứ im lặng như vậy cũng không phải là cách. Cô liền lên tiếng bắt chuyện.

“Nhìn cậu buồn nhỉ? Có chuyện gì sao?”

“...”

“Haizzz. Xem ra cậu không có thiện cảm với con gái nhỉ?”

“Cậu có từng yêu ai bao giờ chưa?”

Đột ngột hỏi câu này khiến cô giật mình. Nhịp tim đập nhanh hơn. Cô cắn cắn môi dưới.

“Rồi. Đã từng yêu đơn phương cậu ấy. Nhưng chỉ vì một chuyện mà chúng tôi phải xa nhau. Mặc dù bây giờ ở rất gần nhưng giữa hai chúng tôi lại có một khoảng cách không thể với được.”

“Có thể nói cho tôi biết lý do hai người phải rời xa nhau không?”

“Xin lỗi. Tôi không thể.”

“...”

“Nhưng tôi nghĩ, quá khứ vẫn chỉ là quá khứ. Chúng ta nên quan tâm tới cuộc sống hiện tại hơn. Tôi thực ra đã đưa quá khứ của mình vào trong dĩ vãng và tìm một cuộc sống mới mà không có cậu ấy bên cạnh. Hiện tại tôi đã rất ổn và rất hạnh phúc.”

Hết chương 4.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.