[Tfboys] Phút Giây Hạnh Phúc

Chương 3: Chương 3




Chương 3

“Đây là đâu?”

“Nhà. Hôm nay sinh nhật ông nội tôi.”

Hôm nay sinh nhật ông nội Tuấn Khải sao? Cô quên rồi. Nhưng ít ra cậu cũng phải nói trước với cô một tiếng chứ, đi tới bữa tiệc sinh nhật mà không có quà thì sẽ như thế nào đây? Bất chợt cô lại va vào cậu. Lần này không phải tại cô đâu, là do cậu bất ngờ dừng lại mà.

“Vào trong đó không cần nói gì hết.”

Cô vẫn trong tình trạng ngơ ngác thì đã bị cậu kéo vào bên trong. Xuyên qua đám người nói chuyện phiếm bên ngoài, vào đến trước nơi mà nhiều người ngồi xung quanh. Cô có thể nhận ra được bà quản gia của gia đình, nhận được bố mẹ cậu. Khi nhìn sang chỗ ba người đứng bên cạnh bất chợt giật mình, Thiên Tỉ và Vương Nguyên?

Thiên Tỉ cũng ngạc nhiên không kém:

“Nhã Nhã? Sao chị ở đây?”

“Chị...”

“Chúc ông nội sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm ơn Tiểu Khải. Còn đây là...”

Ông đưa mắt nhìn Nhã Nhã, đánh giá từ trên xuống dưới mà không để lộ biểu hiện. Nhã Nhã nhanh miệng lên tiếng:

“Chúc ông sinh nhật vui vẻ. Cháu là...”

“Đây là bạn gái con tên Khúc Nhã Nhã.”

Chữ bạn còn chưa bật ra khỏi miệng đã bị Vương Tuấn Khải ngắt lời.

“Bạn Gái?”

Mọi người ai cũng ngạc nhiên, ngay cả đến Nhã Nhã:

“Đúng. Vì vậy xin ông nội đừng ép con kết hôn với Trương Đình Nhi.”

Cô kéo nhẹ tay cậu. Chẳng phải hôm nay sinh nhật ông nội cậu sao? Cậu làm như vậy là có ý gì chứ? Cô là bạn gái của cậu lúc nào? Hàng ngàn câu hỏi đặt ra trong đầu Nhã Nhã, mà cô muốn hỏi cậu ngay lúc này.

Người con gái xinh đẹp đang vô cùng kinh ngạc đứng bên cạnh Thiên Tỉ chính là Trương Đình Nhi, con gái cưng của tập đoàn Trương Thị. Bố mẹ của Đình Nhi cũng ngạc nhiên không kém:

“Tuấn Khải, cháu đang nói gì vậy?”

“Cháu nói lại. Người cháu yêu là Khúc Nhã Nhã. Vì vậy, ông đừng ép cháu lấy Trương Đình Nhi nữa.”

“Cháu...”

Ông Tuấn Khải đập bàn đứng dậy, nhưng có lẽ vì quá tức giận mà cơn đau tim tái phát. Mọi người ai cũng vô cùng lo lắng, dìu ông vào phòng. Tuấn Khải nhơ Thiên Tỉ chăm sóc Nhã Nhã rồi cũng về phòng của mình chứ không phải ông nội.

Cậu đứng bên chiếc bàn chứa đầy ảnh, ngắm nhìn chiếc ảnh của cậu và Lạc Lạc. Cô ấy cười thật tươi. Có tiếng gõ cửa sau đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền tới:

“Con vẫn chưa quên được Lạc Lạc sao?”

“...”

Quên? Lạc Lạc đâu chỉ nói quên là quên được.

“Mẹ biết Nhã Nhã đó không phải bạn gái con. Nhưng con trai à! Con phải chấp nhận một sự thật rằng Lạc Lạc đã chết, con bé đã rời xa chúng ta mãi mãi...”

“Không! Mẹ thì biết gì chứ. Lạc Lạc chưa chết. Một ngày nào đó con sẽ gặp được cậu ấy.”

Lạc lạc chết, gia đình cậu rất buồn, còn cậu thì luôn tự trách mình, trách mình không thể bảo vệ được cô, trách mình vì chuyện đó mà để cô phải chết. Đã mười năm rồi, đêm nào cậu cũng mơ về đám lửa ấy. Cậu chạy ra khỏi phòng, thậm trí cảm giác va vào mẹ mình cũng không có.

Ở vườn nhà, cô lên tiếng phá tan sự im lặng giữa cô và Thiên Tỉ:

“Thiên Thiên, Sao em lại ở đây?”

“Cũng chỉ vì công ty trên này có chút việc mà gia đình em đã phải chuyển tới đây sinh sống. Hôm qua trước khi đi, em có tới võ quán, nhìn sư phụ và sư mẫu vẫn rất buồn.”

“Chị biết. Nhưng chị nghĩ quyết định này của chị là đúng. Có lẽ chị phải về rồi. Gửi lời chào tới gia đình Vương Tuấn Khải giúp chị nhé.”

Cô quay người bỏ đi, chẳng may vấp phải viên đá, cô tưởng mình sẽ bị ngã một cú thật đau chứ. Tới khi mở mắt ra mới biết mình đang nằm trong vòng tay của Dịch Dương Thiên Tỉ. Tóc cô giờ đây không còn ôm ở cổ nữa mà xõa xuống để lộ chiếc sẹo thật to. Thiên Tỉ nheo mắt nghi ngờ:

“Nhã Nhã, cổ chị. Sẹo?”

Nghe vậy cô vội đứng thẳng dậy, chỉnh lại đầu tóc, cúi mặt nhìn xuống đất:

“Không có gì đâu. Em hãy quên chuyện này đi. Cảm ơn em. Chị về trước.”

Cô từ bước thành chạy thật nhanh chỉ mong mau ra khỏi nơi này.

Còn Khải, sau khi ra khỏi nhà cậu đã chạy tới trước mộ của Lạc Lạc:

“Lạc Lạc! Mười năm rồi, sao cậu vẫn không trở lại? Cậu còn muốn xem tớ đau khổ tới bao giờ? Tớ biết tớ sai rồi. Lạc Lạc chơi chán rồi thì trở về với tớ được không? Tớ thực rất nhớ cậu.”

Cậu quỳ xuống mộ cô, cậu đang khóc. Lúc này cậu mới cảm nhận nước mắt nó có vị gì, nó thật nhiều vị nhưng toàn là vị của đắng cay, đau khổ.

Biệt thự nhà họ Trương.

“Vương Tuấn Khải này thật là quá đáng. Sao nó có thể sỉ nhục gia đình ta trước bao nhiêu người chứ?”

“Con cứ bình tĩnh. Nhẫn nhịn bây giờ thì sau này mới được sung sướng. Đừng quên mục đích của chúng ta chính là công ty Vương Thị kia.”

Một người đàn ông khoảng chín mười tuổi, chống gậy từ trên lầu xuống nói với con trai mình- Trương Đình Lan.

Sáng ngày hôm sau, cô đi tới trường. Vừa bước xuống khỏi xe bus thì một đám học sinh nữ từ xa tiến lại. Một người con gái đứng đầu, tóc ngắn, dáng người nhỏ nhắn bước lên một bước, đánh giá cô từ trên xuống dưới. Sau đó nhếch miệng:

“Chúng ta lại được gặp nhau rồi. Thực sự... tôi rất vui đó.”

Cô nhìn kỹ gương mặt đó. À, tưởng ai hóa ra là Trương Đình Nhi, hôn phu của Vương Tuấn Khải đây mà. Nhìn cô ta thực sự rất xinh đẹp, thực xứng đôi với Vương Tuấn Khải, còn nhìn lại cô thì... Mắt cô trùng xuống, bỗng 'bốp' má phải cô in hẳn một bàn tay của Trương Đình Nhi, còn chưa kịp phản ứng gì thì một cái tát nữa của ả ta đã rơi xuống má trái của cô.

“Tôi cảnh cáo cô. Tốt Nhất tránh xa Vương Tuấn Khải ra. Nếu không mọi chuyện sẽ không đơn giản như hai cái tát hôm nay đâu.”

Cô ta đến đây chỉ vì chuyện này thôi ư? Nhã Nhã trừng mắt nhìn nhỏ ta:

“Vì chuyện này mà cậu tới tận đây tìm tôi sao? Đây có được xem là vinh hạnh của tôi không? Nhưng cũng nhắc nhở cô, Nếu muốn giữ Tuấn Khải thì nên bám theo cậu ấy chứ không nên gây chuyện giữa đường như thế này. Tôi cảm thấy thật mất mặt cho cô đấy. Đường đường là một đương kim tiểu thư nhà họ Trương mà lại đánh người giữa đường như vậy sao?”

“Từ khi nào tôi cần cô dạy?”

Cô ta một lần nữa đưa tay lên nhưng còn chưa chạm tới mặt Nhã Nhã thì đã bị một bàn tay túm lấy bóp thật mạnh khiến nhỏ đau đớn vô cùng.

“Cô định làm gì?”

Đó là Vương Tuấn Khải, cậu đang bênh vực Nhã Nhã sao? Còn nhớ mười năm trước, khi cô bị Thái Hữu Minh trêu chọc, chính cậu cũng là người đứng ra bênh vực cô và đánh cho tên đó một trận tơi bời phải nằm viện một tuần vẫn chưa tỉnh. Lúc này cô thật sự hạnh phúc, lại một lần nữa cậu bênh cô.

“Tuấn Khải? Tớ mới là vị hôn thê của cậu đấy. Sao cậu lại bênh vực cô ta?”

“Chẳng lẽ những gì hôm qua tôi nói cô đều không nghe thấy?”

Cậu hất tay cô ta ra, sau đó kéo Nhã Nhã đi thẳng mà không thèm quay đầu lại. Nhìn xuống bàn tay mình được cậu nắm mà bất giác tim cô nhói lên. Nhớ lại kí ức của mười một năm trước.

“Tuấn Khải tớ lạnh lắm và còn đói nữa.”

“Đừng lo, sẽ có người tìm đến chúng ta sớm thôi.”

Đây là một buổi đi leo núi của gia đình, nhưng chẳng may cô và cậu bị lạc. Trời đã tối nên hai đứa trẻ chỉ có thể ngồi lại một gốc cây để đợi người. Trời buổi tối rất lạnh, sức khỏe của cô lại không tốt nên cứ mỗi khi gặp giá là sẽ bị ốm. Người cô khẽ run lên, úp mặt xuống đầu gối và khóc. Cậu thấy vậy liền ôm cô, để cô dựa vào vai mình, vỗ nhẹ lên lưng cô.

“Cố thêm chút nữa thôi, nhất định sẽ có người tìm thấy chúng ta.”

Bây giờ nghĩ lại chuyện đó mà tim cô cảm thấy đau nhói vô cùng. Rơi vào suy nghĩ hồi lâu mà cô quên mất Khải đang đưa mình tới một nơi không phải trường học. Bỗng Khải dừng lại khiến cô không chú ý mà dẫm lên chân cậu. Cô giật mình lùi lại một bước.

“Xin lỗi, xin lỗi. Tôi không...”

“Xin lỗi.”

Cô mở to mắt nhìn cậu. Cô không nghe nhầm đấy chứ?

Hết chương 3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.