Chương 8.
Cậu chạy tới phòng cấp cứu nhờ sự chỉ dẫn của y tá. Trước cửa phòng cấp cứu, người con trai ngày hôm qua đang đi lại đầy lo lắng. Còn có cả Thiên Tỉ và Vương Nguyên cùng ở đó. Cậu liền nhanh chân chạy tới.
“Nhã Nhã sao rồi?”
“Anh hai, chị ấy...”
“Vương Tuấn Khải, tất cả là tại cậu.”
Vương Nguyên còn chưa nói xong thì một cú đấm đã giáng xuống mặt cậu đầy đau điếng, đương nhiên chủ nhân của cú đấm đấy không ai khác ngoài Khúc Tuấn Hạo. Thiên Tỉ thấy vậy liền nhanh chóng tiến đến kéo Tuấn Hạo qua một bên.
“Anh, có chuyện gì để sau hãy nói. Chị vẫn còn nằm trong phòng cấp cứu.”
Vương Nguyên đỡ Tuấn Khải ngồi xuống ghế.
“Anh hai đừng trách anh Tuấn Hạo. Đó là anh trai của chị Nhã Nhã. Thấy em mình như vậy thì người anh nào cũng nóng giận như vậy mà.”
Cửa phòng cấp cứu bỗng mở ra, một cô y tá chạy nhanh về phía họ.
“Bệnh nhân mất quá nhiều máu. Cần truyền máu gấp.”
“Để tôi...”
Nói đến đây thì anh mới nhớ ra là anh không phải ruột thịt máu mủ của cô. Mà nhóm máu của cô lại là một nhóm máu rất hiếm, ít ai có cùng nhóm máu ấy.
“Ai có nhóm máu Rh+ thì nhanh lên nếu không bệnh nhân sẽ không kịp nữa đâu.”
Khải suy nghĩ. Có rồi! Bác Lý, chủ quán kem. Bác ấy có nhóm máu Rh+. Cậu quay sang nói với mọi người.
“Đợi tôi.”
Sau đó chạy thật nhanh tới quán kem.
“Bác Lý... Mau...mau đi cùng với cháu.”
“Có chuyện gì mà trông cháu gấp vậy.”
“Làm ơn... Làm ơn hãy cứu cô ấy. Chỉ có bác mới có thể. Giúp cháu đi. Làm ơn.”
“Được rồi. Mau đi... Mau đi.”
Họ cùng nhau chạy tới bệnh viện.
Cùng lúc đó tại bệnh viện.
“Hạo Hạo. Anh là anh của chị ấy vậy tại sao lại không có cùng nhóm máu của chị ấy?”
“Anh... Không phải là anh ruột của em ấy.”
Hai người vô cùng ngạc nhiên nhưng cũng chỉ biết im lặng. Tuấn Hạo lại tiếp tục nói.
“Thực ra mười năm trước bố mẹ anh đã cứu em ấy từ một đám cháy ở trên rừng.”
Tại một căn phòng đầy ám khí, có rất nhiều tên cao to lực lưỡng đứng thành hàng dài. Bên chiếc ghế sofa là một người đàn ông to béo thản nhiên ngồi thưởng thức từng ngụm trà nóng và từ bên ngoài một người con trai trẻ tuổi , một bên tai có đeo khuyên hình con nhện bước vào.
“Thưa bố con mới về.”
“Ha ha ha. Con trai ta sang Mỹ mới có mười năm mà giờ đã lớn như vậy rồi.”
“Tất cả là nhờ bố ạ.”
“Vậy con đã biết mình phải làm gì rồi chứ?”
“Hủy hoại tất cả những gì của Vương Tuấn Khải.”
Ánh mắt người con trai ánh lên một tia tà ác.
“Ha ha ha. Không hổ danh là con trai của Thái Hữu Đức ta. Hữu Minh con đã lớn thật rồi.”
Ở bệnh viện.
Nhã Nhã đã được truyền máu . Bác sĩ nói bây giờ thì Nhã Nhã đã không sao, chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ là ổn. Vương Tuấn Khải thở phào nhẹ nhõm, cậu nhìn giường cô được chuyển tới phòng hồi sức, ánh mắt ấm áp, yên bình, thoải mái đều rơi trên gương mặt vẫn có chút nhợt nhạt của cô. Tất cả những biểu cảm đó của cậu đều rơi vào tầm mắt của bác Lý. Ông ta ra khỏi bệnh viện còn không quên nhìn quay lại, từ ánh mắt hiền từ bỗng biến thành căm hận, tàn ác, đôi tay nắm chặt, móng tay dí mạnh vào lòng bàn tay nhưng dường như ông vẫn không cảm nhận được có máu đang đọng lại ở lòng bàn tay mình.
Nhã Nhã đã được truyền máu . Bác sĩ nói bây giờ thì Nhã Nhã đã không sao, chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ là ổn. Vương Tuấn Khải thở phào nhẹ nhõm, cậu nhìn giường cô được chuyển tới phòng hồi sức, ánh mắt ấm áp, yên bình, thoải mái đều rơi trên gương mặt vẫn có chút nhợt nhạt của cô. Tất cả những biểu cảm đó của cậu đều rơi vào tầm mắt của bác Lý. Ông ta ra khỏi bệnh viện còn không quên nhìn quay lại, từ ánh mắt hiền từ bỗng biến thành căm hận, tàn ác, đôi tay nắm chặt, móng tay dí mạnh vào lòng bàn tay nhưng dường như ông vẫn không cảm nhận được có máu đang đọng lại ở lòng bàn tay mình.
“Vương Tuấn Khải. Mày cứ chờ đấy.”
Rồi ông quay người bỏ đi nhanh chóng.
Tại một ngôi nhà mạng nhện chăng chằng chịt, một người đàn ông ngồi vắt chéo chân ở chiếc ghế cũ, năm tên đàn em đứng cung kính phía đối diện.
“Thế nào rồi?”
“Dạ thưa đại ca, Trương thị chiều hôm nay đã kí hợp đồng hợp tác với bang Đại bàng.”
“Hừ, đến cả người sắp trở thành thông gia cũng đâm sau lưng hắn. Xem ra Vương thị rất nhiều kẻ thù đây. Ha ha, Vương Tuấn Khải lần này mày chết chắc rồi.”
Người đàn ông đứng dậy đi tới trước cửa sổ nhìn xa xăm. Đôi mắt toát lên một tia sắc lạnh đầy đắc ý.
“Đại ca vậy tiếp theo chúng ta cần làm gì?”
“Cứ từ từ, để mấy tên kia ra tay trước đến lúc đó chúng ta chỉ cần mạng của Vương Tuấn Khải thôi.”
“Vâng.”
Tại bệnh viện.
Vì sợ gia đình lo lắng và sẽ bắt cô về Bắc Kinh học nên không ai nói cho họ biết. Anh Tuấn Hạo cùng Thiên Tỉ thay nhau chăm sóc cô, thỉnh thoảng cũng có sự góp mặt của Vương Nguyên nhưng Vương Tuấn Khải một lần cũng không thấy mặt. Và đó tất nhiên là cảm nhận của cô chứ cô đâu biết rằng mỗi người đều có một hình bóng cao gầy đứng ngoài cửa phòng bệnh lặng theo dõi cô. Cậu sợ cô lần nữa vì cậu liên lụy mà gặp nguy hiểm, sợ cô sẽ rời xa cậu...
Hai tuần trôi qua, cô đã được xuất viện. Ra khỏi bệnh viện thật thoải mái, không phải hằng ngày đều ngửi mùi thuốc khử trùng nữa. Bây giờ cô lại được tới trường, lại có thể nhìn thấy cậu mỗi ngày. Tiết một trôi qua yên ắng, cô đang định bước chân ra khỏi phòng học để xuống căn tin thì Thiên Tỉ đã chạy tới trước cửa nắm tay cô đầy kích động.
“Chị Nhã Nhã, chị biết chuyện gì chưa?”
Bất ngờ bị nắm tay nên cô có chút không thoải mái, uốn éo bàn tay muốn rời ra. Thiên Tỉ thấy vậy giật mình liền buông ra cười ngại liên tục nói xin lỗi.
“Em thử nói xem là chuyện gì?”
“Haizz. Thật là... Em nói chị biết chiều nay Sư phụ Khúc sẽ lên Trùng Khánh.”
NHã Nhã trợn to mắt nói lớn.
“Em nói gì? Bố chị lên đây?”
Theo quán tính, cô nhìn xung quanh. Quả không sai tất cả ánh mắt đều đang nhìn cô đầy kì quái. Cô cười trừ khua tay với mọi người ý bảo không có gì. Rồi kéo Thiên Tỉ ra hẳn ngoài lan can.
“Em nói bố chị lên đây là thật?”
“Đương nhiên. Nghe nói sắp có một trận đấu taekwondo diễn ra trong tháng mười này. Sư phụ được mời làm giám khảo.”
Nhã Nhã nghe tới đây hết hứng xuống căn tin, không một câu nói tạm biệt Thiên Tỉ mà lững thững bước vào lớp. Vui thì có vui nhưng lo lắng chiếm nhiều phần hơn vui vẻ.
Buổi chiều cuối thu gió se se lạnh, tuy vậy trên con đường phố Trùng Khánh vẫn rất đông người qua lại. Tại tiệm bán cổ truyền nằm ở trung tâm thành phố, trên chiếc bàn được đặt sát bên chiếc tường kính ngăn cách đường đi. Một cậu cn trai mặc chiếc áo khoác xanh da, đầu tựa vào tường kính, mái tóc nghịch ngợm bay trong gió, đôi mắt có chút buồn sầu. Từ ngoài, một cậu trai khác vui vẻ đi thẳng đến chiếc bàn đó, tự nhiên ngồi phía đối diện.
“Sao? Có chuyện gì mà anh phải gọi em ra tận đây mới nói được?”
Cậu cũng không khách khí vào thẳng vấn đề chính.
“Thiên Tỉ! Em với Khúc Nhã Nhã có quan hệ gì vậy?”
Thiên Tỉ cau mày nhưng lại không ngừng nở nụ cười nghi hoặc.
“Ế? Sao tự nhiên anh lại hỏi vậy nhỉ?”
Tuấn Khải dường như đang cố kiên nhẫn để nói chuyện với người đối diện mà gương mặt nhăn lại.
“Em đừng nhiều chuyện. Trả lời đi.”
“Được rồi em nói. Thì em đi học taekwondo, bố chị ấy là sư phụ của. Nhưng chị ấy thật đáng thương.”
“Đáng thương?”
Thiên Tỉ ngừng cười, gương mặt trở nên nghiêm túc hơn. Đầu ngó nghiêng xung quanh, xác định không có ai để ý liền cúi người tiến về phía trước thêm một chút, nhỏ giọng nói.
“Em nói anh nghe, chuyện này em cũng mới biết được. Thực ra mười năm trước chị Nhã Nhã đã suýt mất mạng trên rừng vì mắc kẹt ở trong một đám cháy, thế nên bây giờ cổ chị ấy có một vết sẹo thật to. Điều quan trọng là chị ấy và anh Tuấn Hạo không phải anh em ruột.
Cậu dần chìm trong những suy nghĩ mông lung không có kết quả. Nhã Nhã cùng Hạo Hạo không phải anh em ruột, cô ấy từng suýt chết trong một đám cháy. Quan trọng lại là vào mười năm trước. Làm sao có thể có sự trùng hợp như vậy được? Tuấn Khải cảm giác như mình như một thằng ngốc đang đứng trước những thứ vớ vẩn của cuộc sống xảy ra với cậu trong khi cậu bị nó quấn vào mà không hay biết gì.
Tại nhà trọ của cô thì thật náo nhiệt, những món ăn ngon được hai bác chủ nhà tự tay làm để chào đón bố của Nhã Nhã. Mọi người cùng nhau trò chuyện, cùng nhau nấu ăn. Tầm năm giờ chiều thì bố của Nhã Nhã cũng tới nơi, trước tiên ông đi xem căn phòng của Nhã Nhã sau đó là gật đầu đầy hài lòng. Sau đó ngồi xuống bà ăn cùng mọi người.
“Cảm ơn anh chị đã chiếu cố Nhã Nhã nhà tôi.”
Hai người chủ nhà cùng cười xòa.
“Có gì đâu. Chúng tôi coi nó như con cháu trong nhà ý mà.”
“Nào nào mọi người cùng ăn cơm thôi.”
Thế rồi bữa cơm diễn ra đầy ắp tiếng cười, dường như không khí se lạnh cũng bị mọi người quên lãng bởi bữa cơm này đã khiến tất cả mọi người ở đây cảm giác được sự ấm áp tràn đầy.
Hết chương 8.