[TFBoys] The Secrect Of Life

Chương 41: Chương 41: Nguy Cấp




Chap 41 – Nguy Cấp

Y Ngọc cố lê đôi chân của mình đi tìm cái tên mặt liệt kia, trong lòng thầm nguyền rủa hắn mấy ngàn lần, bản thân cô chính là đã đi tìm muốn gãy chân vẫn không thể tìm ra hắn. Rốt cuộc là đâu mất rồi chứ? Bản thân rõ là đang trốn đi chơi, lại báo hại cô phải đau nhức thế này. Y Ngọc nghiến răng nhìn về khoảng không đen mịt trước mắt, tiếp tục bước đi. Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu đợi đó cho tôi, tôi đây sẽ trả thù!!

“Tìm được chưa?”

Vương Tuấn Khải như một vị thần không biết từ đâu đã chui ra đứng sau lưng. Y Ngọc nhất thời là bị dọa cho giật mình một cái. Y Ngọc kinh hỉ nhìn Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải chằm chằm nhìn Y Ngọc. Ngọc Ngọc tròn xoe mắt nhìn cái biểu hiện trước nay chưa từng thấy ở Tuấn Khải, anh là không vui vẻ hay sao?

“Chưa. Cái vẻ mặt của anh như thế là sao hả?! Bộ anh ta biến mất là tại em sao?”_ Y Ngọc khó chịu nhìn người trước mặt

“Anh không… chẳng qua hơi bực mình.”

Y Ngọc hậm hực đứng dậy bỏ đi không nói thêm câu nào, những dấu chân của cô cũng in xuống mặt đất, xem ra công chúa thật sự rất tức giận a. Thật sự thì không do cô, làm sao mà mọi người lại nhất quyết đổ hết mọi tội lỗi lên cô? Cô không có sai cái gì nhaaaaa.

“Vương Khải, ngươi bò ra đây cho ta.”

Ngọc Nhi vừa đến tới vườn quạ đã ngay lập tức nổi trận lôi đình. Vương Khải mới vừa lượn trở về vườn quạ đã bị dọa cho muốn nhảy dựng. Vương Khải à, ngươi gặp xui rồi, về lúc nào không về, thật biết canh đúng thời điểm mà mò về nha. Anh cố dùng thuật ẩn thân, di chuyển nhẹ nhàng rời khỏi chỗ này nhưng nào ngờ có một thứ gì đó giữ anh lại, chả lẽ..công chúa?? Nuốt khan nước bọt, anh chậm rãi quay đầu xuống nhìn, ra là áo bị vướng vào cành cây, Vương Khải mặt trắng bệch, làm anh tưởng mình toi đời rồi chứ.

“Ngươi ra đây cho ta. Tức chết mất mà.”

Y Ngọc ngồi phịch xuống đất, nước mắt cũng ứa ra, bọn họ thật biết ức hiếp cô, cô đâu mượn họ kêu Thiên Tỉ đi theo, lúc đó lại có thích khách, chả lẽ lại phải quay về nói với họ rồi chạy đi bắt người sau? Còn tên mặt liệt kia nữa, sao không đứng yên cho cô nhờ, chạy lung tung, giờ bọn họ lại trút giận lên cô, còn dám nói không tìm được đừng nói chuyện với họ, cô rốt cuộc có lỗi gì chứ. Bất công!!!! Thiên Lí rốt cuộc ở đâu??

“Thỏ đế” nhìn thấy công chúa của mình khóc đến thê thảm như vậy, lòng không nỡ bỏ cô ở đây một mình, như thế tội lỗi lắm, dù sao lúc đó cũng là hắn sai, cũng phải đi nhận tội, thôi thì đành nhận bây giờ luôn cho xong. Nghĩ làm làm, Vương Khải gỡ bỏ thuật tàn hình, từ từ tiến lại gần.

“Công chúa....xin lỗi người!!”_ Vương Khải thận trọng ngồi bên cạnh Y Ngọc, bản thân vì mặc cảm tội lỗi mà mặt cúi xuống đất, hai tay nắm chặt lấy nhau.

“Sao giờ mới chui ra, ngươi cũng ức hiếp ta giống bọn họ vậy, ta ghét!!! Ta giết chết ngươi._”Y Ngọc nhảy bổ vào Vương Khải, bóp cổ anh lắc qua lắc lại rồi thả ra, vò đầu bứt tóc rồi thở dài_ “Giờ ta phải làm sao đây?? Sao tìm ra Thiên Tỉ đây? Tiểu Khải, ngươi giúp ta đi, ta miễn tội cho ngươi, được không?”

“Chỉ cần người đừng khóc, cái gì tôi cũng sẽ giúp cho người. Đi theo tôi.”

Vương Khải mỉm cười kéo cô đi khỏi nơi này, về phòng của mình định bụng dùng quả cầu đen tìm tên Thiên Tỉ đó nhưng đi giữa chừng đã gặp “ôn thần” mặt sắt chặn đường. Vương Khải nuốt nước bọt nhìn gã sát ma trước mặt, trong lòng run lên một trận kinh khủng… Vương Tuấn Khải?! Anh ta làm sao lại xuất hiện ở đây???

“Tình tứ quá nhỉ? Tìm được Thiên Tỉ hay chưa?”

“Đang tìm.”

Y Ngọc căn bản là vẫn còn giận chuyện khi nãy nên chỉ vô tâm liếc anh một cái cháy da thịt rồi lôi tên bên cạnh đi khỏi chỗ này, chỉ cần gặp anh, trong người cô như muốn phóng hỏa, đây là lần thứ hai anh ta hung dữ với cô như vậy sau chuyện với Dii, vốn dĩ cứ tưởng sẽ không lặp lại, vậy mà bây giờ... Y Ngọc không nghĩ nữa, trực tiếp quăng chuyện đó ra sau ót, lôi tên Vương Khải đang nhăn nhăn nhó nhó ở sau tiếp tục đi.

[...]

Y Thanh ngồi trong phòng không biết bản thân cần làm gì, với lại còn chưa có bình phục hẳn, những vết thương lúc trước hình như đã rạn nứt. Y Thanh chán nản lắc đầu, cô ngoài việc vẫn cứ ôm chú thỏ con đáng yêu này thì không còn có thể làm cái gì nữa, bản thân cũng trở nên vô dụng rồi! Y Thanh mỉm cười nhìn con thỏ trắng trong lòng, à chính xác là một cục lông mềm mềm, ôm rất đã tay nha, tay vẫn không ngừng vuốt ve nó, miệng lâu lâu lại nhếch lên một hình bán nguyệt cong cong.

“Thiên Tỉ, đi chơi lâu như vậy vẫn chưa về, thật là hư”_ Thanh Nhi mỉm cười đưa cục lông trắng lên trước mặt_ “Khi anh về, tôi nhất định trị anh một trận, sau này không dám chạy loạn nữa”

Thanh Thanh cười cứ như không cười, nhìn mông lung mà nói, đâu hay biết người cô đang tìm kiếm đang ở trên tay mình, và hắn ta đang sợ run người.

“Lỡ như cô ấy tìm thấy mình rồi thì chẳng phải chết hay sao..??”_ Anh nghĩ thầm, bất giác lông đều dựng lên hết._ “Ấy nếu thế mình thà làm con thỏ này còn hơn...nhưng mà làm vậy có ác quá không nhỉ?? Bọn họ đều lo lắng tìm mình, nếu như họ biết mình cố ý thì chẳng phải một mình Y Ngọc cũng đủ xé xác mình ra hay sao??? Không được, họ đều là sư tử, mình là con thỏ trắng đáng yêu, nếu để sư tử ăn thịt thỏ thì toi..”

Thiên Tỉ tiến thoái lưỡng nan, muốn nói cũng không được, không nói càng không được. Cục lông trắng trắng trong lòng Y Thanh bất mãn ngước lên nhìn trần nhà đen kịn mà ai oán cho thâm tâm đau khổ, ông Trời ơi hãy nói xem anh phải làm sao đây!!

“Y Thanh, cậu tìm thấy hắn chưa?”_ Nguyên Nguyên chạy vèo vèo vào phòng, không kiên nể mà đặt mông ngồi xuống ghế, tự nhiên rót trà uống.

“Còn cậu?”_ Thanh Nhi hỏi ngược lại khiến cậu sặc nước, phun hết cả ra bàn, dính lên cục lông trong lòng Y Thanh, dây cả vào người

“Tớ..tớ...xin lỗi...tớ bận tí việc...định qua đây uống nước rồi tìm hắn.”

Mắt Thiên Tỉ giật giật nhưng là do mắt thỏ nên không tài nào biểu lộ ra bên ngoài, cũng không giật được như lúc trước nên Thiên Thiên đành ngậm ngùi nuốt cục tức xuống, hung hăn trừng mắt nhìn tên đứng trước mặt một cái, tên Vương Nguyên này ăn gan hùm hay gì mà dám ngang nhiên gọi anh là hắn? Còn dám viện lý do lý trấu không đi tìm anh, bạn bè....là thế đó hả!? Được, sau khi trở về hình dạng con người rồi, bổn công tử đây sẽ trừng trị ngươi!!

“Mà cậu chôm con thỏ ở đâu vậy?”

“Ngoài vườn.”

“Y Thanh này, nếu như tên mặt liệt đó là con thỏ thì sao? Lúc đó tớ sẽ giả vờ không biết mà đem đi nướng, ha ha ha.”

Nguyên Nhi nói đùa, miệng cười ha hả nhưng đâu để ý rằng con thỏ đã yên vị trên chiếc bàn và vẫn không ngừng bán ánh mắt hung hãn cho cậu. Y Thanh kích động đứng đằng sau và túm lấy cổ áo cậu, một phát quăng ra ngoài. Y Thanh không chút ái náy thi triển kết giới, một chiêu nhốt luôn Vương Nguyên ngoài đó. Cậu ta thật không biết lựa thời gian để đùa, lại đem đùa giờ này, đối với cô, bị vậy là còn nhẹ. Thanh Thanh mệt mỏi ôm lấy con thỏ vào phòng, dựa người vào ghế, híp mí tịnh tâm. Thiên Tỉ đưa mắt nhìn người trước mặt, cô là đang lo lắng, quan tâm anh đấy sao? Là mơ hay thật? Nếu là thật, bị biến thành thỏ như vầy cũng xứng đáng. Thiên Tỉ gian manh làm loạn trong lòng Y Thanh, chính vì cậu là một loài cực kì nhiều lông nên Y Thanh liền bị chọc cho thức giấc. Y Thanh nhíu mày nhìn vật nhỏ đang quậy phá trong lòng, tự hỏi không biết vì sao nó lại như thế, không phải là có nhu cầu cần giải quyết đó chứ?

“Ngươi có chuyện gì?”

Cục lông trắng mịn cả kinh, ngay lập tức cuộn tròn người lại ngoan ngoãn ngủ. Về phía Y Ngọc, cô đang đợi cái tên chết bằm kia kiếm quả cầu đen tìm Thiên Tỉ, đồ đạc trong phòng chỉ cần ba giây là đã rối tung, mỗi thứ nằm một chỗ, “chết la liệt” trên sàn. Vương Khải không biết người đứng sau đang dần dần nổi máu điên nên không cặn kẽ vạch trí nhớ ra, cứ chạy tới chạy lui tìm kiếm. Cô cũng vì sốt ruột mà bắt đầu nổi cơn điên, tức giận lớn tiếng :

“Ngươi rốt cuộc có tìm thấy hay không?”

“Công chúa đợi một lát, sắp có rồi.”

“Nãy giờ ngươi nói câu này hơn hai mươi ba lần, mau lên đi!”

“Đây rồi, cuối cùng cũng ra rồi.”

Vương Khải mau chóng chạy lại chỗ Y Ngọc, kéo ghế ngồi xuống bắt đầu đọc thần chú, cô ngồi đối diện, chú tâm quan sát, có thể học thêm chiêu mới rồi a. Quả cầu từ từ hiện ra hình ảnh nhưng nó chỉ là một nhúm lông trắng tinh. Y Ngọc nhíu mày liếc Vương Khải một cái, bộ thứ này chạm mạch rồi hay sao, hay tại tên này đọc thần thú có sai sót gì??

“Sao lại……….??”

“Lông trắng, hay là Thiên Tỉ bị biến thành động vật???”_ Vương Khải nhanh trí nghĩ ra được vấn đề.

“Rất có thể cậu ấy đã bị thần chú dính lên người. Nhưng lông con này là con gì??”_ Y Ngọc trợn tròn mắt nhìn nhúm lông trắng lơ lửng trong quả cầu.

Một lần nữa, Vương Nguyên chạy vào phòng bọn họ, cười khì khì chớp đôi mắt xem tình hình ở đây, lỡ giống như lúc nãy thì quê lắm.

“Các cậu đang làm gì thế?? Lông thỏ kìa.”

Cả hai nhìn cậu chăm chăm, lông thỏ? Sao cậu lại biết được hay vậy?

“Tớ chỉ là đoán thôi, lúc nãy Thanh Thanh không phải cũng ôm một con có lông giống vầy sao? Hơ~ chẳng lẽ...đừng nói đây là.. Thiên Tỉ?? Ôi bạn tôi.”

Vương Nguyên không nói không rằng chạy đến phòng Y Thanh nhưng đã quá muộn, Thiên Tỉ đã bị bắt mất, còn Y Thanh đã nằm bất tỉnh trên sàn, ngay lưng có một mũi tên ghim sâu vào, còn có nhúm máu kế bên, bọn họ lại chơi đánh lén, điều này chứng tỏ con thỏ đó chính là Thiên Tỉ, nhưng vấn đề là biết tìm anh ta ở đâu? Bây giờ anh không phải là người mà là thỏ, thỏ thì nơi đây có rất nhiều, biết con nào mà đem về hóa giải thần chú đây? Lần này Quỷ Vương và Quỷ Hậu đều bận việc đi hết, biết nhờ ai giúp đỡ đây.. Nguyên Nguyên đi triệu tập mọi người, Y Ngọc ngồi kế bên nắm lấy tay Y Thanh, nước mắt cũng lăn xuống hai bên má, cả bọn nhìn tình trạng bây giờ hẳn là rất nghiêm trọng.

“Y Thanh sao rồi? Cậu nói đi.”_ Quỳnh Như lay người Ngọc Nhi, khóc bù lu bù loa nhìn cô

“Cung...tên có tẩm độc, là độc..độc cực....cực mạnh, nếu trong vòng ba tiếng...không tìm được thuốc giải, cậu ấy sẽ...chết.”_ Y Ngọc nói trong tiếng nấc, tay siết chặt hơn nữa đôi tay nhỏ tím tái đang run run của Y Thanh, trong lòng nhói lên một cái.

Quỳnh Như buông thả đôi tay, quay nhìn cô gái tóc bạch kim nhỏ bé đang nằm bất động trên giường, tim chợt thắt lại. Y Thanh là người mà cô luôn tin tưởng, quý mến nhất, thế mà bây giờ lại ra nông nổi này, sao cô chấp nhận được nó đây? Trước nay chưa gì có thể hạ gục được Y Thanh, bây giờ chỉ với một mũi tên là chấm dứt tất cả hay sao? Không, cô không muốn!!

“Lúc đó cậu ở đâu?”

“Gì?”

“Lúc Y Thanh gặp chuyện, cậu đã ở đâu? Tại sao không bên cạnh cậu ấy?!!”_ Như Nhi gào lên, trở nên hung dữ như vậy là lần đầu tiên, ánh mắt của cô như muốn ăn tươi nuốt sống Y Ngọc

“Cậu nói tớ phải làm sao!!!! Một người bảo tớ tìm Thiên Tỉ, cậu lại bảo tớ bên cạnh Y Thanh. Các người rốt cuộc là muốn tôi làm sao mới vừa lòng?!!!”

Y Ngọc cũng nổi điên, những người còn lại vì thế mà cũng im lặng, trong lòng bỗng dưng cảm giác có lỗi. Nếu như lúc đầu bọn họ không trút hết cơn giận khi Thiên Tỉ mất tích lên người cô thì bây giờ đã không như thế.

“Y Ngọc, anh…”

“Tôi đi tìm thuốc!”

Dứt câu, Y Ngọc tạm thời ép bản thân hạ hỏa mà quay người bỏ chạy khỏi chỗ đó, nếu còn ở lại, Y Ngọc tin chắc chắn tình bạn của cả hai sẽ đổ vỡ, ngay cả cô và Tuấn Khải cũng sẽ tan biến, cô không muốn như thế, một Như Bình là đủ, trước hết thì cứ tạm thời lánh mặt nhau vậy. Cô sẽ tự mình đi tìm thuốc giải, có chết cũng phải đi.

“Mở kết giới ra cho ta!”

“Công chúa, Quỷ Vương có dặn là không cho ai vào đây.”

“Ngươi muốn chết?!”

“Tôi...tì nữ không dám, nhưng..”

“Tránh ra!”

Không cho bọn họ nói hết câu, cô trực tiếp phá kết giới mà xông vào lấy những cuốn sách giải độc cần thiết rồi về phòng đóng cửa nghiên cứu. Y Ngọc lật từng cuốn, thận trọng xem xét nội dung từng trang. Chợt liếc qua một trang cuối cùng của cuốn sách, Y Ngọc chính là may mắn bắt gặp được loại độc giống như Y Thanh trúng phải. Trong đây có nói, dùng mười giọt máu của trinh nữ pha cùng những thảo dược đun trong một tiếng, lưu ý khi đun thuốc nhất định phải sử dụng bằng phép thuật. Thở dài một hơi, Y Ngọc bắt đầu quá trình lấy những loại thảo dược cần thiết và một cái ấm rồi cho tất cả vào, đậy nắp lại rồi tập trung công lực để đun thuốc. Thời gian dần dần trôi qua, sức lực của cô cũng yếu đi, sắc mặt cũng không tốt là bao nhưng nếu giờ dừng lại chỉ sợ không kịp.. Y Ngọc cô biết mình không phải là quỷ thật sự như bọn ở đây, sức lực cũng mới vửa tu dưỡng, nhưng vì Y Thanh, tuyệt đối cô không bỏ cuộc! Trong quãng thời gian đó, bên phía Như Nhi đang lùng sục tìm tung tích của Thiên Tỉ nhưng xem ra không được, cái đám thợ săn đó làm sao có thể quẳng anh ở góc nào được chứ, bất khả thi!! Tuấn Khải thở dài chạy ra khỏi cung điện, tiện tay lôi theo tên Vương Nguyên đang ngơ ngơ ngáo ngáo, tìm kiếm trong phạm vi cung điện ắc có người lo liệu, chỉ sợ là dấu vết lại ở ngoài.

“Tiểu Nguyên Nguyên, em xem, ở đây có dấu chân, có phải hay không chính là của bọn chúng?”_ Tuấn Khải chỉ tay xuống mặt đất, hỏi

“Có thể...này anh xem, dấu chân nằm lối bên phải, đến đó xem thử.”

Tuấn Khải và Vương Nguyên lần mò theo dấu chân, đi một hồi thì dẫn tới một nơi thập phần u ám, xung quanh toàn là cây trơ trọi. Trông xa xa chính là một đốm lửa đang cháy phập phòng. Tuấn Khải và Vương Nguyên mừng rỡ tiến lại gần đó, cuối cùng cũng tìm ra nơi của bọn chúng, “Thiên Thỏ” được trói gần đống lửa, ây da, quả nhiên là trời không phụ người có ý chí, may ra Thiên Tỉ còn chưa bị xử lí, vẫn còn có cơ may túm về nguyên vẹn.

“Bây giờ sao?? Tụi mình làm gì đánh lại họ.?”_ Nguyên Nguyên lo lắng

“Phải có kế sách, là anh sẽ đi dụ bọn chúng, em mau chóng ra đằng sau đánh lén họ rồi đem con thỏ đi, còn bản thân anh...hên xui.”

Nhị Nguyên trợn mắt nhìn con mèo già trước mặt, giỡn gì vui vậy? Định hù cậu đấy sao. Xin lỗi nhưng Vương Nguyên đây rất dũng cảm và tốt bụng nhé, không bỏ rơi đồng đội đâu. Có chết...chết chung!!!

“Em nói với anh, anh nhất định là phải bình an quay về, nếu không đừng hòng nhận đứa em này nữa.”_ Nhị Nguyên giận dỗi đe dọa

“Yên tâm. Anh chắc chắn quay về.”

Khải Ca nói một câu chắc nịch, vỗ vai đứa em của mình rồi xông pha ra chiến trường, Nhị Nguyên ngoan ngoãn đi theo hướng ngược lại, tìm một chỗ kín đáo chờ thời cơ hành động. Lúc Tuấn Khải ra trận, Y Ngọc ở một nơi khác tim cũng chợt nhói, có chuyện gì xảy ra rồi?

“Hey lũ kia, có ngon vào đây đánh tay đôi, công tử ta...á...”

Anh chưa kịp nói hết câu đã bị bọn chúng mặt mày hung dữ phóng dao liên tiếp về phía mình, cũng may trong thời gian học tập ở đây anh rất chuyên tâm nên bây giờ mới né kịp, bây giờ trông chờ vào đứa em của mình giải cứu Thiên Thỏ, nếu không thì chết cả lũ. Vương Nguyên thừa cơ hội lập tức rón rén chạy ra cởi trói cho bạn mình. Chú thỏ Thiên Tỉ khi nhìn thấy Đại Ca trong tình trạng như thế hết sức lo lắng, nhưng sau khi thấy tên đại ngốc này chạy từ bụi cây ra liền hiểu, nhăn mặt một cái, kế hoạch của họ quá mạo hiểm rồi.

“Hai người điên à?”_ Thiên Tỉ cố gắng nói to để cậu nghe thấy nhưng đều vô dụng.

Thiên Thiên thở dài, tiếng thỏ thì sao Nhị Nguyên nhà này hiểu được chứ??

“Cậu định nói gì? Ai da, cậu đang bảo tớ giỏi đấy hả? Quá khen, quá khen!!”

Trong thâm tâm của Thiên Tỉ đã muốn đem cái tên này đi ngâm rượu, dám tự luyến, tự đi khen mình, biến thành thỏ kiểu này cũng hay thật ha, biết được những tật xấu của bọn họ. Ngay lúc đó, Vương Tuấn Khải đang trong nguy cơ cấp bách, cần đồng bọn ra tay cứu giúp nhưng hai tên kia lại....ôm nhau nói chuyện. Trong lúc phân tâm tìm kiếm Nguyên Nhi, anh bị bọn chúng thuận lợi chém một nhát ngay cánh tay, vì đau mà kêu lên mới khiến cho Vương Nguyên nhớ ra ông anh mà ra tay cứu, cậu cầm cành cây khô bị lửa cháy hừng hực trực tiếp nhắm thẳng mà phóng, lửa nhanh chóng đốt hết toàn lưng của bọn chúng, trong lòng Vương Nguyên mừng rỡ, nhưng ý Trời, lại đổ mưa.!!! Y Ngọc bên đây vì có linh cảm không tốt, tim nhói một cái liền vô ý làm hỏng ấm thuốc, đành phải đun lại ấm khác, công lực cũng tiêu hao không ít, phun một ngụm máu ra ngoài, nhưng do Y Thanh đang trông vào mình nên đành gắng gượng điều chế xong thuốc giải.

“Thanh Thanh, nhất định phải mỉm cười với tớ lần nữa, nghe không?”_Như Nhi đau buồn nhìn Y Thanh không còn sức sống nằm đó, nước mắt đã thấm đẫm gương mặt xinh đẹp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.