Rời cung trốn đi là nhiệm vụ thứ nhất, sau đó, tự nhiên là đem Nguyệt
lão biến mất đã lâu kia tìm lại, cho nên nơi đầu tiên Triệu Tinh Nhung
muốn đi chính là miếu Nguyệt lão.
Vì nhớ rõ một màn Đế hậu đăng cơ trên đại điện kia ba ngày trước – –
Phó Lăng Việt rốt cục được đền bù mong muốn, ở trước đông đảo chúng thần
Nam triều đăng cơ làm vương, căn cứ vào đức hạnh cùng tình cảm sâu đậu
với hắn trước kia, lê dân bá tánh đối với triều đình đột nhiên đổi chủ
chẳng những không có lớn tiếng thảo phạt, ngược lại còn cực lực ủng hộ.
Chẳng lẽ Đoàn Chiêu Khánh làm đế hai mươi năm có dư, lại không được ưa chuộng như thế?
Cuối cùng, không biết là ai đem chuyện Lận Viễn Ngạn chính là Phó Lăng Việt, con trai do Nam triều Đoạn Phi Vân công chúa thân sinh vạch trần, còn
nghĩ năm đó Đoàn Chiêu Khánh mưu hại đường muội giàm pha lưu truyền hậu
thế.
Cứ như vậy, nguyên bản chính là dòng họ hoàng thất Phó Lăng
ngược lại lại trở thành người bị hại, nay đoạt lại thiên hạ của mình,
hợp tình hợp lý, ngược lại hoàng đế tiền triều Đoàn Chiêu Khánh, trở
thành ác nhân mỗi người đều căm ghét.
Sau khi đăng cơ, Phó Lăng
Việt chẳng những hướng dân gian quảng thi ân huệ, còn đại xá thiên hạ,
càng làm cho bách quan Nam triều không thể tin được là, hắn lại không
suy nghĩ hạ chỉ, phong Nam triều tiền công chúa Đoàn Ninh Thiện làm
hoàng hậu, phong con mới sinh không bao lâu làm thái tử.
Cứ như
vậy lưu truyền khắp dân gian, mọi người lại đem đức hạnh của tân hoàng
đế bốn phía ca tụng một phen, Triệu Tinh Nhung vừa tức vừa hận, rõ ràng
là người này trăm phương ngàn kế, mưu đồ bí mật lâu ngày, chẳng những
đoạt thiên hạ của người khác, ngược lại còn dùng chính mình thắng được
một thân thanh danh tốt.
Tuy nói hắn mỗi ngày đối mặt với sự xấu
tính của mình luôn nhẹ giọng nói nhỏ nhẹ, lời nói cũng tương đối hay, mà hắn càng cố tình đối tốt với nàng, đáy lòng nàng lại oán càng thêm sâu.
Nghĩ đến Đoàn Chiêu Khánh đáng thương giờ nơi đâu không rõ, lại nghĩ đến
chuyện hắn từng lợi dụng mình, trong cung viện này, nàng một chút cũng
không lưu luyến.
Cho nên thừa dịp sự kiện Đế hậu kế vị, nàng vụng trộm thay thường phục thái giám, thừa dịp loạn thoát khỏi người làm cho nàng vừa yêu vừa hận Phó Lăng Việt.
Triệu Tinh Nhung không phủ
nhận, lần chạy ra khỏi cung này có chút ý trả thù, dù sao trơ mắt nhìn
hắn như cá gặp nước, được dân chúng đại thần xưng là một thế hệ minh
quân, lại đem hoàng đế trước kia bỡn cợt không đáng một đồng, chuyện này làm cho nàng trong lòng thật sự không vui.
Cho dù Đoàn Chiêu Khánh từng có gì không đúng, nhưng hắn cho nàng thân tình làm nàng không thể quên.
Huống chi người đã muốn đem giang sơn đều trả lại cho hắn, cho dù có ân oán gì, cũng là hai người không còn thiếu nợ nhau.
Những ngày ở trong hoàng cung, Phó Lăng Việt đối với nàng thật sự che chở đầy đủ, cũng đối với bảo bối bọn họ vừa mới sinh ra không lâu càng thêm
sủnh nịch, mà trong mơ hồ, nàng thực cảm thấy có chuyện gì không đúng,
cho tới khi nàng nhớ tới mình từng cùng Nguyệt lão ước định, lúc trước
có lời hứa 10 tháng, đợi sau khi nàng sinh hạ đứa nhỏ, linh hồn sẽ rời
khỏi thời đại này.
Mà kỳ quái là, đứa nhỏ cũng sắp trăng tròn (đầy tháng?! ), Nguyệt lão lại vẫn không xuất hiện?
Cho nên lần này rời cung trốn đi, cùng lúc là muốn cho Phó Lăng Việt một
cái giáo huấn nho nhỏ, về phương diện khác cũng là nghĩ mau chóng tìm
được Nguyệt lão, giải quyết nghi vấn trong lòng, cho nên mỗi ngày canh
giữ ở trong miếu Nguyệt lão.
Nàng ở trong miếu đợi vài ngày,
không đợi được Nguyệt lão, chính mình lại đói chết khiếp, bởi vì nàng
trốn đi quá mức vội vàng, trên người không mang bao nhiêu bạc.
Chuyện Nguyệt lão còn chưa có kết quả, từ trong cung lại truyền đến một tin
tức đáng sợ, tân nhậm Hoàng Thượng đột nhiên bạo bệnh, nằm trên giường
không dậy nổi, mà tiểu thái tử mỗi ngày khóc nháo không ngừng, làm trong hoàng cung viện gà chó không yên.
Hoàng Thượng một mạch truyền
xuống, cư nhiên đem tiểu thái tử quăng sang một bên, từ nay về sau đối
với tiểu thái tử chẳng quan tâm, rất tuyệt tình.
Cả triều văn võ
vì tân đăng cơ Hoàng Thượng có thể sớm ngày khôi phục long thể, được
Hoàng Thượng ngầm đồng ý, ở trong dân gian bắt đầu quảng triệu mỹ nữ,
vào cung làm phi xung hỉ.
(=..=’’)
Một bản thông báo của
Hoàng đế được niêm yết,dân chúng hoàng thành tự nhiên tất nhiên là cao
hứng vạn phần, nhưng đối với người vẫn tìm không thấy Nguyệt lão Triệu
Tinh Nhung mà nói, nhìn thấy Hoàng bảng này chính là giận tím mặt.
Phó Lăng Việt chết tiệt, cư nhiên khi nàng rời cung không đến một tháng đã
nghĩ đến nạp thiếp thú phi, ngay cả đứa con thân sinh của mình cũng ném ở một bên không quan tâm.
Mỗi lần nhớ tới đứa con bảo bối mới sinh không lâu, Triệu Tinh Nhung liền đau lòng khổ sở, nàng thực nhớ thương
nó, lại sợ chính mình cùng đứa nhỏ kia càng nhiều thân tình, về sau rời
khỏi nơi này sẽ càng thêm luyến tiếc.
Mỗi ngày sống trong mâu thuẫn cùng thống khổ nàng đã muốn đủ đáng thương, nay lại nghe tin tân hoàng muốn thú phi.
Việc nàng vừa được phong làm Ninh Thiện hoàng hậu kia chíng là cái loại lão bà gì?
Triệu Tinh Nhung vừa tức vừa giận, hận không thể chính tay đâm cái tên phụ
lòng Phó Lăng Việt kia, tuy nói…..Lúc trước là nàng chủ động đem hắn
quăng đi trước, nhưng thật là nam nhân đáng chết, cũng không thể tại lúc nàng quăng hắn đi thời gian không đến một tháng, sẽ thấy tịch mịch chứ.
Cho nên sau khi nghe tin Hoàng Thượng chuẩn bị thú phi xung hỉ, một ngày
sau vào ban đêm, Triệu Tinh Nhung thay y phục dạ hành, thừa dịp thủ vệ
trong hoàng cung thay ca, vụng trộm xông vào hoàng cung.
Tuy rằng trong lòng tức giận khó bình tĩnh, nhưng cứ nghĩ đến Phó Lăng Việt bạo
bệnh trên giường, nàng lại cảm thấy sợ hãi lo lắng, không biết tên kia
bị bệnh gì? Có nghiêm trọng không? Có thể hay không uy hiếp đến sinh
mệnh hắn?
Còn có chính là đứa con của mình, thật sự bị hắn quăng sang một bên chẳng quan tâm sao?
May mắn nàng lúc trước thường xuyên đi lại ở trong hoàng cung, quen thuộc
địa hình nơi này, chính là nàng cảm thấy kỳ quái, vì sao hôm nay thủ vệ
ít như vậy, hơn nữa vài thủ vệ tựa hồ đã phát hiện ra nàng, lại làm như
không thấy.
Chẳng lẽ bộ y phục dạ hành này trên người nàng thật
sự có hiệu quả có thể ẩn hình tránh tai mắt của người khác? (=)))) vầng! chị cứ ngây thơ thế đi! )
Mặc kệ, nếu bọn thị vệ ngu ngốc này không có phát hiện ra nàng, nàng vừa
lúc có thể thuận lợi chuồn đến trong cung của tên hỗn đản kia để hỏi cho ra lẽ.
Nàng phi thường thuận lợi đến tẩm cung của Hoàng thượng,
làm nàng giật mình là, ngày thường nơi này thủ vệ nghiêm ngặt, mà hôm
nay trước cửa lại không có đến một nửa nhân ảnh.
Triệu Tinh Nhung trong lòng giật mình, chẳng lẽ trong cung thật sự đã xảy ra chuyện gì?
Mang theo vài phần sợ hãi, nàng thật cẩn thận đẩy cửa mà vào, tẩm cung của
đế vương to như vậy, tuy là vẫn xa hoa như trước, mà không khí bên trong lại âm hàn khủng bố.
Nàng đột nhiên run lên, chẳng lẽ…..Phó Lăng Việt đã xảy ra chuyện?
Bạo bệnh? Hắn rốt cuộc là bị cái bệnh gì? Trước kia chưa bao giờ nghe hắn
nhắc tới có cái bệnh gì không tiện nói ra, hay là gần đây vất vả lo lắng quốc sự làm thương thân thể, cũng không tự biết….
Aizz, dù sao hắn cũng đã triệu cáo thiên hạ, muốn quảng nạp phi tần, nàng làm chi còn lo lắng tên hỗn đản kia.
Nàng xông vào nội thất, nhìn thấy Phó Lăng Việt vẻ mặt trắng bệch nằm trên
giường, khép hờ hai tròng mắt, đôi môi run run, vừa vặn xung quanh không có nửa thái giám cung nhân ở lại chiếu cố.
Nàng cảm thấy sững
sờ, vội vàng đi đến trước giường tinh tế đánh giá hắn trong lúc ngủ mơ,
hắn gầy thật nhiều, không nghĩ tới mới một tháng không thấy, hắn lại
tiều tụy đến loại tình trạng này.
“Như thế nào bệnh lại nghiêm trọng như vậy?”
Nhìn Phó Lăng Việt tựa hồ ngủ không an ổn, nhíu mày, giống như đang gặp ác
mộng, nàng nửa quỳ ở trước giường, đưa tay khẽ vuốt hai má gầy yếu của
hắn, nhìn hắn như thế, nàng không khỏi nghẹn ngào.
“Như thế nào
mới mấy ngày không gặp, liền bệnh thành cái dạng này? Ngươi…..tên hỗn
đản này, định làm cho ta vì ngươi mà đau lòng sao?”
Mấy ngày trước có bao nhiêu oán hận, vậy mà nhìn hắn thần sắc mang bệnh lại khiến nàng rung động.
Trước không nói dân chúng trong khoảng thời gian hắn làm tướng được sống giàu có, cho dù ngôi vị hoàng đế thật sự đổi chủ, lại cùng nàng nữ tử đến từ thế kỷ hai mươi mốt này có quan hệ gì đâu?
Chuyện cũ rõ ràng
trước mắt, Phó Lăng Việt mặc dù trước đây lừa gạt nàng, mà từ đầu tới
đuôi tình nghĩa đối với nàng, tựa như lời hắn nói, không có nửa phần giả dối.
Sự tình về sau phát sinh, hắn vì muốn nàng vui, không biết
bỏ đi bao nhiêu tôn nghiêm ngạo khí, chỉ vì muốn nàng cười, mà nàng lại
nói đi thì đi, ngay cả đứa con mới sinh cũng tức giận không để ý.
Nghĩ đến đây, nước mắt trong hốc mắt Triệu Tinh Nhung không khỏi chảy xuống, nhỏ giọt trên gương mặt gầy của Phó Lăng Việt đang say ngủ.
Lông mi run rẩy, hai tròng mắt đục ngầu chậm rãi mở, bên giường xuất hiện người con gái, chính là thiên hạ mà ngày nhớ đêm mong.
“Ninh….Ninh Thiện…..” Thanh âm khàn khàn, hắn thử đưa tay muốn kéo cánh tay nàng,
mà tay chỉ giơ lên một nửa, liền vô lực rơi xuống.
Triệu Tinh Nhung thấy thế, vội vàng cầm bàn tay hắn, nhìn trên tay hắn chỗ xanh chỗ trắng, rất chật vật, lại cảm thấy khổ sở.
“Ngươi làm sao có thể bệnh nặng như vậy, đã gọi ngự y xem qua chưa? Nói như
thế nào? Vì sao tẩm cung của ngươi nửa nhân ảnh cũng không có? Hạ nhân
hầu hạ ngươi đâu? Bọn họ đều chạy trốn đi đâu? Ngươi bệnh thành cái dạng này, đều không có người đến chiếu cố ngươi sao? Còn có văn võ đại thần, như thế nào lại để ngươi một người bệnh nặng nằm ở nơi này…..”
Nàng hỏi như liên châu pháo, làm cho Phó Lăng Việt không biết trả lời từ
đâu, một đôi mắt vô thần chỉ si ngốc nhìn thê tử đã nhiều ngày không
gặp, hốc mắt chứa đầy lệ.
“Không nghĩ tới…..Lúc sinh thời…..Ta còn có thể lại gặp nàng một lần, như vậy…..Cho dù ta chết, cũng không hối…..”
“Đồ ngốc, nói cái gì có chết hay không, ta không cho phép chàng (lúc trước
NT giận nên Sal để ngôi “ta/ngươi”, giờ đã xuôi xuôi nên Sal trả lại
“ta/chàng” nhé! ) tùy tiện nói chết, không cho phép.” Nhìn hắn bệnh tiều tụy như thế, Triệu Tinh Nhung sớm đã quên mục đích chân chính của lần
tiến cung này.
“Ninh Thiện….Đừng khóc, sống chết có số, phú quý
tại trời, nếu trời xanh an bài mệnh ta sống đến đây là tận, cần gì phải
cùng tranh với trời? Ta chỉ sợ mang theo hiểu lầm cùng hận ý của nàng
với ta xuống mồ, như vậy dù có chết, ta cũng sẽ không nhắm mắt.”
Phó Lăng Việt đáng thương nói, Triệu Tinh Nhung vừa nghe, không dám lại đối với hắn tức giận.
Nàng ghé vào đầu giường, dùng sức ôm thân mình hắn liều mạng lắc đầu, “Không hận không hận, kỳ thực từ đầu tới đuôi cũng chưa từng hận, chính là
giận chàng oán chàng vì sao đến cuối cùng mới nói cho ta biết chân
tướng, nếu ngay từ đầu đối với ta thẳng thắn, nói ra chân tướng, ta làm
sao có thể sẽ nhẫn tâm tức giận với chàng đến tận bây giờ?” Nàng một hơi nói ra lời nói trong lòng, cũng nói ra bản thân nhiều ngày chịu ủy
khuất.
Phó Lăng Việt chống thân mình tựa vào đầu giường, đem thê
tử khóc đến lê hoa mang vũ (chắc =khóc như mưa! Sal đoán thế! ) trước
mắt kéo vào trong lòng.
“Ta biết nàng nhận hết ủy khuất, ta hướng nàng giải thích, chỉ cần nàng chịu tha thứ cho ta, không hề tự giận
mình, nàng muốn phạt ta như thế nào cũng được.”
Triệu Tinh Nhung
trong lúc nhất thời không phát hiện nam nhân bệnh đến sắp chết, vì sao
lập tức khí lực trở nên lớn như vậy, chẳng những tự mình đứng dậy, còn
có thể đem nàng ôm qua