Triệu Tinh Nhung nhớ tới vài ngày ở ngoài cung chịu ủy khuất, ăn không
ngon, mặc không tốt, còn lo lắng bị du côn lưu manh khi dễ, nay rốt cục
tìm được nơi mình có thể dựa vào, nàng tựa như đứa nhỏ chịu đủ ủy khuất
tí tách khóc.
Phó Lăng Việt vô cùng sủng nịch vỗ lưng đang không
ngừng run run của nàng, lại nghe nàng đông một câu, tây một câu nói hết
thảy những việc mình gặp phải ở bên ngoài, làm hắn đau lòng không thôi.
“Ninh Thiện, sự tình đến tận đây, nàng….còn oán ta, trách ta?” Thủ phạm đang
khóc Triệu Tinh Nhung nghẹn ngào lắc lắc đầu, thấy hắn bệnh nghiêm trọng như thế, cho dù hắn thật sự đã là chuyện có lỗi đại nghịch bất đạo, tất cả đều nhất bút câu tiêu (đại khái là 1 câu gạch bỏ, tức là tha thứ! ).
“Ta thực để ý chàng vì sao nhất định phải dùng cái loại phương thức này đến lừa gạt ta, đáng thương nhất chính là phụ hoàng, tuy rằng người trước
kia xác thực đã làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng đối với ta mà nói, người là phụ hoàng của ta, ta không đành lòng….”
“Ta thực thật có lỗi
về hết thảy tất cả những việc trước kia đối với nàng, thật có một số sự
tình, ta cũng là thân bất do kỷ, vì hoàn thành nguyện vọng của mẫu hậu,
ta không thể không làm như vậy, hơn nữa đây là phương pháp ít thương tổn nhất đối với dân chúng Nam triều. Những năm gần đây, ta mỗi ngày đều
sống trong kế hoạch, lòng đã sớm mỏi mệt chịu không nổi, cho tới khi
nàng xuất hiện trong cuộc sống của ta, ta mới phát hiện, nguyên lai
trong cuộc sống còn có thiên hạ làm cho ta vướng bận như thế….”
Triệu Tinh Nhung nghe vây, trong lòng đau thương, kỳ thật đổi một góc độ
khác, mẹ hắn chịu ủy khuất bị cổ độc phát tác thống khổ, thân là con,
hắn có trách nhiệm vì mẫu thân báo thù, mà hắn chịu khổ sở, lại phải tự
mình gánh vác, hồi tưởng lại từ lúc bắt đầu, hắn vài lần có bộ dáng muốn nói lại thôi, có vẻ hắn từng nghĩ đối với nàng thẳng thắn, chính là hắn không dám.
“Nếu ta đoán không sai, trừ bỏ Đoàn Ninh Khang, vị Tử Yên cô nương kia, đồng dạng là người chàng an bài làm tâm phúc trong
Nam triều?”
Hắn vì tâm tư mẫn cảm của nàng cảm thấy ngoài ý muốn, do dự một lát, hắn gật đầu, “Nàng yên tâm, ta đã lệnh cho hai người bọn họ hồi Bắc quốc, về sau, nàng sẽ không bao giờ gặp lại bọn họ, cũng
không lại vì Tử Yên mà ăn bậy dấm chua.” Tuy rằng trước khi đi Đoàn Ninh Khang trăm ngàn lần không muốn, Thôi Tử Yên cũng là một bộ muốn nói lại thôi, không nghĩ rời đi, nhưng hắn tuyệt không lưu khả năng phá hỏng
cảm tình giữa hắn cùng Ninh Thiện ở bên người.
“Ăn bậy dấm chua?” Triệu Tinh Nhung vừa định phát hỏa, đột nhiên nghĩ thông suốt một sự kiện, cau mày đánh giá hắn.
Nàng lấy tay chấm chấm vào nước mắt còn dính lại của mình, lau đi vết trắng
xanh trên khuôn mặt hắn, lập tức phát hiện ngón tay mình cư nhiên dính
một loại thuốc màu trắng.
Phó Lăng Việt nhíu mày, bản năng muốn
né tránh, mà nàng ngồi ở trước mặt hắn, lúc này vươn hai tay, dùng sức
ôm hai gò má hắn, rước lấy một trận tiếng kêu đau của hắn.
Trải
qua tàn phá thân thể “tàn nhẫn đến cực điểm”, mà Phó Lăng Việt trừ bỏ
kêu “ai ai”, cũng không có suy yếu đến té xỉu, lúc này nàng thập phần
xác định chính mình lại bị lừa.
Nàng gắt gao nắm bàn tay, đối với hắn thấp giọng, “Chàng lại dám gạt ta lần thứ hai? Chàng thật giỏi, cư
nhiên sử dụng loại tuyệt chiêu này, hại ta vừa rồi còn tưởng chàng sắp
chết, khóc thương tâm như vậy, hóa ra….”
Phó Lăng Việt thấy vậy,
từ lúc nàng bắt đầu đưa nắm đấm muốn hướng mình đánh tới, mau chóng
xuống tay trước, đem tiểu mẫu sư (sư tử mẹ!:D) trước mắt một phen kéo
vào trong lòng mình, dùng hai tay gắt gao đem nàng vây khốn.
“Ninh Thiện tốt, Ninh Thiện ngoan, ta cũng là bất đắc dĩ mới đưa ra hạ sách
này, nàng không chịu hồi cung, ta lại không dám đối với nàng sử dụng thủ đoạn cưỡng chế, cho nên mới nghĩ ra biện pháp này dẫn nàng tự động hồi
cung, nếu nàng không trở về, ta…… Ta khả năng liền thật sự sẽ bởi vì quá độ nhớ thương nàng mà trở bệnh rồi chết.”
Biết mấy ngày nay nàng cũng chịu không thiếu dày vò, mỗi ngày phái nhiều người như vậy đi theo nàng, chỉ sợ nàng thực sự ở bên ngoài có cái vạn nhất gì.
Không thể bức bách, hắn mới ra chiêu này, trước giả sinh bệnh, sau lại giả bộ mở tiệc quảng nạp phi tần.
Cũng xuất đòn sát thủ, tuyên bố tiểu thái tử không người chiếu cố, cũng
không tin thân là người làm mẹ, nàng có thể không cần mình, cũng có thể
không cần con.
Thám tử trong kinh hồi báo, hôm nay Đoàn Ninh
Thiện có khả năng hồi cung tìm tòi, cho nên mới thả lỏng thủ vệ ngoài
cửa, lại cố ý khiến chính mình trông chật vật như vậy, chính là nghĩ
muốn khiến cho nàng đồng tình, không tin nàng thực sự đối với hắn vô
tình.
Sau khi nghe hắn một phen thông báo cùng giải thích phát ra từ tâm can, Triệu Tinh Nhung chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười,
không nghĩ tới Phó Lăng Việt không ai bì nổi, cũng sẽ vì một nữ tử mà
làm ra chuyện không có phẩm chất như vậy.
Thấy vẻ mặt hắn kinh
hoàng, dùng sức ôm chính mình, chỉ sợ buông lỏng tay, nàng lập tức vỗ
mông lại một lần nữa chạy lấy người, nàng thế nào ó thể còn có nửa phần
tức giận với hắn.
Chẳng qua….mày không khỏi hơi hơi nhăn lại, “Kỳ thật, có chuyện ta vẫn rất muốn nói với chàng.”
Nàng mới ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt hắn lo lắng đề phòng, bộ dáng đáng
thương chậm chạp đợi nàng phán quyết, trong lòng nàng không khỏi ấm áp.
“Kỳ thật….”
Đưa tay đem cái nam nhân lo được lo mất kia ôm vào trong ngực, “Kỳ thật, ta cũng không phải là chân chính Đoàn Ninh Thiện, cái vị công chúa Đoàn
Ninh Thiện kia từ trước….từ lần đó rơi xuống nước cũng đã chết rồi….”
Chỉ thấy Phó Lăng Việt ánh mắt trừng thật to, miệng khẽ nhếch, một bộ
muốn nói cái gì, lại không biết nên từ đâu nói, nàng không khỏi cũng có
chút đau lòng, thử đối với hắn giải thích.
“Tuy rằng chuyện này
quá mức ly kỳ cổ quái, nhưng là….ta sẽ đối với chàng thẳng thắn, ta chân chính tên gọi Triệu Tinh Nhung, linh hồn đến từ thế kỷ hai mươi mốt, về phần ta vì sao lại đến nơi này, nơi đó bởi vì ta trong một lần xuất
ngoại bị tai nạn trên không, vốn là trở thành người chết, lại tại đây
gặp được Nguyệt lão trong truyền thuyết, lão đem linh hồn của ta đưa đến nơi này, chính là hy vọng ta tài cán vì chàng sinh hạ một đứa con nối
dòng…..”
“Không – -” Hắn lắc lắc đầu, sắc mặt trắng xanh, “Này không phải sự thật, Ninh Thiện, đừng đùa, trò đùa này không vui chút nào…”
Tuy rằng từ lần đó sau khi rơi xuống nước, nàng xác thực trở nên cùng quá
khứ bất đồng, hơn nữa Đoàn Ninh Thiện trước kia vừa dốt nát vừa ngu
xuẩn, là một cái sắc nữ, sao có thể hiểu được cầm kỳ thư họa, cho nên
lần đó ở Di Hương lâu khi nghe nàng đánh đàn ngâm thơ, trong lòng cũng
từng hoài nghi.
Nhưng chuyện linh hồn chuyển hoán thái quá như vậy, hắn là tuyệt đối sẽ không tin tưởng.
“Ngươi tin cũng thế, không tin cũng thế, những lời nàng vừa nói, đều là sự
thật.” Nhưng vào lúc này, trong tẩm cung đột nhiên có tiếng nói lớn, làm cho người ta không thể tin được sự tình cư nhiên xảy ra, Phó Lăng Việt
trơ mắt nhìn một lão nhân mặc áo bào trắng, râu bạc, không biết từ đâu
xuất hiện, trên mặt còn lộ vẻ tươi cười tự phụ tới cực điểm.
Triệu Tinh Nhung giật mình, lập tức nhận ra thân phận của đối phương, “Nguyệt lão?”
“Tiểu cô nương, chúng ta đã lâu không gặp a.”
Nguyệt lão cười đánh giá hai người đang gắt gao ôm nhau ở trước mặt, không
nghĩ tới hồi lâu không gặp, tiểu cô nương này đối với nam nhân vừa xấu,
vừa có nhiều tật xấu hư hỏng này lại động tình (ở văn án, Nguyệt Lão đã
úp mở nói nam nhân Tinh Nhung phải lấy là người xấu! ). “Ha ha ha, xem
ra ta hôm nay tới tựa hồ không đúng thời điểm.” Khuôn mặt Triệu Tinh
Nhung đỏ lên, mà lại nghĩ tới, chẳng lẽ Nguyệt lão lần này tới, là muốn
mang linh hồn của nàng đi?
Nghĩ đến chuyện này, thân mình nàng
không khỏi khẽ run lên, càng thêm dùng sức ôm chặt Phó Lăng Việt, sợ bọn họ sẽ rất nhanh đối mặt với biệt ly.
Nguyệt lão cũng là nhìn
thấu ý nghĩ của nàng, “Tiểu cô nương thật đúng là thông minh, biết ta
hôm nay xuất hiện, là muốn đem linh hồn của ngươi đi – -”
“Không thể.”
Không chờ Triệu Tinh Nhung hé răng, Phó Lăng Việt đã muốn khẩn cấp mở miệng
ngăn trở, hắn liều mạng đem kiều thê trong lòng để ở sau người, “Ta mặc
kệ ngươi là thần trên trời hay là quỷ dưới đất, tóm lại Ninh Thiện là
thê tử của ta, kiếp này kiếp khác nàng chỉ có thể ở lại bên người ta, ta không cho bất luận kẻ nào đem nàng từ bên người ta mang đi.”
“Lăng Việt…..”
Triệu Tinh Nhung ôm chặt thân mình không ngừng run run, nghĩ đến hai người
sắp vĩnh viễn biệt ly, trong lòng đau thương không thể dùng ngôn ngữ
hình dung.
Nàng đáng thương nhìn Nguyệt lão, hiện tại nàng không
còn muốn đầu thai, muốn ở lại bên người hắn, khát vọng Nguyệt lão có thể thành toàn cho bọn họ.
Nguyệt lão cau mày, biết rõ còn cố hỏi, “Tiểu cô nương, ngươi có vẻ thực không muốn nhìn thấy bộ dáng của ta.”
Nàng đương nhiên không muốn nhìn thấy lão, nhìn thấy lão liền ý nghĩa nàng
cũng người nàng yêu nhất và đứa con bảo bối phải sinh ly tử biệt.
“Nhưng là nếu ngươi không muốn nhìn thấy ta, mấy ngày trước vì sao lại nhiều lần chạy đến miếu Nguyệt lão kêu ta xuất hiện?”
“Cái gì? Lão có biết ta đi miếu Nguyệt lão?” Lại cố ý không gặp nàng?
“Đương nhiên rồi, chẳng qua lúc ấy ta đang cùng lão bạn cũ chơi cờ, tạm thời
không đếm xỉa tới ngươi.” Nguyệt lão thấy Triệu Tinh Nhung ánh mắt càng
ngày càng hung ác, tự biết lời vừa mới nói khẳng định là nói sai, lão
vội vàng giả ý khụ một tiếng, “Tiểu cô nương không nên tức giận, này
thật ra, ta hôm nay tới là có việc bẩm báo, bởi vì ngươi thành công hoàn thành nhiệm vụ ta giao, cho nên đứa cháu gái nhỏ của ngươi ở Canada,
hiện tại đã được một gia đình nhận nuôi, nhà kia điều kiện kinh tế thực
không tệ nha, vợ chồng hai người tính tình cũng siêu tốt.”
“Nha,
đúng rồi đúng rồi, vợ chồng kia còn có một đứa con so với cháu gái ngươi lớn không quá ba tuổi, bản Nguyệt lão đã tính toán gắn chỉ, hai cái đứa nhỏ kia hai mươi mốt năm sau sẽ ở cùng một chỗ, cuộc sống mỹ mãn, này
cũng là ngươi vì bọn họ tích đức đổi lấy phúc khí a.”
Triệu Tinh
Nhung một lòng lo lắng nửa ngày, đang nghe đến cháu gái rốt cục có nơi
đặt chân, hơn nữa cuộc sống tương lai hạnh phúc mỹ mãn, rốt cục yên tâm.
Phó Lăng Việt nhìn hai người nói chuyện còn chính mình không mở miệng, đáy
lòng đã hiểu rõ,nữ nhân này luôn miệng nói mình không phải Đoàn Ninh
Thiện, thật là đến từ một thời đại khác.
Cũng mặc kệ nàng là ai,
hắn một lòng đã vì nàng luân hãm, nếu lão nhân trước mắt này muốn cướp
người, hắn liều mạng cũng muốn đem nàng lưu lại.
Cho nên, hắn từ
đầu đến cuối đều mắt lạnh trừng mắt Nguyệt lão, trừng Nguyệt lão cả
người rét run không được tự nhiên, cuối cùng mới không thèm nhìn lão một cái.
“Ngươi tên tiểu tử vô lễ này, ta hảo tâm tìm cho ngươi một
lão bà giúp ngươi sinh đứa nhỏ, ngươi chẳng những không cảm kích, cư
nhiên còn đem ta trở thành kẻ thù.”
“Nguyệt lão, ta kính ngài là
thần tiên trên trời, cũng biết thần tiên hướng đến là từ bi, mặc kệ ngài cùng thê tử ta lúc trước kí kết hiệp nghị gì, ta đều hy vọng ngài không cần chia rẽ vợ chồng chúng ta, nếu ngài lúc trước hảo tâm đem nàng đưa
đến bên người ta, sẽ không nên nhẫn tâm đem chúng ta chia lìa, nhưng nếu ngài cố ý muốn dẫn linh hồn của nàng đi, ta đây……cũng cam nguyện đi
theo nàng.”
“Lăng Việt, chàng điên rồi sao?” Triệu Tinh Nhung
kinh ngạc kêu lên, không nghĩ tới hắn lại nguyện ý vì nàng, buông tha
tất cả mọi thứ.
Phó Lăng Việt chân thành tha thiết nắm bàn tay
nhỏ bé của nàng, gắt gao nắm trong tay, “Mặc kệ nàng là Đoàn Ninh Thiện, hay là Triệu Tinh Nhung, kiếp này kiếp khác, ta cũng sẽ buông nàng ra.
Nếu Nguyệt lão nhất định phải đem nàng đi, kia đời đời kiếp kiếp, ta
nhất định đi theo nàng.”
“Ha ha ha…..Hay cho một cái kiếp này
kiếp khác không rời, đời đời kiếp kiếp nhất định đi theo nàng, ngươi đối với tiểu cô nương có tâm như thế, ta đây liền làm người tốt, đem nàng
lưu lại bên cạnh ngươi.”
Thấy hai người đồng thời lộ ra vẻ mặt
kinh hỉ, hắn tiếp tục nói: “Chẳng qua tiểu cô nương này là cô gái thời
đạimới thế kỷ hai mươi mốt, xã hội người ta là chế độ một vợ một chồng,
nếu ngươi có thể đáp ứng ta trọn kiếp chỉ yêu một mình nàng, hơn nữa cam đoan vĩnh viễn không nạp phi nạp thiếp, ta sẽ cho ngươi toại nguyện.”
Hắn vừa nghe, vội vàng quỳ xuống hướng Nguyệt lão dập đầu, “Ta Phó Lăng
Việt hiện tại thề, trọn kiếp nhất định sẽ không bởi vì nguyên nhân gì mà nạp phi nạp thiếp, cũng cam đoan chỉ yêu một mình nàng, tuyệt không dám có nửa điểm hai tâm.”
Nguyệt lão vụng trộm cúi đầu nhìn nam tử quỳ trên mặt đất liếc mắt một cái, bên miệng hé ra một chút đắc ý cười yếu ớt.
Hắc hắc, thỉnh cầu này, chính là lão còn không được, phải biết rằng, lúc
trước đều do lão nhất thời lỡ tay, không cẩn thận làm đổ mực nước, bẩn
sách nhân duyên, mới đưa đến vài đoạn nhân duyên bừa bãi.
Để kịp
thời sửa chữa, bất đắc dĩ đưa ra hạ sách này, mà lúc trước đáp ứng nha
đầu ngốc Triệu Tinh Nhung kia thời gian 10 tháng, thuần túy là vì dẫn dụ nàng mắc câu, sợ nàng không chịu ngoan ngoãn đến thời đại này hoàn
thành nhiệm vụ, mới cố ý đưa ra yêu cầu giả.
Trên thực tế không
có cái gì là thời hạn 10 tháng, kia chẳng qua là lão nhất thời tâm huyết dâng trào giở trò đùa dai mà thôi. (=)))))))