Thà Làm Đãng Phụ

Chương 17: Chương 17: Chương 6-1




Sau khi ăn bữa cơm chiều, Lận Viễn Ngạn không có trực tiếp đi thư phòng, mà là theo Đoàn Ninh Thiện về chủ phòng ngủ. Tiến cung ba ngày, không biết vì sao, nhưng lại rất tưởng niệm nàng.

Tuy rằng hắn cực lực khắc chế dục vọng trên thân thể, nhưng mỗi khi hồi tưởng lại đêm đó hai người điên cuồng triền miên, chỗ nào đó trên thân thể lại lập tức sinh ra biến hóa.

Từ trước hắn nhẫn được, mà hiện tại loại nhẫn nại này lại biến thành một loại tra tấn.

Vừa mới ăn bữa tối nàng tự tay làm, mặc dù so ra kém đầu bếp làm rất nhiều, nhưng mĩ vị ngon miệng, làm cho đáy lòng hắn cảm thụ tràn đầy hạnh phúc.

Có lẽ thật sự là ăn no ấm áp tâm tưsinh ra dâm dục, tuy rằng nàng một thân trang phục chất phác, nhưng trong ánh mắt lại biểu lộ mềm mại quyến rũ, nhìn hắn làm tâm ngứa ngáy, quả muốn đem nàng ôm tới trong lòng che chở yêu thương.

Nếu tâm không thể khống chế, hắn quyết định thuận theo khát vọng của chính mình.

Suy nghĩ trong lòng Lận Viễn Ngạn, Triệu Tinh Nhung tự nhiên không hiểu được, chỉ cảm thấy đêm nay thái độ của hắn thực khác lạ, thời điểm hai mắt đang nhìn nàng lại có loại thần thái si mê.

Liên Nhi việc trong việc ngoài hầu hạ chu đáo, khó khăn lắm mới đem hai vị chủ tử thu xếp thỏa đáng, lại nhìn thấy trong mắt Phò mã có dục vọng, nàng tự nhiên hiểu được kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.

Âm thầm cười trộm, tiểu nha đầu hiểu chuyện theo cửa đi ra.

Trong phòng ánh nến sáng trưng, nhìn Đoàn Ninh Thiện thả tung mái tóc, cởi ngoại bào, trong ánh nến chiếu rọi, có vẻ long lanh rung động lòng người, Lận Viễn Ngạn nhịn không được từ phía sau ôm lấy nàng, khuôn mặt tuấn tú nhẹ nhàng khoát lên đầu vai của nàng.

“Ninh Thiện, nàng và ta từ sau khi thành thân tới này, còn chưa chính thức viên phòng phải không?” Thấy nàng xoay người, ngón trỏ của hắn đặt nhẹ lên cánh môi nàng, đáy mắt mang theo vài phần ý cười bướng bỉnh, “Lần trước không tính, đó là nàng kê đơn hại ta.” Triệu Tinh Nhung không nghĩ tới hắn sẽ ôm mình, trong lúc nhất thời đáy lòng tựa như có con nai con đang nhảy loạn.

“Cái kia….Kỳ thật ta……”

Lời còn chưa dứt, đã bị hắn hôn áp chế, hai người song song ngã xuống giường, rì rầm âu yếm lẫn nhau, rõ ràng là một đôi vợ chồng lâu không gặp mặt, tận tình dùng ngôn ngữ tứ chi đến nói hết tưởng niệm.

Triệu Tinh Nhung bị hắn mềm nhẹ hôn khiến cả người run run, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhấm nháp nhu tình của đối phương, nghiêm khắc lại nói, lần trước trong trí nhớ thật sự không thể nói là tốt, vừa thô bạo vừa đau, nhưng là lần đầu tiên, lại làm cho nàng cảm nhận được cái gì mới là lưỡng tình tương duyệt.

Nếu nói chuyện hoan ái lần trước là vì hoàn thành nhiệm vụ Nguyệt lão giao, như vậy lúc này đây, nàng cũng là cam tâm tình nguyện…..

“Viễn Ngạn…..”

Thanh âm nhỏ bé yếu ớt của nàng, tựa như xuân dược, Lận Viễn Ngạn động tác càng thêm nhiệt tình nóng bỏng.

“Có chuyện, kỳ thật ta vẫn muốn cùng chàng nói rõ ràng….”

Triệu Tinh Nhung biết rõ loại sự tình linh hồn trao đổi này nói ra miệng hắn khẳng định sẽ không tin, mà nàng không nghĩ lừa gạt hắn, nếu đúng như lời Nguyệt lão nói, sau 10 tháng mang thai, hai người phải mỗi người một ngả, từ nay về sau không thể gặp lại, như vậy đối với Lận Viễn Ngạn mà nói rất không công bằng.

“Chuyện gì chờ ngày mai nói sau, ngày mai ta đã hướng Hoàng Thượng xin phép rồi, không cần vào triều sớm….”

“Nhưng là…..”

Lúc này sắc dục đang nồng, Lận Viễn Ngạn thế nào còn có tâm tư nghe lời của nàng, ngay tại khi sắp cởi sạch quần áo lẫn nhau, một cái vật gì đó cứng rắn chạm vào thắt lưng hắn.

Hắn tùy tay đem vật đáng ghét đó ném ra sau, đó là một quyển tranh cuốn, theo động tác tung đi của hắn, tự động mở ra trên mặt đất, Lận Viễn Ngạn vốn cũng không có quá để ý, đến khi nhìn thấy nữ tử trên bức họa, lại làm cho hắn bỗng nhiên đình chỉ động tác.

Hắn tựa nửa người trên giường, hai con mắt nhìn chằm chằm cuốn tranh mỹ nhân rất sống động kia, mỹ nhân trong bức tranh, cưỡi trên một con ngựa trắng, tay cầm roi ngựa, mắt sáng như đuốc, tựa như quân lâm thiên hạ.

“Làm sao vậy?” Triệu Tinh Nhung vẻ mặt khó hiểu, theo ánh mắt hắn nhìn lại, “Người trong tranh này, chàng nhận ra là ai sao?”

Nếu nói một khắc trước Lận Viễn Ngạn là bộ dáng thiên sứ, như vậy lúc này chỉ có thể dùng âm ngoan ác ma để hình dung hắn, rất giống như muốn đem nàng xé ra làm nhiều mảnh.

Hắn đột nhiên hung hăng nắm chặt vạt áo của nàng, “Bức họa này nàng là từ nơi nào lấy ra?” Nàng bị bộ dáng của hắn dọa sợ tới mức nuốt nuốt nước miếng, “Chính là lần trước ta cùng với chàng tiến cung gặp phụ hoàng, trong lúc vô ý lạc đường đi nhầm địa phương, ở Chiêu điện nhìn thấy bức họa này, lúc ấy……lúc ấy ta phát hiện người trong bức tranh này ánh mắt cùng với chàng rất giống, cho nên đặc biệt lưu ý một chút, ta……ta lúc trước bởi vì từng học vẽ, dựa vào trí nhớ, liền đem tranh này vẽ ra.”

Nguyên bản tràn ngập nhiệt tình Lận Viễn Ngạn hoàn toàn biến mất, trở thành vẻ mặt lạnh cắt như băng.

Hắn chậm rãi đứng dậy, buông tay nàng ra, đi đến bên bức tranh, chậm rãi nhặt lên, sau đó đem bức họa kia xé nát.

Giơ tay lên, từng mảnh nhỏ phân tán bay trong gian phòng, lại quay đầu, vẻ mặt của hắn khôi phục lại nét xa cách.

“Từ nay về sau, không được để bức họa này lại xuất hiện trước mặt ta, nếu không, ta sẽ không tha cho nàng.” Hạ xuống một câu nói tàn nhẫn, cũng không để ý tới vẻ mặt khó hiểu của Triệu Tinh Nhung, hắn tùy ý chụp kiện áo khoác, xoay người rời khỏi phòng ngủ.

Ngoài cửa, truyền đến tiếng gọi khẽ của Liên Nhi, “Phò mã gia, người….người hôm nay không qua đêm ở đây sao?” Trong phòng, Triệu Tinh Nhung chỉ cảm thấy ngực từng trận đau đớn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao nàng cảm thấy sự tình trở nên càng ngày càng phức tạp?

Từ sau ngày đó, Lận Viễn Ngạn mỗi ngày đều sớm ra trễ về, thậm chí rất nhiều lúc căn bản không ở trong phủ qua đêm.

Triệu Tinh Nhung rất ít khi nhìn thấy bóng dáng của hắn, quan hệ giữa hai người bởi vì bức họa kia, lâm vào một loại chiến tranh lạnh trước nay chưa từng có.

Cho dù ngẫu nhiên có thể ở bên trong phủ chạm mặt, mỗi khi nàng có ý đồ cùng hắn nói chuyện, hắn cũng là căn bản sẽ đem nàng trở thành không khí, trực tiếp xoay người tránh đi.

Nhẫn nại gần mười ngày, nàng rốt cuộc chịu không nổi, quyết định chủ động tìm hắn nói chuyện.

Mà khi nàng đi vào thư phòng của Lận Viễn Ngạn, lại bị Trác Thành ngăn trở.

Trải qua một thời gian ở chung, Trác Thành cũng biết công chúa là nữ nhân tốt hiếm có, mà chủ tử chân chính trong nhà là Tể tướng đại nhân, thân là nô tài, hắn chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh.

Thấy công chúa kiên trì muốn gặp đại nhân, hắn không khỏi đổ mồ hôi lạnh, vẻ mặt ngập ngừng, “Đại nhân phân phó, chưa có lệnh của người, bất luận kẻ nào cũng không được vào, thỉnh công chúa không cần làm khó lão nô.” Triệu Tinh Nhung nhăn mày trừng lớn mắt, lòng tràn đầy không phục. Nhìn trong phòng lúc này đèn đuốc sáng trưng, nàng biết Lận Viễn Ngạn tất ở bên trong làm việc, rõ ràng gần trong gang tấc, nàng lại không gặp được hắn.

Nhiều ngày bất mãn sắp bức điên nàng, “Trác quản gia, phiền toái ngươi đi vào nói cho hắn, ta chỉ chậm trễ hắn trong chốc lát, nói xong lập tức ta sẽ đi.”

“Công chúa, này…..này thật sự là làm khó lão nô.”

Triệu Tinh Nhung cũng biết hắn khó xử, nhưng có những chuyện nếu không nói rõ ràng, vấn đề vĩnh viễn không thể giải quyết.

Nhìn vẻ mặt ngượng nghịu của Trác Thành, nàng hít một hơi thật sâu, nhưng lại một tay đẩy hắn ra, cũng không để ý đối phương quát to, trực tiếp đẩy cửa phòng xông vào, cùng Lận Viễn Ngạn bốn mắt nhìn nhau.

Lận Viễn Ngạn sớm biết nàng đã đến, chính là không nghĩ tới nàng lại sẽ lấy phương thức này xông vào.

“Lận đại nhân….” Trác Thành theo đuôi vào cửa vừa kinh vừa sợ, vẻ mặt không biết làm sao.

Lận Viễn Ngạn không nghĩ làm khó hạ nhân, phất phất tay, âm thanh lạnh lùng nói : “Ngươi trước đi xuống đi.” Triệu Tinh Nhung nhìn Trác Thành rời đi, mới quay đầu đối mặt hắn. “Ta nghĩ, chúng ta cần hảo hảo nói chuyện.” Nàng thừa nhận, từ khi linh hồn rơi vào thời không này, nàng đã giống như một nữ nhân ngu ngốc, đối với hắn sinh ra cảm tình không nên có.

Nàng chịu không nổi Lận Viễn Ngạn đối với nàng lời nói lạnh nhạt, cũng chịu không nổi hai người cứ mãi giằng co, mỗi ngày ban đêm trằn trọc không ngủ, làm cho tâm tình của nàng trở nên càng ngày càng tệ hơn.

Cho nên muốn gặp hắn, muốn hắn chính mồm nói rõ cho nàng, quan hệ giữa bọn họ đã xảy ra vấn đề gì, ít nhất hơn mười ngày trước, khi hắn ở trong phòng ngủ ôm nàng vào lòng, nàng cảm thấy chính mình ở trong lòng hắn chiếm giữ một vị trí nhỏ nhoi nào đó.

Đối mặt với chất vấn của nàng, Lận Viễn Ngạn vẫn thờ ơ ngồi trên ghế, từ đầu tới đuôi xụ mặt, chặn người ở ngàn dặm bên ngoài. (ý như tỏ ra xa cách)

“Ta không hiểu quan hệ của chúng ta có gì cần phải bàn, ta bề bộn nhiều việc, mời nàng đi ra ngoài.” “Ầm—”

Một đạo tiếng sấm từ phía chân trời đánh xuống, khiến cho ban đêm yên tĩnh mang vài tia không khí quỷ dị.

Triệu Tinh Nhung đi đến trước án thư, hai tay dùng sức chống trên mặt bàn. “Lận Viễn Ngạn, chàng làm người vì sao không thể dứt khoát một chút, có thể hay không trực tiếp nói cho ta biết, quan hệ giữa chúng ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lận Viễn Ngạn nhíu mày, mặt không chút thay đổi nhìn nàng một cái. “Ta nói, ta hiện tại bề bộn nhiều việc, nếu nàng còn có một chút cảm thấy thẹn tâm, lập tức đi ra ngoài.”

“Cảm thấy thẹn tâm sao? Có lẽ ngay từ đầu chàng liền phán định ta là một nữ nhân không biết hổ thẹn phải không,ta hôm nay không muốn cùng chàng tranh luận chuyện này. Ta nghĩ đã biết chàng vì sao lại vô duyên vô cớ tức giận, là vì bức họa ngày đó sao?”

Nhắc tới chuyện này, quả nhiên khiến cho Lận Viễn Ngạn căm giận ngút trời.

Hắn gắt gao nắm tay, ánh mắt lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cút khỏi đây!” Thời điểm hắn nói ra chữ “cút”, lòng của nàng đau buốt tựa như bị một đao hung hăng đục khoét.

Cánh tay chống trên bàn nhè nhẹ run, đồng tử trong mắt lóe ra lệ quang trong suốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.