Thấy phản ứng của nàng, Lận Viễn Ngạn trong nháy mắt cảm thấy không đành lòng cùng đau lòng, nhưng có nhiều chuyện, cũng không phải mềm lòng là
có thể giải quyết được.
Kiên quyết quyết tâm, hắn cố ý bỏ qua đau đớn trên mặt. “Ta nói cút, nàng nghe không hiểu sao?” Nước mắt nhịn
xuống, nàng ngạo nghễ nhìn thẳng hắn một hồi lâu, rốt cục tìm được thanh âm của chính mình. “Chàng…..thật sự cái gì cũng không chịu cùng ta nói
sao?”
Hắn hừ lạnh, “Giữa chúng ta không có gì để nói.”
“Chàng cũng không muốn lại nhìn thấy ta?”
“Đúng vậy!”
Nụ cười trên mặt nàng làm hô hấp hắn cứng lại. “Tốt, ta sẽ rời đi như mong muốn của chàng, nhưng ta hy vọng chàng hiểu được một chuyện, nếu ta
không có được đáp án, ta sẽ không bỏ qua.” Nàng rốt cục ly khai như mong muốn của hắn, nhưng kỳ thật trong lòng hắn cũng chẳng vui vẻ gì.
Bởi vì trong lòng hắn có nhiều băn khoăn cùng ẩn tình, bí mật này đều là
nhiều năm chôn dấu nơi đáy lòng hắn, không thể nói, không dám nói, một
khi nói, trả giá mấy năm nay cũng sẽ trở thành bọt nước.
Hắn vốn tưởng rằng chính mình tâm ngoan vô tình, cả đời sẽ không khổ sở vì tình.
Ông trời lại mở một trò đùa lớn cho hắn, tại lúc hắn tự nhận có thể một
mình đảm đương mọi việc, lại làm cho hắn yêu thương Nam triều công chúa
Đoàn Ninh Thiện.
Hắn rõ ràng chán ghét nàng, nhưng sau khi ở
chung, tim hắn thế nhưng lại bất tri bất giác vì nàng trầm luân, khi hắn phát hiện ra sự thật đáng sợ ấy, muốn bứt ra cũng đã không có khả năng.
Vì thế hắn nghe theo con tim mình, thẳng đến khi bức họa kia xuất hiện
trước mắt, hắn mới giật mình nhớ ra trách nhiệm cùng sứ mệnh đeo trên
lưng mình.
“Oanh…—” Lại một đạo tiếng sấm, bên ngoài gió lạnh xào xạc, tiếp theo một hồi mưa to tầm tã trút xuống.
Không khí lúc này, thế nhưng lại giống như tim hắn, hắc ám mà bất lực.
Trác Thành nghiêng ngả lảo đảo từ bên ngoài xông vào, vội quỳ gối. “Đại
nhân, người nhanh đi khuyên nhủ công chúa đi, nàng vẫn đứng ở bên ngoài
không chịu trở về phòng, nói nếu không đợi được đại nhân một câu trả lời thuyết phục, nàng liền đứn đến chết, hiện tại bên ngoài mưa rất to,
nhiệt độ không khí đột nhiên giảm, công chúa thân mình mảnh mai, vạn
nhất nhiễm phong hàn, sợ sẽ kinh động đến Hoàng Thượng a.” Lận Viễn Ngạn nhíu mày. “Ngươi nói cái gì? Công chúa đứng ở bên ngoài?” “Đúng vậy,
đại nhân, chúng ta ai cũng đều khuyên, vốn nghĩ nàng chỉ là cáu kỉnh làm loạn, mà hiện tại bên ngoài mưa to lắm, nàng vẫn kiên trì không đi.”
Nghe vậy, Lận Viễn Ngạn cảm thấy ngực thắt lại, nhắm mắt lại, bắt buộc chính mình không cần đi để ý nàng, lạnh hạ tuấn dung, phất phất tay, “Nếu
nàng thích nháo, vậy để kệ nàng nháo đi.” “Đại nhân.”
“Đi ra ngoài!” Lạnh giọng hạ lệnh, Trác Thành sợ tới mức không dám nhiều lời nữa.
Bên ngoài mưa rơi xuống càng lúc càng lớn, Lận Viễn Ngạn không tin công
chúa mảnh mai kia thật sự vì cùng hắn đấu chọi mà một đêm không trở về
phòng.
Bên ngoài truyền đến càng ngày càng nhiều thanh âm rầm rĩ, hắn nhíu mày, đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, lại có mười mấy cái
gia phó cầm ô che, giúp Đoàn Ninh Thiện che mưa, một đám người khuyên
can, cầu xin nàng.
Mà nàng thân áo màu bạc, ngạo nghễ đứng thẳng, nhất định không chịu rời đi.
Hắn không tự giác nắm chặt hai đấm, cắn môi dưới. Nữ nhân chết tiệt! Không nghĩ tới tính tình của nàng lại bướng bỉnh như vậy.
Vốn định ngoan cố quyết tâm không để ý tới hết thảy bên ngoài, mà ngồi
trước án thư, nhíu mày nghe bên ngoài càng ngày càng nhiều thanh âm ồn
ào, hắn rốt cuộc chịu không nổi vỗ án mà đi, lệnh Trác Thành đem Đoàn
Ninh Thiện kêu tiến vào.
Một lát sau, Triệu Tinh Nhung một thân
bị mưa tẩm ướt, rốt cuộc từ bên ngoài đi đến, chẳng qua lúc này nàng
chật vật đến cực điểm, tóc dài ướt nhẹp dán chặt tại hai bên người, quần áo trên người sớm đã ướt đẫm.
Nàng như cũ thắt lưng thẳng thắn
lộ ra nụ cười tự phụ, “Chàng rốt cục muốn cho ta một câu trả lời thuyết
phục?” Lận Viễn Ngạn không biết chính mình là đau lòng hay tức giận, oán hận nắm bút trong tay.
“Nàng rốt cuộc muốn ta cho nàng cái đáp án gì?”
“Cho dù là bằng hữu, cũng cần tương đối thẳng thắn thành khẩn, Lận Viễn
Ngạn, ta chỉ muốn hỏi giữa ta và chàng rốt cuộc tính là cái gì?”
Bên trong một trận im lặng, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài.
Lận Viễn Ngạn đột nhiên tàn nịnh cười. “Hóa ra…..Nàng muốn một đáp án, như
vậy ta nói cho nàng, Đoàn Ninh Thiện, từ đầu tới đuôi, nàng, cũng không
phải người mà ta muốn!”
Khi hắn phun ra một câu cuối cùng, nàng đột nhiên nghe được thanh âm chính mình cõi lòng tan nát.
Mặt nàng trắng xanh, đau đến không thể hô hấp.
Lận Viễn Ngạn trầm mặc nhìn nàng, hắn nghĩ nói với nàng, kỳ thật hắn để ý
nàng, thích nàng, thậm chí muốn đem nàng trở thành bảo bối che chở.
Nhưng lời nói đến bên miệng liền hoàn toàn thay đổi hình dạng, trọng trách trên người không cho hắn được làm như vậy.
Ngay tại giờ khắc này, hắn thành công ở trên mặt nàng thấy được tuyệt vọng.
Toàn thân nàng run run, làm hắn lo lắng nàng sẽ đột nhiên té xỉu, càng sợ hãi nàng sẽ làm ra việc ngốc nghếch gì.
Mà hắn đoán toàn là sai lầm rồi, bởi vì nàng thế nhưng nở nụ cười, cho dù tươi cười kia so với khóc còn khó coi hơn.
“Ta thật sự đã quên, lúc trước ta một lần lại một lần quyến rũ chàng, ta
nghĩ, nếu không phải hoàng mệnh khó cãi, chàng cũng sẽ không cưới ta vào cửa đi.”
Nước mắt đã muốn không chịu khống chế tràn đầy vành mắt, mà nàng quật cường không chịu làm cho nó rớt xuống.
“Cám ơn chàng đã cho ta đáp án, ít nhất ta không cần ngốc nghếch lãng phí
thời gian, cầu xin bố thí của chàng. Thực có lỗi quấy rầy chàng, từ nay
về sau sẽ không, sẽ không bao giờ nữa.”
Mang theo một chút ý cười làm cho người ta đau lòng, Triệu Tinh Nhung xoay người rời khỏi nơi làm tim nàng bị thương.
Cho nên nàng không nhìn thấy Lận Viễn Ngạn ở phía sau, khi nàng xoay người
đã hết sức vươn tay ra, thầm nghĩ muốn đem nàng ôm vào trong lòng, hảo
hảo xoa dịu nỗi đau.
“Dựa theo mạch tướng của phu nhân mà xem, chúc mừng phu nhân.”
“Có ý tứ gì?” Triệu Tinh Nhung không ngại học hỏi kẻ dưới.
Từ đêm Lận Viễn Ngạn trước mặt nàng nói ra những lời tuyệt tình đó, nàng biết chính mình thất tình.
Thương tâm khổ sở khẳng định là tránh không được, nhưng là thất tình không có nghĩa là sống không nổi.
Tâm hồn thương tổn không còn tốt, ngay cả thân thể của nàng cũng hướng nàng kháng nghĩ, gần đây khẩu vị của nàng rất kém, hơn nữa thường xuyên muốn nôn.
Vốn nàng cũng không quá để ý, nhưng là hôm nay xuất môn
giải sầu, cỗ khó chịu kia cảm giác càng ngày càng mãnh liệt,vì thế đuổi
khéo gia phó đi theo, một mình đi vào y quán, tìm đại phu giúp nàng xem
xem có phải hay không đã mắc cái bệnh nặng gì.
Hỉ mạch!
Đại phu vỗ về chòm râu cười cười. “Phu nhân có thai, trong người đã mang
lục giáp (chỉ bà bầu).” “Người mang lục giáp, đó không phải là nói ta
mang thai?!” Chợt nghe tin tức này, Triệu Tinh Nhung vừa vui vừa buồn.
Hỉ là, rốt cục có thể hoàn thành nhiệm vụ Nguyệt lão giao.
Bi là, một khi nàng hoàn thành nhiệm vụ, sẽ cùng Lận Viễn Ngạn chia xa.
Nàng không biết chính mình như thế nào rời khỏi y quán, trong đầu loạn thất bát tao, không nghĩ được gì rõ ràng.
Có lẽ trước thời gian rời khỏi nơi làm cho nàng thương tâm cũng tốt, giữ
một phần tình yêu vĩnh viễn cũng không được đáp lại, là chuyện thống khổ nhất trong cuộc sống.
Tay phải nàng vỗ về bụng mình, bên môi lơ đãng hé ra một chút tươi cười thản nhiên.
Nơi đây đã có cốt nhục của hắn, một tiểu Lận Viễn Ngạn, không biết tương lai sau khi lớn lên sẽ biến thành cái bộ dáng gì nữa.
Chỉ sợ, nàng không nhìn được đứa nhỏ này trưởng thành.
Nghĩ vậy, trong lòng nổi lên một cỗ chua xót. Vì sao nàng muốn tới thời không này, còn muốn trải qua mấy chuyện thống khổ kia?
“Lưu ma ma, ta nói cho ngươi, hôm nay ngươi không đáp ứng ta cũng không
được, bổn thiếu gia coi trọng Thôi Tử Yên chính là phúc phận của nàng,
ngươi còn nói nhiều lời vô nghĩa, đừng trách bổn thiếu gia vô tình.”
“Nhưng là Vương thiếu gia, Tử Yên nhà ta đã được Lận đại nhân bao trọn
rồi.” Triệu Tinh Nhung theo tiếng nhìn lại, mới phát hiện chính mình lại bất tri bất giác đi tới trước cửa Di Hương lâu.
Ngoài cửa đang phát sinh tranh chấp.
Nàng nhận ra tú bà này, phía sau ả còn có vài cô nương xinh đẹp, một trong
số đó còn có Thôi Tử Yên, nàng ta giống như mới từ trên một chiếc xe
ngựa đi xuống, mà cỗ xe ngựa kia….Nàng nhận được, là xe ngựa chuyên dụng của Lận Viễn Ngạn.