CHƯƠNG 50
Giang Giác bắt đầu bí mật điều tra chuyện vu cổ, vừa có chút manh mối thì trong nội cung lại xuất hiện thêm người thứ hai bị hại – Niên phi. Theo như lời kể của Uyển Hòa, cung nữ ở Thụy Phúc Điện, khi nương nương đang kiểm tra việc học của hai vị hoàng tử thì đột nhiên sắc mặt trắng bệch, ôm ngực thống khổ rên rỉ một tiếng rồi ngã xuống. Thái y bắt mạch không tìm ra nguyên nhân, liền có người suy đoán đã trúng thuật vu cổ.
Giang Giác nhìn Hoa Nam, hy vọng y có thể trước tiên giúp Niên phi tỉnh lại. Hoa Nam khẽ gật đầu, ý bảo hắn ra lệnh cho những người xung quanh lui xuống.
Cổ trong người Niên phi nếu so với Giang Giác thì độc hơn rất nhiều, Hoa Nam phải liên tiếp truyền khí hai lần mới khiến hắc khí ở ấn đường của nàng biến mất. Sau khi hoàn tất, y suy yếu quay đầu lại nói với Giang Giác: “Ta đã tận lực rồi. Có lẽ khoảng một canh giờ nữa, nàng sẽ tỉnh lại.”
Sắc mặt y tái nhợt như tờ giấy, vừa đứng dậy đi một bước liền lung lay muốn ngã. Trong ba ngày, y hai lần truyền khí cứu người khiến linh lực tiêu hao. Trước mắt tối sầm, y ngã quỵ về phía trước.
Giang Giác ôm lấy y, rồi bắt mạch xem thử tình trạng của y thế nào. Vừa bắt mạch, hắn liền nhận ra là song mạch. Không dám tin đổi sang tay còn lại, vẫn là song mạch. Giang Giác hỗn loạn kinh sợ, năm đó y nói tuổi quá nhỏ không thể sinh con nối dòng, hôm nay không biết lại mang thai hài tử của ai? Khó trách bốn năm liền y không có chút nào động lòng, hóa ra là đã cùng lão tình nhân cũ nối lại tình xưa, hơn nữa còn lén lút mang thai. Tiểu Nam ơi Tiểu Nam, ta khiến ngươi thất vọng, nên ngươi muốn trả thù ta gấp bội sao?
Giang Giác thống khổ nhắm chặt mắt lại. Hắn sai người đưa Hoa Nam về Phượng Nghi Cung, còn hắn thì trở về Sùng Hoa Điện, truyền tế sư thông linh vào yết kiến.
“Nam tử ở lang hoàn tộc nếu có thai, thời gian mang thai là bao lâu?”
“Theo vi thần biết, thời gian mang thai so với nữ tử thông thường không khác biệt lắm, đều là mười tháng. Nhưng chỗ đặc biệt chính là bọn họ mang linh thai, lúc mang thai dáng người sẽ không thay đổi chút nào, người không biết chuyện không thể nhận ra.”
“Mỗi linh thai đều phải được sinh ra ư? Ý trẫm là, nếu người mang thai thân thể có vấn đề, không muốn sinh hạ, có thể sử dụng biện pháp gì để làm sẩy thai không?”
Vị tế sư tim đập mạnh một cái, trên mặt chí tôn thiên tử không có chút biểu tình ôn hòa nào, khóe mắt lạnh như băng ánh ra tia nhìn trong suốt khiến không khí như đông lại thành hai lưỡi đao sắc nhọn, không khí lạnh lẽo đến cực điểm, làm cho kẻ khác hô hấp cũng khó khăn. Hoàng đế bệ hạ sắc mặt luôn hòa nhã hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
“Có thì có, bất qua nam tử ở lang hoàn chưa bao giờ làm mình sẩy thai, cho nên phương pháp cũng không có ai thử qua. Vi thần nghe nói, đối với cơ thể mẹ sẽ gây ra tổn thương rất lớn, bởi vì linh thai là dựa vào cơ thể mẹ mà hấp thụ tinh hoa biến hóa thành hình.”
Vậy chẳng lẽ phải để nghiệt chủng kia sống sót? Nhưng hắn sao có thể nhẫn tâm thương tổn Tiểu Nam?
“Lui xuống đi, chuyện ngày hôm nay không được để cho người thứ ba biết.”
“Vi thần tuân chỉ.”
Đợi tế sư lui xuống rồi, cơn tức giận đè nén đã lâu của Giang Giác cuối cùng bộc phát, dùng toàn lực chưởng mạnh một cái vào bàn phê duyệt tấu chương. Các cung nữ cùng thái giám đứng bên ngoài bất ngờ nghe trong điện phát ra tiếng động liền cuống quít chạy vào, quỳ xuống nói: “Bệ hạ bớt giận.”
Giang Giác nhắm mắt thở sâu, trong lòng đau đớn không ngừng.
Tiểu Nam ơi Tiểu Nam, đúng là ta phụ ngươi trước, nhưng ngươi sao có thể làm ra chuyện này với kẻ khác?
Hắn đợi bốn năm, khổ bốn năm, bi bốn năm, hận bốn năm; cho rằng thật vất vả mới có thể chờ đến ngày băng tuyết sắp tan rã, thế nhưng đổi được chính là kết cuộc xấu xí dơ bẩn.
Hài tử có đôi mắt trong suốt đó, cuối cùng lại đội cho hắn cái nón xanh lớn nhất thiên hạ.
*nón xanh: bị cắm sừng.
—
Hoa Nam được thị vệ ở Thụy Phúc Điện dùng bộ liễn* đưa về, cung nữ nội thị vội vàng bước ra nghênh đón.
*bộ liễn:
“Không cần phải tiến vào điện, ta đã không còn cảm thấy không khỏe nữa rồi.” Hoa Nam xoa xoa huyệt thái dương, cũng không cần người đứng ngoài dìu, tự mình kéo trường sam lên một chút, nhẹ nhàng nhón chân bước xuống.
Mai Hương đi theo phía sau y, ân cần hỏi: “Hoàng Hậu, sắc mặt Người không tốt lắm, đã xảy ra chuyện gì?”
Nàng biết chuyện Niên phi ngất xỉu, vốn muốn đi cùng Hoàng Hậu, thế nhưng bất đắc dĩ tiểu Hoàng Hậu này mỗi lần đều chạy rất nhanh, người hầu các nàng căn bản không có cách nào theo kịp.
“Ta truyền linh khí cho Niên phi, linh lực tiêu hao nên ngất xỉu.” Hoa Nam trả lời. Trong bốn năm Hoa Văn không ở đây, Mai Hương đã trở thành người y tin tưởng nhất.
Mai Hương buồn bực nghĩ thầm: “Hoàng Thượng bình thường dùng hết tâm tư để mong Hoàng Hậu tha thứ, hôm nay một cơ hội thể hiện tốt như vậy sao có thể vô duyên vô cớ bỏ qua? Chẳng lẽ trong lòng Hoàng Thượng vẫn xem Niên phi quan trọng nhất?”
“Nè, ngươi nhíu mày làm gì? Đừng bày ra vẻ mặt đau khổ chứ, khó coi chết được.” Hoa Nam cười cười với nàng, kế tiếp phân phó với Hạnh Viên đứng cạnh bên: “Mang cho ta một ly mật ong, ta hơi đói.”
Hạnh Viên lĩnh chỉ, Mai Hương ôn hòa nói: “Hoàng Hậu, có giúp người khác cũng nên lượng sức mà làm, không thể liều mạng được.”
Người thị nữ hảo tâm này cũng không có ý dạy bảo Hoa Nam cách làm việc, nàng chỉ đau lòng cho y. Nếu hôm nay người ngất xỉu là Hoàng Hậu, có phi tử nào sẽ nguyện ý giúp y như thế? Chẳng phải đều sẽ ước gì y vĩnh viễn không cần tỉnh lại? Lúc trước y độc chiếm quân ân, ngày nay toàn bộ chú ý của Hoàng Thượng đều tập trung trên người y, những nữ nhân kia nào có đạo lý không ghen tỵ?
“Ta không có liều mạng a.” Hoa Nam xoay một vòng, ý bảo chính mình rất ổn, “Ngươi không cần khẩn trương, ta vô cùng trân trọng bản thân.”
Mai Hương oán trách nói: “Người bị ngất xỉu, còn có thể nói mình rất ổn? Ai, nếu không phải Người không thể dùng thức ăn đã nấu chín, nô tỳ nhất định phân phó ngự thiện phòng làm cho Người ít đồ bổ chưng cách thủy. Người chỉ ăn hoa quả, uống mật ong, chẳng trách làm sao cũng không béo lên.”
“Được rồi, ta cam đoan không có lần sau. Ta tin Hoàng Thượng sẽ không để bất cứ ai gặp chuyện không may nữa. Ai… Ta nhớ quả đào ở quê nhà của ta quá. Ta mỗi lần đi về đều vội vàng, cứ quên mang cho các ngươi chút ít đặc sản quê hương. Lần này trở về, ta nhất định hái một giỏ quả đào cho các ngươi nếm thử. Không phải ta tự thổi phồng lên đầu, quả đào thật sự ngon lắm, so với quả đào ở Đại hội bàn đào của Vương mẫu nương nương không hề thua kém.”
Khi y nói về quê nhà, gương mặt tươi như hoa nở, thần thái rạng rỡ, đúng là một hài tử lưu luyến gia đình. Bây giờ, y một mình cô đơn trong thâm cung trùng điệp, dù cùng Hoàng Thượng tình cảm tan vỡ, y vẫn đón nhận trách nhiệm Hoàng Hậu mà không trở về lang hoàn. Mai Hương nghĩ, sao có thể không mang thật tâm giao cho y? Y là một hài tử khiến người ta phải yêu thương đau xót, y cứng cỏi kiên cường, dù nội tâm đau buồn cô độc cũng luôn mang theo khuôn mặt tươi cười để an ủi những hạ nhân bọn họ, không cho bọn họ lo lắng.
Đôi khi, Mai Hương lại có thôi thúc muốn ôm y, đem tình cảm ấm áp của nàng truyền cho y. Nàng còn nhớ rõ khi mới vào cung, thiếu niên đắm chìm trong ánh mặt trời kia tú tuyệt mỹ lệ, rực rỡ tinh anh đến dường nào. Nếu hết thảy có thể quay về buổi chiều mùa xuân ôn hòa kia thì thật tốt biết bao.
“Lần trước đại ca của ta gởi thư nói đại tẩu đã mang thai. Có lẽ ta nên thương lượng với bệ hạ để lần này được sớm trở về nhà.” Y nghiêng nghiêng đầu, lộ ra một tia ngây thơ.
Mai Hương thấy trong lòng ấm áp, Hoàng Hậu đã lâu lắm rồi không có vẻ mặt như thế. Bốn năm nay, y dùng vẻ chín chắn lạnh lùng làm mặt nạ ngụy trang cho mình, khiến người khác nhìn vào phải xót xa. Hôm nay, y thể hiện bản tính ngây thơ phóng khoáng, có phải hay không Hoàng Thượng đã chờ được đến ngày mây tan trăng sáng?
“Yêu cầu của Người, bệ hạ nhất định sẽ đáp ứng. Nói thật, nô tỳ hầu hạ bệ hạ đã nhiều năm, chưa bao giờ thấy bệ hạ quan tâm một ai nhiều như thế.” Xuất phát từ nguyên tắc giảng hòa không giảng lý, Mai Hương thỉnh thoảng lại nói tốt cho hắn.
“Vậy sao?” Hoa Nam cười nhạt một tiếng, lộ ra biểu tình không đồng ý.
“Đúng nha. Có chuyện này nô tỳ đã giấu ở trong lòng bốn năm rồi, hôm nay nhất định phải nói cho Hoàng Hậu. Lúc bệ hạ mới có một vị hoàng tử, Niên phi nương nương đã từng mang thai, bất qua do cứu trưởng tử của bệ hạ mà sinh non. Suốt mấy năm sau đó, Niên phi nương nương không thể mang thai nữa, cho nên bệ hạ mới để đại điện hạ nhân Niên phi nương nương là mẫu thân. Nô tỳ nghĩ, đây là nguyên vì sao bệ hạ muốn cho Niên phi nương nương một hài tử.” Ngữ khí của Mai Hương hết sức dễ nghe.
“Thế ư? Tại sao năm đó không ai nói cho ta biết những chuyện này?” Khóe môi Hoa Nam nhếch lên, tựa hồ cảm thấy rất hứng thú hỏi Mai Hương.
Thật ra đây không phải lý do khiến Giang Giác thất tín bất trung với Hoa Nam. Nhưng nếu lúc ấy nàng nói cho Hoa Nam, y đang thương tâm như vậy nhất định sẽ đẩy Giang Giác ra xa hơn, càng không thể tiếp nhận hắn, xem như nếu hắn thiếu nợ Niên phi quá nhiều thì càng nên hảo hảo quý trọng Niên phi. Lúc này, thấy hai người đã có chút hòa hoãn nàng mới nói, có lẽ nàng cho rằng Hoa Nam có thể thông cảm phần nào. Một chủ tử thông minh như Hoa Nam đương nhiên hiểu tâm tư của nàng, thấy nàng không tiện trả lời thì hỏi tiếp: “Năm đó Kỳ nhi xảy ra chuyện gì, sao Niên phi vì cứu nó mà sinh non?”
“Mẫu thân của đại điện hạ hồng nhan bạc mệnh. Lúc ấy bên cạnh bệ hạ chỉ có Niên phi nương nương là phi tử, còn Vương thục nghi vẫn chỉ là thị thiếp, cho nên đại điện hạ được giao cho Niên phi nương nương nuôi dưỡng. Có một lần, Niên phi nương nương dẫn theo nhũ mẫu của đại điện hạ và đại điện hạ đi hái sen trong liên trì ở vương phủ. Đại điên hạ nhất thời không cẩn thận rơi xuống nước, nhũ mẫu lại không biết bơi, chỉ có thể lớn tiếng kêu cứu. Nhưng đại điện hạ là một hài tử mới hai tuổi rưỡi, chờ người tới cứu thì không kịp mất rồi. Cho nên, Niên phi nương nương không để tâm chuyện mình đã mang thai ba tháng, nhảy xuống nước cứu được đại điện hạ, vì vậy sinh non. Do nguyên nhân ấy, bệ hạ luôn cảm thấy mắc nợ Niên phi nương nương, còn Niên phi nương nương chỉ nói đó là lỗi của nàng, nàng không nên mang theo hài tử đi chèo thuyền, sinh non hài tử của bệ hạ là tội của nàng.” Mai Hương gục đầu xuống, ngữ khí thương cảm. Lòng của nàng mặc dù hướng về Hoa Nam nhưng nàng vẫn rất cảm thông với Niên phi, khâm phục hành động của Niên phi.
“Nàng mới chính là người xứng đôi nhất với Hoàng Thượng, ta chúc phúc cho bọn họ.” Hoa Nam nhìn Mai Hương, nhàn nhạt nói.
Mai Hương âm thầm thở dài trong lòng, Hoàng Hậu nhìn như đã xúc động, nhưng vẫn là không thể trở lại bên cạnh Hoàng Thượng? Hôm nay những lời nàng nói liệu có giúp kéo gần khoảng cách giữa hai người hay chỉ càng đào rộng thêm hố sâu ngăn cách?
“Con gọi là Giang Viên, được không? Mang ý nghĩa rằng cả nhà chúng ta đoàn đoàn viên viên.”
“Hừ, lúc này mà ngươi còn muốn đoàn đoàn viên viên. Tiểu Nam đã chết rồi, là ngươi hại chết y.”