CHƯƠNG 51 – TIỂU BAO TỬ RA ĐỜI NHƯ THẾ
Sau khi bệnh của Niên phi khá lên, Hoa Nam theo lời Giang Giác tổ chức một buổi gia yến ở Tử Vi Các, chỉ có Đế – Hậu cùng các phi tần, còn hoàng tử hoàng nữ đều không được mời dự tiệc. Lúc Giang Giác phân phó như thế, Hoa Nam đã có dự cảm không tốt. Có lẽ chuyện vu cổ hắn đã điều tra rõ, và hung thủ là một trong các nữ nhân kia.
Không phải Niên phi, chính nàng cũng là người bị hại. Cũng không thể là Vương thục nghi, mẫu thân của Minh Châu xưa nay vốn ôn nhu thanh nhã. Như vậy là Trương quý phi hay Trữ mỹ nhân?
Hoa Nam lắc đầu, không muốn nghĩ tiếp nữa. Gia tộc đế vương có nhiều mâu thuẫn, y không muốn tin rằng trong mấy nữ nhân kia sẽ có người ác độc đến mức nguyền rủa phu quân của mình.
Không có các hài tử điều hòa bầu không khí, cũng không có ca múa đàn sáo giúp vui, bầu không khí thanh lãnh vờn quanh trong phòng khiến Hoa Nam cảm thấy bị áp lực.
“Nếu không có Hoàng Hậu, có lẽ trẫm và Niên phi sẽ không thể cùng nhau dùng bữa với mọi người.” Giang Giác nắm tay Hoa Nam, cười đến ôn nhu mà thương cảm, “Tiểu Nam, cám ơn ngươi.”
Ngữ khí ấm áp, Hoa Nam nhẹ nhàng đáp: “Không phải đâu, bệ hạ quá lời rồi. Bảo vệ bệ hạ là trách nhiệm của ta.”
Vừa nói, y vừa khéo léo rút tay về. Nhìn sang Niên phi, nàng mới khỏi bệnh chưa lâu, làn da vốn trắng hồng giờ mang theo nét tái nhợt của bệnh tật. Hoa Nam ân cần hỏi: “Niên phi, ngươi khỏe rồi chứ?”
Hai mắt Niên phi lộ ra vẻ cảm kích, hướng về phía Hoa Nam hành lễ, cung kính nói: “Thần thiếp tạ ơn Hoàng Hậu đã cứu mạng. Hiện tại thần thiếp đã khá hơn, đa tạ Hoàng Hậu quan tâm.”
Hoa Nam gật đầu, khẽ cười nói: “Vậy là tốt rồi.”
Niên phi lại nói: “Chuyện sinh tử của thần thiếp chỉ là chuyện nhỏ. Bệ hạ thân gánh giang sơn xã tặc, không biết là ai lớn mật như thế, dám ám hại bệ hạ.”
Chuyện vu cổ xảy ra ở hậu cung, là phạm vi do Hoa Nam quản lý. Niên phi vừa nói ra lời này, ba người còn lại đều nhìn y, hy vọng y có thể đưa ra đáp án.
Hoa Nam còn chưa mở miệng, Giang Giác đã cướp lời: “Việc này trẫm đã điều tra xong. Ái phi yên tâm, trẫm nhất định sẽ trả lại công đạo cho ngươi.”
Ánh mắt của Giang Giác chậm rãi quét về phía mấy nữ nhân đang ngồi bên dưới, khiến mấy người bọn họ trong lòng đều hoảng hốt, nghĩ thầm: Chẳng lẽ hắn nghi ngờ mình?
Cuối cùng, ánh mắt của hắn rơi vào trên người Hoa Nam. Hắn đầu tiên là mỉm cười, sau đó chợt hỏi: “Hoàng Hậu, nếu như trẫm nói người hạ độc là một trong số chúng ta, ngươi nói người đó sẽ là ai?”
Đôi mày đen nhánh của Hoa Nam hơi cau lại, thản nhiên nói: “Bệ hạ là đang nói đùa với ta ư? Mọi người kính trọng bệ hạ còn không kịp, như thế nào có thể ám hại bệ hạ?”
Giang Giác nắm lấy bàn tay lạnh run của y, yên lặng một lát rồi cười lạnh: “Kính trọng?”
Một người ở sau lưng hắn cùng kẻ khác tư thông, ngấm ngầm mang thai. Một người lòng dạ khó lường, ý đồ đẩy hắn vào chỗ chết. Đây chính là thê thiếp của hắn.
Hoa Nam tự hỏi bản thân không hề làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Giang Giác, hắn tại sao lại ném cho y một câu hỏi khó? Tại sao lại dùng ánh mắt lạnh như băng dò xét y?
“Tất nhiên.” Hoa Nam ngập ngừng trả lời, bầu không khí băng lãnh này khiến y muốn chạy trốn. Vốn nghĩ rằng sẽ không thương tâm nữa, nhưng khi bị hắn nhìn như vậy vì sao vẫn cảm thấy trong nội tâm mơ hồ co rút đau đớn?
“Hôm nay trẫm sẽ để ngươi nhìn thử xem, có vài người kính trọng trẫm thế nào.” Ánh mắt Giang Giác đảo một vòng trên người Trương quý phi, “Trận lũ lụt năm năm trước, nàng tung tin đồn rằng trẫm mưa móc không đều, khiến cho âm dương không điều hòa, vì vậy trời giáng nạn kiếp gây khổ cho dân chúng. Chuyện này, trẫm có thể tha thứ cho nàng.”
Cơ thể mềm mại của Trương quý phi run lên, khó khăn nói: “Thần thiếp đáng chết, thần thiếp nhất thời hồ đồ, thỉnh bệ hạ trách phạt.”
Giang Giác không để ý đến nàng nữa, ánh mắt như lưỡi đao quét về phía Trữ mỹ nhân, khóe miệng nhếch lên thành đường Cong lãnh khốc: “Trữ Tương, ngươi là người thứ nhất khiến trẫm nhìn lầm.”
Trữ mỹ nhân không kinh ngạc cũng không hề sợ hãi, nàng chỉ lẳng lặng nhìn Giang Giác chăm chú, thản nhiên nói: “Bệ hạ đang nói cái gì? Thần thiếp không hiểu.”
Giang Giác cười khẩy một tiếng: “Thị nữ Y Lan của ngươi đã khai hết rồi, ngươi còn muốn chối cãi? Vào thời tiên hoàng, người hạ cổ trong cung chính là cô bà* của ngươi. Năm đó khi cả nhà ngươi chưa vào kinh, phụ thân ngươi do kén rể nhập phủ nên ngươi theo họ mẫu thân. Đến lúc ngươi vào cung, lại không điều tra ra được ngươi còn một thân thích như thế.”
*cô bà: cô của cha.
Trữ mỹ nhân cười nói: “Không phải thuộc hạ của bệ hạ làm việc không chu toàn, mà là lúc trước bệ hạ rất yêu thích ta, cho nên bọn họ mới không điều tra kỹ lưỡng.”
Nàng nói như thế tức là đã thừa nhận những việc mình làm. Hoa Nam hít vào một hơi, Trữ mỹ nhân bình thường nhiệt tình cởi mở, nói năng thẳng thắn lại muốn giết Giang Giác cùng Niên phi, nàng không phải đã điên rồi chứ?
“Từ khi người này vào cung, ngươi không hề liếc nhìn đến ta nữa.” Nàng chỉ về phía Hoa Nam, ánh mắt lạnh lùng sắc bén như lưỡi đao, đến mức có thể rạch nát kẻ khác, “Không chỉ ta, Vương tỷ tỷ và Trương tỷ tỷ đều cùng chung cảnh ngộ. Chỉ là, bọn họ còn có hài tử, còn có một chút an ủi, nhưng ta thì cái gì cũng không có.
Nàng rời khỏi chỗ ngồi, đứng ra giữa phòng, lạnh lùng nhìn Niên phi: “Ngươi thật sự là thủ đoạn cao thâm. Lúc hai người bọn họ gắn bó như keo sơn mà ngươi cũng có thể tìm được khe hở để len vào.”
Niên phi xưa nay bình tĩnh, lúc này bị lên án vẫn bình thản trả lời: “Ta là phi tử của bệ hạ, hạnh phúc của bệ hạ là niềm vui của ta. Ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện phá hoại mối quan hệ Đế – Hậu.”
Trữ mỹ nhân cười lạnh: “Ta xem thường ngươi nhất chính là ở điểm đó. Rõ ràng trong lòng đố kị đến phát điên nhưng biểu hiện ra bên ngoài vẫn giả đò hiền lành độ lượng.”
Niên phi liếc xéo nàng, thản nhiên nói: “Hóa ra bởi vì nguyên nhân này nên ngươi mới muốn đưa ta vào chỗ chết?”
Niên phi là một nữ nhân thông minh. Trữ mỹ nhân vạch trần nội tâm xấu xí ẩn dưới vẻ ngoài của nàng, nàng liền vội vàng kéo chủ đề trở lại chuyện vu cổ, khiến lực chú ý của mọi người tập trung vào sự độc ác của nữ nhân kia.
“Nếu ngươi và Hoàng Thượng cùng chết, đi làm đôi uyên ương đồng mệnh, như vậy mọi người đều sẽ được giải thoát. Ta không cần tiếp tục ghen ghét oán hận, Hoàng Hậu không cần tiếp tục bị ràng buộc như chim trong ***g, Trương tỷ tỷ cùng Vương tỷ tỷ không cần mỗi ngày si ngốc chờ mong.” Trữ mỹ nhân nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở chỗ Hoa Nam đang ngồi cạnh Giang Giác, nói: “Hoàng Hậu, đến đây, ta có lời muốn nói với ngươi.”
HoaNamđứng lên, Giang Giác liền kéo cổ tay y lại. Y nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ vẻ không có vấn đề gì.
“Ngươi quay về lang hoàn của ngươi đi, chỗ này không hợp với ngươi đâu. Giang Giác đối với chúng ta đều không có thật tâm. Nếu như nói yêu, có lẽ hắn chỉ yêu Niên phi cùng chính hắn.” Trữ mỹ nhân nhỏ giọng bên tai Hoa Nam, “Tuy ngươi độc chiếm hắn lâu như vậy, nhưng ta không hận ngươi, bởi vì ngươi cũng đáng thương như chúng ta.”
Hoa Nam hạ khóe miệng, nhìn Giang Giác thấp giọng nói: “Ta hiện tại sẽ không đi. Ta đã đáp ứng ở cùng hắn đến chết.”
Giang Giác nghe không rõ Hoa Nam đang nói gì, nhưng thấy hai người họ dưới ánh mắt bao người thầm thầm thì thì như thế, lập tức có điểm không vui. Hắn không biết Trữ Tương âm mưu thế nào, rất sợ nàng chia rẽ mối quan hệ của bọn họ, một lòng trông mong bọn họ kết thúc.
Trữ mỹ nhân nhận ra Giang Giác đang cực lực che giấu sự lo nghĩ, khóe môi câu dẫn thành một đường cong đắc ý, buồn bã nói bên tai Hoa Nam: “Hắn là người như vậy, ngươi vẫn giữ chữ tín với hắn, có đáng giá hay không? Nếu ngươi không nghe lời khuyên của ta, ta đành phải…”
Hoa Nam không nghi ngờ gì khi nàng kéo dài âm cuối, chỉ đến khi phát hiện nụ cười quỷ dị trên mặt nàng, y mới cảnh giác lui về sau, đáng tiếc là vẫn chậm. Trong tay Trữ nhân đột nhiên lóe lên tia lạnh băng của lưỡi dao bén nhọn, vừa nhanh vừa tàn độc cắm vào bụng Hoa Nam.
Ánh dao màu bạc như kim châm phóng thẳng vào mắt Giang Giác: “Tiểu Nam!”
Hoa Nam chỉ cảm thấy một cơn đau đớn kịch liệt tản ra từ bụng, máu tươi nhanh chóng tràn ra. Nhìn chủy thủ* còn cắm trên người y, khuôn mặt Trữ mỹ nhân đầy vặn vẹo: “Nếu ngay cả một tia hy vọng hắn cũng không cho ta, vậy ta sẽ hủy đi toàn bộ hy vọng của hắn.”
*chủy thủ: dao găm.
“Tiện tỳ!” Giang Giác nhanh chóng chạy tới đỡ được thân thể đang lung lay sắp ngã của Hoa Nam, một cước đá vào người Trữ mỹ nhân. Hắn trừng to đôi mắt đã phủ đầy tơ máu, sắc mặt tái nhợt, biểu tình cực kỳ kinh khủng hung ác, “Người đâu, đem tiện tỳ này giải vào thiên lao trước.”
“Hoàng Thượng.” Mồ hôi lạnh của Hoa Nam ròng ròng chảy xuống, y đưa tay che miệng vết thương, lập tức bàn tay dính đầy máu, “Đau.”
“Ngoan, đừng sợ đừng sợ, thái y sẽ chữa khỏi cho ngươi mà.” Giang Giác ôm lấy Hoa Nam, nói với thái giám hầu cận Lộ Hồng: “Nhanh đi truyền thái y.”
Hoa Nam giữ chặt tay Giang Giác, vô lực nói: “Không, đại phu của các ngươi không trị được vết thương của ta đâu, không cần truyền thái y. Đưa ta về Phượng Nghi Cung, ta tự mình có biện pháp.”
Trên tay y dính đầy máu tươi, khiến tay Giang Giác cũng nhiễm đỏ.
Giang Giác ôm Hoa Nam, vội vàng chạy thẳng đến Phượng Nghi Cung. Phần y phục ở vùng bụng y hoàn toàn bị máu tươi thấm ướt, sắc mặt tái nhợt đến nỗi gần như trong suốt, huyết sắc trên môi cũng biến mất, dần dần trở nên xanh trắng.
Đám cung nô ở Phượng Nghi Cung thấy Hoàng Hậu bị thương trở về đều sợ tới mức mặt không còn chút máu. Mai Hương và Hạnh Viên đi theo Giang Giác vào trong tẩm thất, chờ hắn phân phó.
“Chủy thủ phải rút ra.” Lông mi Hoa Nam thấm đẫm mồ hôi khiến ánh mắt có chút mơ hồ, “Mang cái hồ lô nhỏ màu trắng trong hộp đồ của ta đến đây, bên trong có thuốc.”
Mai Hương và Hạnh Viên vội vàng đi tìm cái hộp đồ của Hoa Nam. Bàn tay Giang Giác run rẩy dò xét lưỡi dao sắc bén ở bụng y, hắn không dám rút ra, sợ sẽ rút đi luôn sinh mệnh Tiểu Nam, sợ Tiểu Nam sẽ vì thế mà rời đi.
“Phải rút dao, ta mới không có việc gì. Nếu không, linh thai sẽ không giữ được.” Hoa Nam suy yếu cười cười với Giang Giác, động viên hắn ra tay. Y biết, sở dĩ y không bất tỉnh là vì linh thai đã giúp y đỡ một dao kia, cho nên Trữ mỹ nhân không tổn thương được đến chỗ yếu hại của y.
“Linh thai của ngươi thuộc về ai?” Giang Giác mờ mịt hỏi, hoang mang nhìn y. Tuy trong lòng đã có đáp án chính xác, hắn vẫn muốn Hoa Nam chính miệng nói ra.
Thân thể đang run rẩy của Hoa Nam đột nhiên bất động. Y giống như bị đóng băng, không nhúc nhích nữa. Cuối cùng mọi chuyện đều sáng tỏ. Giang Giác sớm đã biết y có linh thai, nhưng hắn nghi ngờ y ở bên ngoài… Cho nên trên yến tiệc, hắn mới dùng ánh mắt lạnh lùng như băng nhìn y.
“Ngươi nghĩ là thuộc về ai?” Tia tin cậy cuối cùng trong lòng Hoa Nam dành cho Giang Giác chỉ trong khoảnh khắc hoàn toàn hóa thành tro bụi, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, “Đến tận bây giờ, ngươi vẫn không hề tin tưởng ta?”
Giang Giác gần như run rẩy bắt lấy bả vai thon gầy của y: “Có phải thuộc về ta hay không?”
Hoa Nam không trả lời, tự tay cầm lấy chuôi dao rút mạnh. Máu bắn ra tung tóe, long bào vàng rực của Giang Giác nhiễm một mảng máu thật lớn.
“Tiểu Nam!” Giang Giác cuối cùng đã biết cái gì gọi là sợ hãi, hắn gắt gao ôm chặt Hoa Nam, lớn giọng quát gọi hai người Mai Hương: “Tìm được chưa?”
Mai Hương cùng Hạnh Viên càng thêm luống cuống tay chân, ngã ngã bò bò đem hộp đồ đổ loạn ra khắp giường. Thấy hai nàng hoảng loạn như thế, đã một lúc lâu cũng tìm không ra, Giang Giác buông Hoa Nam ra, cùng quỳ xuống tìm kiếm với hai nàng.
Vừa mới tìm được bình hồ lô nhỏ màu trắng trong hộp gấm, lại phát hiện người mất quá nhiều máu ở trên giường đang lơ lững giữa không trung, bị một vầng hào quang cực lớn bao phủ. Từng giọt máu đỏ sẫm như bông tuyết rơi phiêu tán khắp phượng sàng. Hoa Nam toàn thân xích lõa như hài nhi mới sinh, tóc dài đen nhánh mây trôi bồng bềnh rũ xuống.
Giang Giác giật mình phát hiện, một lỗ hổng trên bụng Hoa Nam đang dần dần mở rộng, máu tươi cùng nước trong ứa ra, đột nhiên “Anh” một tiếng, một viên dạ minh châu trong suốt từ trong lỗ hổng rơi ra, chậm rãi hóa thành bộ dáng của hài nhi, yên tĩnh nằm bên cạnh Hoa Nam.
Vầng hào quang đang bao phủ Hoa Nam từ từ thu nhỏ lại, giữ lấy Hoa Nam cùng hài nhi kia nhẹ nhàng đáp xuống giường. Giang Giác không kịp nhìn xem hài nhi đó là nam hay nữ, chỉ thấy trên gương mặt Tiểu Nam đã không còn một tia huyết sắc, thậm chí không còn chút thanh âm hô hấp nào.
“Tiểu… Tiểu Nam.” Giang Giác sợ hãi kêu một tiếng, Hoa Nam không trả lời. Hắn một tay nâng cánh tay Hoa Nam lên, một tay run rẩy dò xét chóp mũi của y, không có bất luận một hơi khí tức nào. Cảm giác này khiến hắn tuyệt vọng, phảng phất như đột nhiên rơi vào hầm băng sâu không thấy đáy, thế giới trước mắt hư ảo trôi vụt qua, rồi lại nhanh chóng sụp đổ. Toàn thân hắn lạnh toát, máu ngừng lưu chuyển, vô lực quỳ xuống trước giường. Môi mấp máy muốn gọi tên người mình yêu thương một tiếng, nhưng làm sao cũng không phát ra thành lời.
“Hoàng Hậu.” Mai Hương và Hạnh Viên đồng loạt quỳ xuống, lệ rơi đầy mặt.
Trong lúc nhất thời không ai để ý đến hài nhi vừa sinh ra, chỉ đến khi nghe thấy nó yếu ớt khóc lên thì mọi người mới nhận ra bên cạnh Hoa Nam còn có một hài nhi.
Mai Hương cúi xuống cạnh giường ôm hài nhi lên. Đứa bé này trên đầu có một cặp sừng nhỏ màu xanh ngọc, mười phần đáng yêu, làn da trắng nõn mịn màng, không giống như những hài nhi khác lúc mới sinh khuôn mặt đều nhỏ nhắn hồng hồng, làn da nhăn nhăn.
“Bệ hạ, là tiểu công chúa.” Mai Hương ôm hài nhi nặng chưa tới mấy lượng* đưa đến trước mặt Giang Giác, thế nhưng ánh mắt hắn vẫn vô thần, không hề rời khỏi người Hoa Nam.
*1 lượng là 50g, có nghĩa đứa bé này chỉ mấy trăm gram. Nhưng bởi vì đứa bé này là linh thể giống Hoa Nam nên rất nhẹ chứ không phải do sinh thiếu tháng như con nít thông thường nên mới nhẹ cân đâu.
“Bệ hạ.” Mai Hương lại gọi một tiếng.
Đôi mắt đỏ ngầu của Giang Giác cuối cùng cũng rời khỏi Hoa Nam. Hắn đẩy Mai Hương ra, lảo đảo đi vài bước đến chỗ đống đồ đạc lung tung hồi nãy, cầm lấy bình hồ lô nhỏ màu trắng, mở nút bình ra, phát hiện là bột phấn. Trong mắt lóe lên một tia nhợt nhạt, hắn đem toàn bộ bột phấn đổ lên vết thương đã ngừng chảy máu của Hoa Nam rồi phân phó: “Đi lấy vải băng sạch sẽ đến đây băng bó cho Hoàng Hậu.”
Mai Hương cảm thấy hắn có điểm không ổn, sợ hãi kêu một tiếng: “Hoàng Thượng.”
Hạnh Viên đáy lòng lạnh buốt, cuống quýt tìm một đoạn vải băng đến. Giang Giác lơ ngơ băng bó cho Hoa Nam xong thì mau chóng đắp chăn cho y, miệng lẩm bẩm: “Tiểu Nam sợ nhất là xấu hổ. Nếu tất cả mọi người cứ nhìn thân thể của y, y sẽ ngượng ngùng không chịu tỉnh lại.”
Mai Hương ôm hài nhi trong lòng, lệ rơi đầy mặt. Hoàng Hậu là người tốt như thế, tại sao lại đi đến tình cảnh hôm nay?
“Tiểu Nam là người ở lang hoàn, y có thể sống mấy trăm tuổi, nhất định sẽ không chết trước ta.” Hắn cầm lấy bàn tay đang dần dần lạnh giá của Hoa Nam áp lên gò má, tự huyễn hoặc chính mình như để tìm chút an ủi.
Đứa bé tựa hồ như cảm nhận được bầu không khí bi thương, tiếng khóc càng lúc càng lớn hơn. Cuối cùng, nó cũng khiến Giang Giác chú ý, hắn nói: “Công chúa thấy lạnh, tìm một bộ y phục đến mặc cho nàng.”
Trong Phượng Nghi Cung nào có y phục của tiểu hài tử, Hạnh Viên đành lấy cái yếm bọc nó lại trước, sau đó mới đến chỗ Vương thục nghi tìm mấy bộ y phục Minh Châu từng mặc lúc nhỏ.
Giang Giác ôm đứa bé nhẹ hẫng trong tay, ôn hòa nói: “Nữ nhi ngoan, đừng khóc.”
Giống như nghe hiểu được lời của phụ thân, nó chậm rãi ngừng khóc, mở to đôi mắt đen tuyền nhìn Giang Giác.
“Con gọi là Giang Viên, được không?” Hắn đặt đứa bé nằm xuống cạnh Hoa Nam, dùng chăn mỏng đắp lên cho hai người, sau đó dịu dàng đặt xuống trán họ một nụ hôn, “Mang ý nghĩa rằng cả nhà chúng ta đoàn đoàn viên viên.”
*chữ ‘Viên’ [yuán] trong Giang Viên có nghĩa là hình tròn, toàn vẹn, tốt đẹp.
“Hừ, lúc này mà ngươi còn muốn đoàn đoàn viên viên. Tiểu Nam đã chết rồi, là ngươi hại chết y.” Thanh âm lạnh băng mang theo phẫn nộ từ cửa điện truyền đến.
Là Hoa Văn, hắn vừa mới gấp rút trở về.
“Nói bậy, Tiểu Nam sẽ không chết.” Giang Giác thở gấp từng hồi, nhìn thẳng vào Hoa Văn, ánh mắt lạnh lùng quét ngang mặt Hoa Văn. Nhưng chỉ chớp mắt một cái, ánh mắt ấy lại trở nên nhu hòa, nhìn về phía Hoa Nam.
Hoa Văn lạnh lùng nói: “Ngươi nếu không phải họ Giang, ta đã sớm giết ngươi ba lượt.”
Ánh mắt Giang Giác lạnh lẽo như hàn băng, ánh mắt Hoa Văn sắc bén như lưỡi kiếm, hai ánh mắt phóng thẳng vào nhau làm cho không khí tựa hồ không hề lưu chuyển, giống như giọt nước mùa đông ngưng tụ lại thành băng.
“Ngươi trở về cứu y, phải không? Xin ngươi hãy giúp y tỉnh lại.” Cuối cùng, hàn băng bị lưỡi kiếm đánh tan. Giang Giác tình nguyện chịu thua, không bảo vệ tốt cho Tiểu Nam, không tin tưởng y, tất cả đều là lỗi của hắn, hắn sao có thể trách khi Hoa Văn muốn giết hắn?
Hoa Văn nhíu mày, nói: “Ngươi không nhận ra y đã không còn hô hấp sao? Y chết rồi, ta đến là để mang y về lang hoàn an táng.”
“Nói bậy! Y là rồng, rồng sao có thể chết được!?” Giang Giác sắc mặt tái nhợt, ánh mắt dọa người, “Ngươi còn nói lung một tiếng nữa, ta sẽ không để ngươi rời khỏi hoàng cung.”
Hoa Văn nghiến răng: “Y mất máu quá nhiều, lại dùng hết linh lực cuối cùng để cứu hài nhi, hiện tại linh hồn y đã rời khỏi cơ thể. Ngươi muốn đoạt lại hồn phách của y, có thể, nhưng phải để y uống hết dòng máu nóng trong người ngươi.”
“Được.” Chỉ cần có thể cứu Tiểu Nam, hắn nguyện ý lấy mạng đổi mạng. “Ngươi tới lấy.”
“Nhị ca, ngươi có thể tha thứ cho Tần Hoán, tại sao Tiểu Nam không thể tha thứ cho ta?”
“Ngươi không phải Tần Hoán, Tiểu Nam cũng không phải ta, cho nên không thể so sánh với nhau được.”