Thác Liễu! Thác Liễu!

Chương 24: Chương 24




CHƯƠNG 24

Mọi chuyện đã xảy ra, muốn giả vờ ngu ngốc cũng không được. Càng muốn quên lại càng nhớ tới, càng nhớ lại nhịn không được phải để ý đến.

Mà chuyện Trì Vị Phong để ý lại là một chuyện cực kỳ khó hiểu.

Trên đường ngồi trên máy bay trở về, Trì Vị Phong cả một đêm không ngủ sức cùng lực kiệt lại không có cách nào ngã đầu xuống nằm ngủ, bởi vì Tả Thụy Nham ngồi kế bên cạnh cậu, loại máy bay nhỏ này chỗ ngồi không đủ rộng rãi, nên việc đụng chạm là không thể tránh khỏi.

Cánh tay đặt trên chỗ vịn thỉnh thoảng chạm vào nhau, hai người đều mặc áo tay ngắn, đụng một chút có thể cảm nhận được làn da ấm áp của đối phương. Quả thực giống như bị điện cao áp giựt trúng, khiến cho Trì Vị Phong từ một chỗ tiếp xúc nhỏ mà cả người bắt đầu run lên cho đến khi lan ra đến từng đầu ngón tay.

Cậu xấu hổ thu tay về đặt lên đùi mình, kiên trì ép bản thân phải nhắm mắt lại định thần, nhưng người bên cạnh lại khiến cậu để ý vô cùng. Cho dù nhắm mắt lại vẫn có thể cảm nhận rõ ràng.

Bộ dáng anh ta ngồi, bộ dáng anh cúi đầu xem báo, quay mặt qua có thể nhìn thấy hàng lông mi thật dài, hô hấp bình tĩnh của anh ta, còn có….đôi môi mềm mại quyến rũ chết người nữa. Đúng vậy, cậu chính là không có biện pháp không thể nghĩ tới đôi môi của Tả Thụy Nham, đôi môi đã hôn mình tới điên đảo lý trí.

Cản thận ngẫm lại, nguyên lai chính mình không biết tiết chế, bị hôn đến cao hứng còn đáp lại người ta, hiện tại còn thấy rung động sau nụ hôn đó, nam nhân quả nhiên là loại dễ sinh cảm giác. Mẹ a, con thực xin lỗi tâm huyết giáo dục mà mẹ đã dạy con từ nhỏ tới lớn.

Trong đầu suy nghĩ lung tung, tinh thần trên người cậu còn phải dưỡng cái mông a!

Trì Vị Phong dứt khoát mở to mắt nhìn Tả Thụy Nham.

Không đúng, ngữ âm, ngữ điệu Tả Thụy Nham nói đều giống như thường ngày không có chút thay đổi, hiện tại cậu có nghĩ như vậy. Thế nhưng trong lời nói của Tả Thụy Nham vốn luôn mang theo sự quan tâm ôn nhu, đáng tiếc cậu chưa nhận thấy mà thôi.

Càng nghĩ càng cảm thấy tâm tư mình không thể khống chế, Trì Vị Phong nhanh chóng quay đầu đi

“Không có gì, chỉ thấy hôm nay thời tiết không tồi, anh xem bầu trời bên ngoài rất xanh nha.”

Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ nhỏ của máy bay, dừng lại trên đầu gối hai người, chân trời xanh ngắt không một gợn mây làm cho máy bay vững vàng lướt đi.

Tả Thụy Nham cũng nhìn theo rồi lên tiếng “Uh.”

“Không biết về đến nhà có nóng hay không?” Tuy rằng Trì Vị Phong cùng anh nói chuyện, nhưng không quay đầu nhìn lại.

“Sẽ nóng.” Tả Thụy Nham nghĩ nghĩ rồi trả lời, không để ý đối phương vì cái gì đối phương không nhìn mình.

Không khí thật khó chịu như có rận trên người làm cho Trì Vị Phong đứng ngồi không yên, gian nan qua hai giờ cũng kết thúc.

Máy bay từ từ hạ cánh.

Đứng ở trên mặt đất quê nhà, hơi nóng liên tục phả vào mặt.

Tả Thụy Nham lái xe đưa Trì Vị Phong trở về nhà.

Dọc trên đường về, Trì Vị Phong không nói gì, ngồi dán người sát vào ghế bên tay lái mà hai mắt vô thần, bị gây sức ép lâu như vậy quả thực rất mệt mỏi. Tả Thụy Nham chuyên tâm lái xe cũng không có lên tiếng.

Cả hai cứ như vậy im lặng tới khi về nhà của Trì Vị Phong, Trì Vị Phong mang theo hành lý, khó khăn cười với Tả Thụy Nham một cái liền vọt lên lầu.

Trì Vị Phong phờ phạc mở cửa đi vào, đem vali trong tay vứt qua một góc, người như mất hồn phiêu đãng đi về phòng.

Trì mẫu thân thấy vậy không khỏi phải nói một chút

“Đã về rồi sao? Trên đường đi có thuận lợi không? Tại sao lại vứt đồ lung tung ở đây? Mang vào phòng đi.” Nói vậy nhưng vẫn giúp Trì Vị Phong mang hành lý vào trong phòng.

Đầu óc Trì Vị Phong lộn xộn, nằm lỳ ở trên giường hàm hàm hồ hồ dạ dạ vài tiếng, ánh măt mở cũng không nổi.

Trì mẫu thân dò xét hỏi “Sao lại mệt mỏi như vậy a?”

“Ân…” Gương mặt Trì Vị Phong dán sát lên giường, khẽ gật một cái.

Đúng vậy a, quả thực mệt mỏi, dù có trải qua sinh tử cũng chưa mệt đến như vậy, mẹ không thể tưởng tượng nổi con của mẹ đã trải qua một hồi nguy cơ về vấn đề trinh tiết đáng sợ như như thế nào đâu a.

Nói không để ý là không có khả năng, nhưng mà kêu cậu đi nói với Tả Thụy Nham là “Anh cưỡng hôn tôi, lão tử đây quyết định tuyệt giao với anh”, Trì Vị Phong thật sự không thể. Nói thật, cậu không ghét Tả Thụy Nham, tuy rằng quen biết chưa được bao lâu nhưng người không biết tự bao giờ đã trở thành một phần trong cuộc sống của cậu.

Cứ như thế tự nhiên xảy đến, không thể thiếu mất được. Thế nên từ đầu cho tới cuối, cậu hoàn toàn không hề tức giận.

Nhưng lại có một chút….phiền muộn. Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, Trì Vị Phong đã khôi phục tinh thần, cũng đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, thế nhưng mọi thứ đều rối như tơ vò, đầu sợi này bắt chéo với sợi kia nhiều đến mức cậu không thể nghĩ được gì.

Buổi sáng thứ hai chính thức đi làm lại. Đồng hồ báo thức như thường ngày vang lên, cậu mở to mắt nhưng lại do dự.

Hiện tại cậu đã là rời giường, đi đến quán ăn chiếm chỗ ngồi hạng nhất chờ Tả Thụy Nham đến cùng ăn sáng, sau đó cùng nhau đi làm.

Nhưng mà, Trì Vị Phong vẫn chưa thoát khỏi tâm tính của mình, thầm nghĩ nếu có thể thì tạm thời đừng để tôi đối mặt với Tả tiên sinh đi.

Nói cho cùng vẫn đành phải trốn tránh sự thật.

Trì Vị Phong nằm ở trên giường nhây tới nhây lui, mặc quần áo cũng nhây, lấy đồ đạc cũng nhây, cho đến khi cậu nhây quá thời gian ăn sáng thì mới vội vã chạy đi làm.

Đến công ty, mọi người đều đã có mặt đầy đủ. Cửa văn phòng Tả Thụy Nham còn đóng, không biết có đi làm hay không.

Trì Vị Phong gương mặt đầy ủ rũ mới vừa đặt mông ngồi xuống ghế, thì cả đám người nhiều chuyện liền lập tức vây lấy.

“Oa, nhìn cậu mệt như vậy, Đại Ma Vương nhất định đã hung hăng chà đạp cậu rồi.”

“Ha ha, buổi sáng hôm nay Đại Ma Vương còn chưa tới, nhất định là do đã tra tấn cậu đến mệt mỏi.”

Hôm nay Trì Vị Phong thật sự không có tâm tư cùng bọn họ nói giỡn, khoát tay nói

“Được rồi được rồi, để tôi yên một chút đi.”

Nghe thấy Tả Thụy Nham còn chưa tới, trong lòng Trì Vị Phong chợt nhảy lên.

Cậu thật sự không dám nghĩ Tả Thụy Nham có phải là vẫn đang ở quán ăn chờ cậu hay không. Cậu đã dần dần hiểu được con người Tả Thụy Nham, người này luôn vô thanh vô tức, cũng không miễn cưỡng người khác, cho nên nếu cậu không đi, anh ta nhất định cũng không gọi tới hỏi.

Có lẽ cậu nên nhắn tin nói với anh một tiếng.

Không nói một tiếng mà bỏ rơi người ta thì thật quá đáng.

Mọi người còn đang nhao nhao ồn ào thì Tả Thụy Nham bước vào phòng.

Những đồng nghiệp đang đùa giỡn kế bên Trì Vị Phong là người đầu tiên nhìn thấy, nháy nháy mắt với nhau vài cái, lui về chỗ ngồi của mình.

Đây là tín hiệu bắt đầu làm việc.

Nhưng màTrì Vị Phong vẫn còn gục mặt trên bàn thở thoi thóp, quả thực là không khí hít vào thì nhiều mà thở ra lại không bao nhiêu.

Vì thế Tả Thụy Nham trực tiếp hướng cậu đi tới.

Đồng nghiệp bên cạnh rất có nghĩa khí dùng bút chọc chọc cậu, “Này, ngồi dậy đi.”

Trì Vị Phong khó chịu nhíu mày, muốn quay qua mắng người kia, lại thấy Tả Thụy Nham đang đứng ở trước mắt mình.

“Tả tiên sinh…”

“Vào văn phòng.” Tả Thụy Nham nói xong thì cũng bước vào văn phòng trước.

Mọi người liền đổ dồn ánh mắt vô cùng thông cảm đền, Trì Vị Phong thả lỏng người chầm chậm đứng lên, đi theo anh vào phòng.

Bóng lương Tả Thụy Nham ngay thẳng trước mặt cậu, Trì Vị Phong nghĩ một hồi khi anh quay đầu lại thì làm thế nào mới tốt. Tả Thụy Nham mở cửa, nghiêng người nhường Trì Vị Phong bước vào phòng rồi mới đóng cửa lại.

“Cậu không ăn sáng.”

“Ách, ân… Mệt quá nên ngủ quên.” Trì Vị Phong đành phải bịa chuyện. Kỳ thật dạ dày đã quen ăn sáng, đột nhiên “rột” một tiếng, bụng bắt đầu đói kêu lên tiếng phản đối.

Tả Thụy Nham không hỏi thêm, chỉ đơn giản đưa cho cậu một túi xốp.

Lớp đường trắng mang theo hương thơm của thảo mộc, bên trong là từng lớp kem tươi, chỉ ngửi thôi đã thấy hương vị hạnh phúc ngập tràn, lúc cầm lấy còn cảm nhận được hơi ấm lan tỏa.

Thế nhưng Trì Vị Phong cầm lấy túi xốp lại cảm thấy như trong tay đang bưng một chén thuốc đông y đắng thật nóng.

Cậu để anh chờ từ sáng sớm, bây giờ còn đi nói dối với anh….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.