CHƯƠNG 25
Nếu đem từng sự việc từ đầu tới cuối sắp xếp thành một danh sách, thêm thêm giảm giảm lại, Trì Vị Phong có thể khẳng định mình là người bị hại.
Nhưng mà với tình huống trước mắt, cậu đối với Tả Thụy Nham không hề phẫn nộ, ngược lại còn thấy có chút áy náy.
Mình thật sự là có lương tâm lắm rồi, chẳng qua chỉ là cậu lừa dối người ta nên mới cảm thấy có lỗi thôi.
Trì Vị Phong ghé vào đầu giường, dùng ngón tay chọt chọt trên mặt đồng hồ báo thức.
Cậu dậy sớm hơn so với thời gian đã đặt cho đồng hồ, cứ nhìn chằm chằm cây kim giờ nhích từng chút từng chút tiếp cận đến cây kim báo thức màu vàng.
“Tiểu thiếu niên dậy sớm rời giường, lưng mang túi sách đến trường đi học….”
Tích tắc, khi kim giờ trùng với kim báo thức, tiếng nhạc chuông lập tức vang lên.
Rốt cuộc là người ngu ngốc nào đã sản xuất ra đồng hồ báo thức có tiếng chuông như vậy. các ngươi thật không có kế hoạch, chỉ chú ý đến thị trường nhỏ hẹp bao gồm các em nhỏ còn đi học, còn bọn nhân viên đi làm như tôi thì sao!
Trì Vị Phong ấn nút tắt, cắn răng rời giường.
Cậu thật sự không muốn để Tả Thụy Nham một mình im lặng đứng trong quán ăn, dùng ánh mắt tìm kiếm cậu giữa biển người kẻ đến người đi.
Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đó đã khiến cậu chịu không nổi.
…..
Vẫn ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ như trước, Trì Vị Phong cũng không vội gọi món ăn, chỉ cầm lấy một đôi đũa dùng một đầu gõ gõ lên mặt bàn…. Ai…. Làm người có đến ba ngàn phiền não a, không bằng đi làm hòa thượng ngày ngãy gõ mõ cho rồi, chỉ cần cho mình ăn thịt là được….
Nếu như đi quy y tu hành vậy cũng chỉ có thể làm một hòa thượng rượu thịt, hơn nữa Tế công đại tiên cũng không rảnh đi từ Ngân Hà tới tận nhà cậu đâu.
“Gõ bàn không tốt.” Tả Thụy Nham không biết đã đến khi nào.
Anh đến sớm hơn so với thường ngày.
Trì Vị Phong ngẩng đầu nhìn anh, cố gắng tươi cười, “Buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành.” Tả Thụy Nham gật gật đầu ngồi xuống, sau đó nhấc tay bảo người phục vụ tới, ít người như vậy thì không cần phải tự mình tới quầy để gọi món nữa.
Hai người hai chén cháo trắng cùng với dĩa rau cải. Sáng sớm không nên thức ăn quá nhiều dầu mỡ, những món nhẹ nhàng ngon miệng lại thích hợp hơn.
Trì Vị Phong tay cầm đũa chống cằm nhìn thức ăn được dọn lên.
Vì cái gì Tả Thụy Nham có thể xem như không có chuyện gì, chẵng lẽ anh ta một chút cũng chẳng thèm để ý sao? Như vậy khác nào đã nhớ rõ tất cả. Hoặc là anh ta mỗi khi say rượu đều hôn người khác nên thành thói quen? Vậy thì đó quả thật là một thói quen không tốt chút nào.
Trì Vị Phong hoàn toàn không có khả năng biến thành con sâu trong bụng Tả Thụy Nham, nghĩ mãi nghĩ mãi cả trăm lần cũng chẳng thể giải thích nổi. quên đi, vẫn là nên ăn cơm trước.
Ngủ chính là hoàng đế, vậy ăn cơm chính là Bát vương gia.
Thường ngày khi hai người ngồi cùng một chỗ, trước sau đều là Trì Vị Phong mở miệng ba hoa không ngừng đến mức nước miếng văng khắp nơi, cứ như vậy trôi qua một buổi sáng. Nhưng hôm nay, ngoại trừ ngẩng đầu chào hỏi ban đầu cậu hầu như không hề mở miệng. Tả Thụy Nham có lẽ đã phát hiện có điểm gì là lạ, ngừng đũa lại.
“Cậu gần đây làm sao vậy?”
“Ách?” Trì Vị Phong không ngờ anh ta sẽ hỏi mình như vậy, ngạc nhiên ngây người.
Anh còn hỏi tôi làm sao vậy? Anh là đang lựa chọn cách mất trí nhớ sao, nguyên lai kẻ trốn tránh sự thật chính là anh!
Quên đi, một khi đã như vậy còn không bằng trực tiếp hỏi, làm huynh đệ hay làm kẻ thù cũng chỉ là khác nhau ở chỗ sống dao hay lưỡi dao thôi, đến lúc đó hai người đem dao cắm ở hai bên sườn rút ra chém xướng, cổ ai bị chặt đứt xem như là người thua cuộc.
“Tả tiên sinh, tôi hỏi anh.” Trì Vị Phong để đũa xuốn, hai tay đan lấy nhau, thật sự nghiêm túc hỏi.
Vì thế Tả Thụy Nham cũng để đũa xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng vào cậu chân thành lắng nghe.”Uh.”
“Chúng ta… có còn như trước kia không?”
“Cái gì?” Tả Thụy Nham nghe không hiểu.
“Chính là mối quan hệ của chúng ta a? !” Trì Vị Phong quýnh lên nên nói có phần cao giọng, tất cả mọi người trong quán đều nghe được rõ ràng, không khỏi ghé mắt quay lại nhìn.
Trì Vị Phong quay đầu trừng mắt nhìn cả đám người đang căng tai ra nghe ngóng, khiến cho bọn họ phải rụt cổ quay về.
Tả Thụy Nham cúi thấp đầu một chút, có lẽ do thắc mắc tại sao Trì Vị Phong lại đột nhiên hỏi vậy, nghiêm túc trả lời
“Vẫn như nhau.”
Đây đương nhiên là đáp án mà cậu kỳ vọng, nhưng thời điểm chính tai mình nghe được, Trì Vị Phong lại thấy tim giống như bị ong vò vẽ đâm một cái, sưng lên y như quả kinh khí cầu, tròng mắt lại càng mở rộng hơn, cố gắng đè nén chua xót trong đó, hình như còn phải chớp chớp vài cái để ngăn lại những giọt nước mắt chực rơi xuống.
Đáng giận, tôi đã biết chỉ có một mình tôi lo nghĩ, nếu anh đã coi như không có việc gì thì tôi cũng sẽ quên sạch sẽ hết đi!
Trì Vị Phong không chịu thua mà đem toàn bộ tâm tư phức tạp này bỏ vào trong bao rồi gói lại đem chôn cho mất tích đi, cho dù là không thể phân hủy bao nilon nhưng ít ra cũng phải chôn nó ở nơi sâu nhất trên Trái đất.
Trì Vị Phong đã trấn định lại tất nhiên sẽ quay về với cuộc sống thường ngày, ngoại trừ không quản được việc cứ ngẫu nhiên đưa mắt mình dừng lại trên môi của Tả Thụy Nham.
Vài ngày sau đến công ty, có một kiện hàng thật lớn chờ Trì Vị Phong cùng Tả Thụy Nham ký nhận.
Người tiếp đãi trong đợt công tác vừa rồi thật hảo tâm, hai thùng dấm chua sáng sớm được gửi đi,trên đường rất vui vẻ vì cơ hội lần này.
Anh ta suy nghĩ cũng rất chu đáo, tuy rằng Tả Thụy Nham không có mở miệng nhưng anh ta vẫn chuẩn bị một thùng cho anh, cho nên người đưa hàng viết tên cả hai người.
Ghi chú viết: Tả, Trì mỗi người một thùng.
Trì Vị Phong ký tên xác nhận, vỗ vỗ cái thùng rất chi là to kia.
Tả Thụy Nham nhìn hai kiện hàng, quay qua Trì Vị Phong nói “Hai thùng đều cho cậu.”
“Anh không cần sao?”
“Ân.”
Trì Vị Phong dĩ nhiên sẽ không khách sáo với Tả Thụy Nham, đương nhiên không chút do dự nhận lấy hết.
Tạm thời đem hai thùng dấm gởi lại cho phòng bảo vệ dưới lầu, tới lúc tan giờ làm sẽ đi lấy, tuy rằng thùng không lớn nhưng lại nặng, Trì Vị Phong đành phải nhờ Tả Thụy Nham chở cậu về.
Ở chung cư cũ kỹ của Trì Vị Phong không có thang máy, hai người bê hai thùng hì hục leo lên tận lầu sáu.
Đến trước cửa nhà, Trì Vị Phong ngay cả khí lực lấy chìa khóa cũng mất hết, lấy một ngón tay lên ấn chuông cửa, bên trong vang lên tiếng đing đong đing đong không ngừng.
“Đến đây đến đây, kêu một lần là đủ rồi, cứ đing đong đing đong mãi như muốn đòi mạng không bằng.”
Trì mẫu thân hung hăng đi ra mở cửa, liếc mắt một cái liền thấy Tả Thụy Nham đứng phía sau Trì Vị Phong
“A, Tiểu Tả tới rồi.”
Tả Thụy Nham gật gật đầu, Trì Vị Phong thay anh trả lời,
“Đúng vậy a, đến giúp con mang thứ này vào nữa.”
Cậu dùng chân đạp hai cái thùng trên mặt đất.
“Vứa gặp con đã thấy phiền toái rồi.”
“Con không có!” Trì Vị Phong ủy khuất kêu lên.
Hiện tại khiến cho người khác phiền toái chính là ai a, là người đang đứng bên cạnh con này, mặc âu phục đi giày Tây, khuông mặt thoạt nhìn nghiêm túc lịch sự nhã nhặn, kỳ thực chỉ là ra vẻ đạo mạo – Tả tiên sinh a!
“Dạ, cậu ấy không có.” Tả Thụy Nham đáp lại, không ngại giúp đỡ cậu
“Tiểu Tả, con không cần dung túng thằng nhóc này, phải có nguyên tắc, nếu không nó nhất định sẽ càng ngày càng làm càn, cuối cùng sẽ leo lên đầu cháu mà hét bây giờ.” Trì mẫu thân khuyên nhủ.
Tả Thụy Nham lắc lắc đầu, xem chừng không sao cả.
“Được rồi được rồi, đi vào trước đã.” Trì Vị Phong không kiên nhẫn phất tay.
Sau khi hai người đem hai thùng đi vào, hai ông bà Trì gia đương nhiên phải lưu Tả Thụy Nham lại ăn cơm chiều.
Thấy anh đã giúp mình rất khổ cực, Trì Vị Phong cũng nói một câu
“Ăn cơm xong hãy về.”
“Được.” Tả Thụy Nham liền đáp ứng.
Cũng không phải là lần đầu tiên tới đây ăn cơm đi, Tả Thụy Nham cũng chẳng cần phải câu nệ tiểu tiết.
Trên bàn cơm, hai vị lão nhân gia cười cười nói nói anh cũng sẽ theo đó lên tiếng đáp lại, tuy rằng lời nói ra không nhiều.
Sau bữa cơm, Trì Vị Phong bị đuổi xuống lầu tiễn Tả Thụy Nham.
Hai người như cũ đi tản bộ một vòng trong hoa viên của tiểu khu.
Tháng chín vẫn là nắng gắt đầu thu, chạng vạng có rất nhiều người lấy ghế dựa ra ngồi cầm quạt phe phẩy, cùng nhau nói chuyện phiếm.
Hai ngày không mặn không nhạt trôi qua, ai cũng không nói về chuyện hôn môi đi nữa, Trì Vị Phong quyết định vứt chuyện đó sau sau đầu, bắt đầu khôi phục bản chất, vừa tản bộ vừa tán gẫu, Tả Thụy Nham thỉnh thoảng lại lên tiếng trả lời.
Cuối cùng quay về bên cạnh xe Tả Thụy Nham.
Trước khi mở cửa xe,Tả Thụy Nham dừng bước lại nghĩ nghĩ mộ chút
“Cuối tuần này có thể đến nhà của tôi.