Thác Liễu! Thác Liễu!

Chương 26: Chương 26




CHƯƠNG 26

Nếu đã đi công tác trở về, thì chuyện đến nhà Tả Thụy Nham cũng nên lên kế hoạch rồi.

Nhà của Tả Thụy Nham cũng như nhà tranh của Chu Cát Lượng, không phải, là biệt thự mới đúng, không phải ba lần đến thăm thì không thể bước vào nhà. Tính từ lần đầu tiên nhắc đến chuyện này cho tới hiện tại đã qua một thời gian khá dài rồi.

Trì Vị Phong cảm thấy Tả Thụy Nham đối với việc mời cậu qua nhà luôn cố chấp một cách kỳ lạ, đâu phải qua nhà đối phương chơi mới được tính là quan hệ tốt đâu. Có nhiều người quen biết nhau nhiều năm còn không biết nhà đối phương là ở đâu.

Thế nhưng trước đó cậu đã đồng ý, vậy bất luận chuyện gì xảy ra cậu cũng nên đi thôi.

Vì thế Trì Vị Phong vô cùng sảng khoái gật đầu.

Tả Thụy Nham không lập tức rời đi, trầm mặc nhìn cậu một hồi.

“Còn có chuyện gì?” Trì Vị Phong kỳ quái hỏi.

“Cười, tôi thật vui vẻ.” Tả Thụy Nham chỉ vào quai hàm của mình nói.

Tả tiên sinh anh yêu cầu tương đối hơi cao rồi, mắt tôi kém nên nhìn không ra được a, nhưng mà anh rất có cố gắng, đây là chuyện tốt, là chuyện tốt nha….

Lương tâm không cho phép đả kích người khác, Trì Vị Phong cười đến sáng lạn nói

“Ừ, tôi cũng rất vui.”

Sau đó Tả Thụy Nham lên xe trở về.

Trì Vị Phong từng thử tưởng tượng về gia đình của Tả Thụy Nham, nhưng mà chuyện đó quả thực khó khăn đi.

Theo như lời giới thiệu của Tả Thụy Nham, nhà anh ta là một đại gia đình rất nhiều người.

Vậy thì gia đình anh ta như thế nào mới dưỡng thành một Tả tiên sinh như hiện tại, từ bộ dáng với cách ăn nói đều cực kỳ nghiêm túc a? Sinh trưởng trong một gia đình ba người cực kỳ bình thường như Trì Vị Phong thì đó là hết sức thiếu thốn.

Chẵng lẽ toàn bộ người nhà Tả tiên sinh đều như vậy sao? Là do di truyền chăng?

Tuy rằng hiện tại cậu đã phần nào hiểu được tâm tình của Tả Thụy Nham, nhưng thật sự không tự tin đối mặt với gia đình anh lấy bài tú lơ khơ ra chơi như bình thường.

Vì vậy bữa sáng hôm sau cậu đã hỏi Tả Thụy Nham

“Người nhà anh là người như thế nào a?”

“…” Tả Thụy Nham ngửa mặt suy tư một chút, đưa ra kết luận, “Đều là người tốt.”

Tôi đương nhiên biết là người tốt, anh cũng là người tốt a…

Một chút tình hình thực tế hữu dụng cũng không hỏi ra được, Trì Vị Phong bĩu môi.

Cậu cứ thế thả hồn trôi theo những tưởng tượng của mình, thấm thoát đã tới tối thứ sáu.

“Mẹ, ba, ngày mai con tới nhà Tả tiên sinh chơi.” Sau khi ăn cơm xong, cả nhà ba người cậu ngồi trên ghế salon ăn trái cây xem tivi, Trì Vị Phong mở miệng thông báo.

Tuy rằng cậu đã hơn hai mươi tuổi, cho dù có đi chơi suốt đêm cũng không có vấn đề gì, nhưng đã ở nhà thì cậu cũng có thói quen thông báo một tiếng.

“Con với sếp quan hệ cũng không tồi nha, có được tăng lương không?” Tư tưởng Trì phụ thân rất chi là thực tế.

“Ba suy nghĩ nhiều quá.” Trì Vị Phong mở to hai mắt.

Không phải chỉ là không tồi đâu, ngay cả chuyện không nên làm cũng đã làm rồi.

“Con tới nhà người ta có mang theo quà hay không a?” Trì mẫu thân so ra vẫn chu đáo hơn.

“A, phải có quà sao?” Trì Vị Phong trợn tròn mắt.

“Não con bị lõm ah!” Trì mẫu thân dùng tiếng địa phương mắng cậu.

“Lần trước Tiểu Tả đến chơi cũng mang theo quà đó.” Trì phụ thân nhắc nhở Trì Vị Phong.

Vì thế một nàh ba người đồng loạt đem tầm mắt chuyển đến hai chiếc hộp tinh tế nằm trên kệ kia.

Quà Tả Thụy Nham tặng chính là hai hộp trà đỏ Kỳ Môn. Một ly Hồng trà tốt nhất của kỳ môn giá cũng hơn trăm đồng, đây lại là hai chiếc hộp xa xỉ, Trì Vị Phong thật không dám nghĩ tới giá trị thực của nó a. Trì phụ thân còn luyến tiếc không dám uống, chỉ để có để trưng.

“Nhà anh ấy giàu như vậy sẽ không để ý đến chuyện quà cáp này nọ đâu.” Trì Vị Phong nghiêng đầu nói.

“Như vậy sao được? Gía trị không quan trọng, quan trọng là lễ nghĩa, hơn nữa theo lễ thì nhất định phải có.” Trì mẫu thân phản đối.

“Vậy có thể làm gì a? Hiện tại đã là buổi tối rồi, biết đi đâu mua đồ bây giờ?” Trì Vị Phong vừa hỏi, cả nhà liền lâm vào trầm mặc.

Trì Vị Phong uể oải xoay xoay cổ, ánh mắt quét đến hai thùng dấm đặt trong phòng bếp.

“Không bằng đem một thùng dấm chưa khui đem tặng đi.” Cậu đưa ra một chủ ý mất nết khó đỡ.

Trì mẫu thân chỉ mới mở một hủ dấm ra xài, cả nhà bọn họ đều thích ăn đồ ngọt, một lúc dùng không hết, còn phải đem tặng cho hàng xóm.

“Làm gì có ai tới nhà người ta mà tặng dấm chua a?” Trì mẫu thân không cho là đúng.

“Không phải lúc nãy đã nói sao, nhà của anh ta nhiều người, thùng dấm này gồm mười hai bình, mỗi người đều sẽ được chia phần a.” Trì Vị Phong nói ra lời đầy đạo lý “Đây là đặc sản con đi công tác rất là cực khổ mới có được, ở đây mua không được đâu a.”

Đây cũng không phải là truyền đơn mà siêu thị hay phát đâu mà mỗi người một phần. Nhưng hiện tại chẳng còn biệp pháp khác, đi tay không còn khó coi hơn.

Trì mẫu thân vẫn có ý muốn thay đổi một chút

“Được rồi, nhưng cái dạng này cũng không hay, không bằng đóng gói lại đi?”

“Không, như vậy càng tệ hơn, cho dù có thay vỏ ngoài chiếc Alto nhỏ thành Mercedes-Benz thì nó đến cuối cùng vẫn là chiếc Alto nhỏ thôi a, mẹ đem một thùng dấm đóng gói hoành tráng rồi còn thắt nơ bướm, lúc mở ra thì thấy mười hai bình dấm chua, quả thực sự chênh lệch quá cao đi a.”

“Cứ như vậy được rồi, nhiều chuyện để làm chi.” Trì Vị Phong khoát tay đứng lên, chấm dứt hội nghị gia đình, “Con đi tắm rửa rồi ngủ đây.”

Hôm sau, Tả Thụy Nham tới sớm đón Trì Vị Phong.

Trì Vị Phong tìm cả tủ quần áo xem nên mặc gì, cuối cùng vẫn là lựa bộ âu phục thường dùng đi làm, cậu cũng thấy bộ này nghiêm chỉnh nhất. Sau đó ôm thùng dấm chua xuống lầu.

Sớm biết như vậy đừng có ôm nó lên đây, thật đúng là làm điều dư thừa mà.

Tả Thụy Nham thấy Trì Vị Phong đang ôm chính là thùng dấm chua quên thuộc, sững người một chút

“Vì cái gì ôm dấm chua?”

Nếu đã đem tặng dĩ nhiên không thể tặng thùng đã mở rồi, Trì Vị Phong tự mở cốp xe đàng sau để thùng dấm vào trong, sau đó vỗ vỗ thùng, lộ ra biểu tình “Đây chẵng phải đã quá rõ ràng sao?”

Nói “Qùa gặp mặt a.”

Tả Thụy Nham lúc này mới hiểu ra, gật gật đầu “Không cần phiền phức như vậy.”

“Không phiền không phiền, đây là điều nên làm.”

Nhà Tả Thụy Nham quả nhiên có chút xa, hơn nữa như dự đoán của Trì Vị Phong sẽ là một ngôi nhà đẹp, xung quanh là khung cảnh hiếm thấy cạnh chân núi.

Trên đường lái xe có lúc đi qua những đoạn đường xóc nảy, thùng dấm phía sau va chạm phát ra tiếng động.

Trì Vị Phong kéo kéo cánh tay Tả Thụy Nham

“Từ từ thôi, coi chừng đổ dấm.”

Vì thế Tả Thụy Nham buông chân ga giảm tốc độ, chiếc xe cứ như ốc sên chậm rãi tiến về phía trước.

“Tới rồi.” Tả Thụy Nham đem xe lái vào một cánh cổng lớn thiết kế theo phong cách Tây Âu, sau đó dừng lại tại một chỗ đỗ xe rồi bước ra.

Oa, quả nhiên là người có tiền.

Trì Vị Phong hít hít cái mũi, hết nhìn đông tới nhìn tây.

Sân vườn cũng không tính là quá rộng, nhưng xung quanh bao phủ bởi cây cối vô cùng xinh đẹp, xanh um tươi tốt.

Phía trước là một biệt thự nhỏ hai tầng, tường trắng mái đen, không có khí thế áp bức người như mấy biệt thự trên tivi, nhưng lại tạo cho người ta cái cảm giác giống như một căn nhà xinh đẹp từ trong truyện cổ tích bước ra.

Bởi vì thùng dấm chua khá nặng, Tả Thụy Nham bưng đứng trước cửa nhà sẽ giống như mấy nhân viên tiếp thị, nên Trì Vị Phong quyết định đi vào trước rồi mới bưng vào sau.

Tả Thụy Nham đỗ xe xong, sau đó dẫn cậu bước tới cửa lớn.

“Chúng con về rồi.”Tả Thụy Nham nói.

Trì Vị Phong lướt qua bả vai Tả Thụy Nham nhìn vào bên trong.

Hơn mười khuôn mặt tò mò già có, trẻ nhỏ có đang hướng nhìn cậu với ánh mắt dò xét.

Cậu sai lầm rồi, câu đơn giản biết người trong nhà Tả Thụy Nham nhiều, nhưng không ngờ lại nhiều như vậy a….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.