Thái Cổ Thần Vương

Chương 972: Chương 972: Ai lăn? (2)




- Ưu Nguyệt.

Một tiếng kinh hô truyền ra, Nhung Diễm nhìn Ưu Nguyệt và Tần Vấn Thiên xuất hiện trong mắt tràn đầy biểu cảm kinh dị, mấy ngày trước hắn đã cảm giác Ưu Nguyệt tựa như thay đổi chút, nhưng hắn không ngờ Ưu Nguyệt khúm núm thu mình nhát gan kia, thế mà có thể trở nên xuất chúng như vậy, dẫn tới hắn cũng có chút không dám tin tưởng đôi mắt của mình.

Ưu Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu với Nhung Diễm, sau đó mang ánh mắt nhìn phía luyện khí bảo tháp, nàng đối với Nhung Diễm cũng không có hảo cảm gì.

- Ưu Nguyệt, sao đến muộn như vậy, khảo hạch đã bắt đầu, đã có không ít người luyện khí ở trên luyện khí bảo tháp.

Nhung Diễm đi về phía Ưu Nguyệt, mỉm cười nói, một màn này khiến Trầm Tĩnh vốn đứng ở bên người hắn nhíu nhíu mày, trong mắt hiện lên một nét mất hứng.

- Không sao, hôm nay cả một ngày đều là ngày khảo hạch.

Ưu Nguyệt nhẹ nhàng nói, khảo hạch cuối năm, thật ra chỉ là một lần cơ hội đệ tử Học Viện Thần Binh triển lãm bản thân, đệ tử tứ giai luyện khí sư đều có cơ hội đi lên luyện khí, học viện sẽ có người ghi lại trình độ luyện khí của ngươi do đó quyết định cho ngươi bao nhiêu tài nguyên, hơn nữa, một số người ưu tú, thậm chí sẽ được một số trưởng bối của học viện coi trọng thu làm môn hạ đệ tử.

- Ừm, Ưu Nguyệt trình độ luyện khí của ngươi cũng được, chúng ta đợi nhóm tiếp theo đi, nghe nói Vương Vân Phi chuẩn bị lên rồi.

Thái độ Nhung Diễm biến hóa, Ưu Nguyệt không nói gì, lại nghe Tần Vấn Thiên cười nói:

- Ưu Nguyệt, ta cũng cho rằng như vậy.

Ưu Nguyệt nhìn về phía Tần Vấn Thiên, hiểu đối phương là muốn để mình hấp dẫn càng nhiều người chú ý hơn nữa, dù sao trưởng bối chú ý Vương Vân Phi luyện khí sẽ rất nhiều, cùng nhóm người cũng có thể thu hoạch không ít ánh mắt.

- Được.

Ưu Nguyệt cười với Tần Vấn Thiên, làm Nhung Diễm bên cạnh nhìn thất thần một phen, không khỏi nhìn quét Tần Vấn Thiên một cái, vẻ mặt lạnh nhạt đi rất nhiều, nói:

- Ưu Nguyệt, ta tặng cho ngươi vị luyện khí đồng tử này còn nghe lời không?

Nét mặt Ưu Nguyệt hiện lên một biểu cảm không vui, lạnh lùng nhìn Nhung Diễm một cái, nói:

- Nhung Diễm, ngươi xưa nay đều là không tôn trọng người ta như thế sao?

Trước kia, Nhung Diễm nói chuyện với nàng đó là lấy giọng điệu mệnh lệnh, cao ngạo mà lạnh lùng, mà giờ phút này trong giọng nói rõ ràng có mang ý tứ làm nhục Tần Vấn Thiên, cái gì gọi hắn tặng luyện khí đồng tử, Tần Vấn Thiên là vật phẩm sao?

Nhung Diễm nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng đó của Ưu Nguyệt, lông mày nhíu lại, bị chất vấn như thế, hắn tự nhiên vẻ mặt khó coi, huống hồ Nhung Diễm hắn người thế nào, xưa nay đều rất cao ngạo, hôm nay lấy lễ đối đãi, đối phương lại vì Tần Vấn Thiên quát hắn.

- Tự mình chuốc lấy cực khổ.

Một thanh âm châm chọc truyền đến, ánh mắt Trầm Tĩnh nhìn phía bên này, quét Nhung Diễm một cái, sau đó nhìn về phía Ưu Nguyệt:

- Thực cho rằng trang điểm chút, đã có thể hóa thân phượng hoàng? Chỉ cái trình độ luyện khí đó của ngươi, vẫn là đừng bêu xấu thì tốt hơn.

Tần Vấn Thiên thản nhiên nhìn Trầm Tĩnh một cái, nhìn về phía Tiểu Hỗn Đãn trong lòng đối phương nói:

- Tiểu gia hỏa kia nên trả lại cho ta rồi phải không.

Trầm Tĩnh có chút kinh ngạc nhìn về phía Tần Vấn Thiên, trong ánh mắt có một tia châm chọc nhàn nhạt, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trắng như tuyết của Tiểu Hỗn Đãn, trào phúng nói:

- Chỉ người như ngươi, không xứng có được, ngươi hỏi một phen bản thân nó nguyện ý đi theo ngươi sao?

Tần Vấn Thiên cười lạnh, trừng mắt nhìn Tiểu Hỗn Đãn nói:

- Còn không trở lại.

Tiểu Hỗn Đãn thò đầu ra, lập tức nhảy mạnh, bổ nhào vào trên người Tần Vấn Thiên.

Vẻ mặt Trầm Tĩnh phát lạnh, lạnh nhạt nói:

- Trả lại cho ta.

Tần Vấn Thiên không để ý tới đối phương, Nhung Diễm nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, trong đôi mắt hiện lên một sự miệt thị thật sâu:

- Bảo ngươi giao ra.

- Cút.

Tần Vấn Thiên nhìn quét về phía Nhung Diễm, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt chợt lóe rồi biến mất, thế mà khiến trong lòng Nhung Diễm run mạnh lên, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên nói:

- Nơi này là Học Viện Thần Binh, người nên cút là ngươi mới đúng.

- Không sai, cút.

Trầm Tĩnh cũng đi lên, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên nói, không ngờ bị tiểu gia hỏa kia phản bội.

- Sau khi một vòng thi đấu luyện khí này kết thúc ta đi.

Tần Vấn Thiên thản nhiên nói, nghe được lời hắn nói Ưu Nguyệt lạnh như băng nhìn Nhung Diễm và Trầm Tĩnh hai người, Tần Vấn Thiên là vì xem nàng khảo hạch mới lưu lại, hôm nay lại bị người ta đuổi đi.

Lúc này, một đợt tiếng hô truyền ra, thì ra là người của một vòng này đã kết thúc khảo hạch luyện khí bảo tháp, Vương Vân Phi bước chậm lên, đi tới đỉnh luyện khí bảo tháp, dẫn tới mọi người kinh hô.

- Ngươi đợi ta chút thời gian nữa.

Ánh mắt Ưu Nguyệt nhìn Tần Vấn Thiên mang theo vài phần áy náy, sau đó chỉ thấy bóng người nàng chợt lóe, nhằm về phía luyện khí bảo tháp mà đi, một lần này, Ưu Nguyệt vẫn luôn thu mình, thế mà lên thẳng đỉnh luyện khí bảo tháp, xuất hiện ở bên người Vương Vân Phi, một màn này khiến không ít người nhíu mày, Ưu Nguyệt này không khỏi quá mức không biết tự mình hiểu lấy.

Nhưng giờ phút này Ưu Nguyệt váy dài bay bay, giống như lộ ra một khí chất phi phàm, ánh mắt của nàng vòng qua, nhìn Nhung Diễm cùng Trầm Tĩnh dưới bảo tháp, lạnh như băng nói:

- Nhung Diễm, Trầm Tĩnh, các ngươi vũ nhục bằng hữu ta, lần này khảo hạch luyện khí, chúng ta tỷ thí một phen, nếu Ưu Nguyệt ta trình độ luyện khí kém hơn các ngươi, ta từ Học Viện Thần Binh biến mất, nếu như các ngươi không được, cút khỏi Học Viện Thần Binh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.