Lạc Hà chậm rãi đi tới, từng bước nhẹ nhàng, ở trước mặt nàng, tựa như xuất hiện một vách núi, trên vách núi lại có một thân ảnh, chính là sư huynh của nàng, cũng là sư tôn của Trảm Trần.
Lúc này Lạc Hà hơi lộ vẻ câu thúc, chậm rãi đi tới biên giới vách núi, ánh mắt nhìn dưới vách núi, nếu ngoại nhân có khả năng thấy vật mà Lạc Hà thời khắc này nhìn thấy, tất nhiên sẽ sợ đến hồn phi phách tán.
Thánh Địa Đan Vương Điện, dưới vách núi cấm địa, đúng là một Khô Lâu sơn mạch.
Khô Lâu sơn mạch này, tử khí nồng nặc không gì sánh được, ở dưới đó, có từng cỗ xương khô, vĩnh viễn chôn ở nơi này.
Tràng cảnh đáng sợ như vậy, phía dưới có rất nhiều thạch đài màu đen, trên thạch đài lại khoanh chân ngồi từng nữ tử bạch y, đều xinh đẹp kinh người, nhưng thần sắc lại hơi lộ vẻ ngốc trệ.
Ở chính giữa các thiếu nữ bạch y, nơi đó, có một bộ hài cốt đáng sợ, như tản mát ra hồng mang âm lãnh, tựa hồ, có sóng sinh mệnh dập dờn.
- Nghe nói ngươi chuẩn bị cho ta bộ Đan thể thứ tám mươi mốt.
Một thanh âm tà ác lạnh như băng truyền ra, dĩ nhiên từ trong bộ xương khô kia truyền ra, trong lòng Lạc Hà khẽ run lên, ánh mắt nhìn sư huynh ở bên cạnh, sắc mặt hơi lộ vẻ khó coi.
- Ta sẽ làm hết sức.
Lạc Hà cung kính đáp lại.
- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh, như đánh thẳng vào trong đầu Lạc Hà, làm cho sắc mặt nàng trắng bệch.
- Hi vọng ngươi biết đúng mực.
Thanh âm lạnh như băng trực tiếp tiến nhập trái tim của Lạc Hà, Lạc Hà hơi khom người nói:
- Ta sẽ nỗ lực.
- Sẽ cho ngươi một năm thời gian.
Thanh âm băng lãnh như trước, Lạc Hà gật đầu, sau đó yên lặng lui về phía sau, thầm nghĩ :
- Khuynh Thành a Khuynh Thành, vốn muốn để ngươi kế thừa y bát của ta, nể tình thiên phú của ngươi, ta sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu như ngươi lại u mê không tỉnh, đừng trách ta vô tình.
Trước mắt, cách Thiên Mệnh bảng đại chiến đã qua một năm.
...
Vùng đất miền trung của Đại Hạ Hoàng Triều, có thành tên Bái Kiếm Thành.
Mặc dù thành này không phồn hoa bằng Cửu Châu Thành, nhưng ở phương viên mấy trăm ngàn dặm, cũng cực kỳ nổi tiếng, chính là một thành trì cực kỳ tôn sùng Kiếm tu trừ Cửu Châu Thành Yến Châu Thành.
Chính bởi vì vậy, mới gọi là Bái Kiếm Thành.
Sở dĩ Bái Kiếm Thành nổi tiếng, là bởi vì ở ngoài cửa thành, có một vách núi, ở biên giới vách núi này vô cùng bằng phẳng, có kiếm khí đáng sợ lan tràn ra, như bị một thanh Cự Kiếm ngập trời, một kiếm chém đứt đại địa, từ trong hai mảnh đại địa, sinh ra vách núi này.
Chín chuôi lợi kiếm vô cùng sắc bén, cắm ở biên giới vách núi, thân kiếm uốn lượn, tiếp thu vô số người triều bái, bởi vậy, cổ thành ở bên vách núi, mệnh danh là Bái Kiếm Thành.
Ngày gần đây, Bái Kiếm Thành có một việc náo nhiệt, bị không ít người bàn tán.
Mấy tháng trước, Bái Kiếm Thành tới một thanh niên kiếm khách, kiếm khách này mặc bạch y, lưng vác Cổ Kiếm, lộ vẻ gọn gàng nhanh nhẹn, tuấn tú lỗi lạc.
Người này ở trên Bái Kiếm nhai, lĩnh ngộ Kiếm Chi Ý Chí, mỗi ngày tìm người luận bàn, tiến bộ lại tiến triển cực nhanh, trong vòng ba ngày ngắn ngủn, hắn liền lĩnh ngộ ra lực lượng của Kiếm Đạo Ý Chí.
Kiếm Đạo Ý Chí đệ nhất cảnh, là sắc bén.
Kiếm chủ sắc bén, vô kiên bất tồi, không nơi không phá.
Thanh niên này, ba ngày ngộ Kiếm Ý, sau mười ngày, Kiếm Đạo Ý Chí nhập cảnh; sau một tháng, Kiếm Đạo Ý Chí vào hóa cảnh; không tới ba tháng, Kiếm Đạo Ý Chí đệ nhất cảnh bước vào viên mãn.
Mỗi một lần hắn tiến bộ, có thật nhiều người tận mắt nhìn thấy, không thể không tin tưởng có kỳ tài Kiếm đạo này.
Hơn nữa, còn có một việc đáng sợ, ngộ tính của người này đối với kiếm thuật cũng siêu phàm thoát tục, hắn và người khác luận bàn giao thủ, có thể học được kiếm thuật của người khác, trăm thử khó lệch, làm cho vô số người chấn động.
Người này, từ ngộ kiếm, đến trở thành một cao thủ Kiếm Đạo, chỉ dùng ba tháng thời gian, đánh bại rất nhiều Đại Sư kiếm thuật, hơn nữa, mỗi lần hắn cùng người luận bàn, đều dùng cảnh giới tương đương người khác, chỉ sử dụng kiếm thuật, mọi người phát hiện, vô luận là người nào khiêu chiến, hắn đều có thể đánh bại, quả nhiên là cực kỳ lợi hại.
Sau khi ở Bái Kiếm nhai không còn địch thủ, thanh niên mới bước vào Bái Kiếm Thành.
Trong Bái Kiếm Thành, thời khắc này, thanh niên này đang cùng một thanh niên ước hai mươi sáu hai mươi bảy luận bàn kiếm thuật, kiếm thuật của hai người đều tinh xảo, kiếm khí tung hoành.
- Ha ha, kiếm thuật của Tần huynh quả nhiên cao minh, Tông mỗ bội phục.
Thân hình hai người tách ra, thanh niên lớn tuổi thu kiếm, ánh mắt nhìn thanh niên đối diện, có cảm giác tỉnh táo tương tích, trẻ tuổi như vậy, có thể có kiếm thuật như thế này, có thể nói Kiếm Đạo yêu nghiệt.
Thanh niên này, tất nhiên là Tần Vấn Thiên, hắn truyền tống ra Đại Hạ Cổ Hoàng cung, không có lưu lại ở Khâm Châu Thành, trực tiếp ly khai, đi tới Bái Kiếm Thành tu hành kiếm thuật, hắn cần trước ngưng tụ Võ Mệnh Thiên Cương thứ tư, bước vào Thiên Cương cảnh lại nói.
Đương nhiên, trên thực tế, mặc dù Tần Vấn Thiên không có khí tức Thiên Cương, nhưng hắn có ba Võ Mệnh Thiên Cương, từ loại ý nghĩa nào đó mà nói, hắn đã là cường giả Thiên Cương cảnh.
- Tông huynh làm sao không phải kiếm thuật cao siêu, không hổ là hậu đại của danh môn.
Tần Vấn Thiên mỉm cười nói.
Trong mắt Tông Càn hiện lên một tia tinh mang, sau đó cười nói :
- Xem ra Tần huynh đã đoán ra thân phận của Tông mỗ, thực không dám đấu diếm, tại hạ chính là Bái Kiếm Thành Tông gia Tông Càn.
Ba thế lực lớn của Bái Kiếm Thành, chia ra làm Tông gia, Lý gia, Thiên Kiếm Tông, ba thế lực lớn này, chính là thế lực cường đại nhất Bái Kiếm Thành, vô số người bái nhập môn hạ, trở thành đệ tử trong đó, cường thịnh nhiều năm mà không suy.
Ba thế lực lớn này, ở Bái Kiếm Thành, chính là danh môn đại phái, cường giả như mây.
Trong ba thế lực lớn, Tông gia khiêm tốn nội liễm nhất, Lý gia bộc lộ phong mang, Thiên Kiếm Tông uy danh lớn nhất, vô số thanh niên lựa chọn đầu tiên, chính là Thiên Kiếm Tông, dù sao hai đại thế lực khác chỉ là thế lực gia tộc.
- Tại hạ Tần Vấn.
Tần Vấn Thiên khẽ nói.
- Không dối gạt Tần huynh, Tông mỗ có nghi hoặc, trong Bái Kiếm Thành có đồn đãi, Tần huynh ở ba tháng trước mới vào Kiếm Đạo, trong ba tháng, liền tu luyện Kiếm Đạo Ý Chí đến đại viên mãn, chuyện này là thật?
Tính cách của Tông Càn sảng khoái, lại không e dè, mở miệng hỏi, chuyện này hắn rất tò mò, thậm chí có rất nhiều người phỏng đoán, Tần Vấn Thiên là cố ý thành danh, kì thực sớm đã tinh thông kiếm thuật, bằng không, ngộ tính sao có thể đáng sợ như thế.
- Nếu ta nói phải, Tông huynh có tin không?
Tần Vấn Thiên cười nói.