Thái Cổ Thần Vương

Chương 544: Chương 544: Hiểu lầm




Tông Càn trầm ngâm một chút, sau đó mở miệng :

- Nếu là trước đây, ta không tin, nhưng bây giờ cùng Tần huynh giao thủ, nếu Tần huynh nói phải, ta tất tin tưởng.

- Vì sao?

Tần Vấn Thiên hiếu kỳ hỏi.

- Kiếm giả, tu Kiếm tâm, người như kiếm, kiếm như người, bản tính không giấu; hạng người kiếm thuật quỷ dị xảo quyệt, tính cũng sẽ như vậy, kiếm của Tần huynh, lợi mà thẳng, đi con đường bá đạo, kiếm ra, thẳng tiến không lùi, ẩn có Vương đạo chi khí, này là kiếm chính đạo, ta làm sao có thể không tin.

Tông Càn cười nhạt nói, làm cho Tần Vấn Thiên hơi có vẻ kinh ngạc.

Đối phương không hổ xuất thân danh môn kiếm thuật, lại lấy kiếm nhìn người.

- Hơn nữa, ta thấy kiếm của Tần huynh, vô cùng thuần túy, trực chỉ phong duệ, tùy ý mà đứng, cũng tựa như kiếm, nếu Tần huynh không tu kiếm, mới là lãng phí.

- Tông huynh khen ngợi quá mức rồi.

Tần Vấn Thiên cười khổ lắc đầu.

- Chúng ta mới quen đã thân, tuổi tác của ta hơi lớn hơn ngươi, có thể coi là huynh trưởng, hôm nay, ta nhất định phải mang ngươi về gia tộc, huynh đệ ta ăn uống no say một bữa, đàm luận kiếm thuật.

Tông Càn này làm người nhiệt tình, nói xong cầm lấy tay của Tần Vấn Thiên, làm cho Tần Vấn Thiên nhíu mày, sau đó ánh mắt của hắn nhìn Tông Càn, thấy thần sắc đối phương tinh khiết, lộ ra vẻ vô cùng chân thành.

Xem ra như hắn nói, Kiếm tu, tính thẳng, người như kiếm, kiếm như người, kiếm của Tông Càn này thẳng mà nhanh, hắn làm người, cũng nhanh mồm nhanh miệng, muốn làm cái gì liền làm cái đó.

Ngay lúc này, cách đó không xa, có kiếm khí gào thét mà đến, ngẩng đầu nhìn, liền thấy trong hư không, có ba chuôi lợi kiếm bay nhanh ở trên không trung, trong nháy mắt hàng lâm ở bên cạnh Tần Vấn Thiên, chỉ thấy trên ba chuôi lợi kiếm, lại đứng ba bóng người, hai nam một nữ.

Hai nam tử trên dưới ba mươi, nàng kia dung nhan xinh đẹp, tuổi chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, da dẻ trắng nõn, vô cùng mịn màng.

Tông Càn thấy ba người này xuất hiện, lập tức thả tay của Tần Vấn Thiên ra, nhưng ba người ở trong hư không lại sớm thấy một màn vừa rồi, ánh mắt lập loè, ánh mắt quét về phía Tần Vấn Thiên, mơ hồ có khí tức phong duệ.

- Ngươi chính là kiếm khách tu hành ở Bái Kiếm nhai kia?

Chỉ thấy nam tử ở bên trái, trên mi tâm có nốt ruồi đỏ, cho người ta một loại cảm giác bá đạo, hắn đứng trên ở kiếm, nhìn Tần Vấn Thiên, lạnh lùng hỏi.

- Là Tần mỗ.

Tần Vấn Thiên đáp lại.

- Vốn tưởng rằng là Kiếm tu độc hành, muốn đến đây luận bàn một phen, lại không nghĩ tới là người Tông gia mời.

Thanh niên nam tử ở bên phải có một đôi mày kiếm, cho người ta cảm giác sắc bén.

- Ta sớm đã nói trước, người này không có khả năng ba tháng ngộ kiếm, nhất định là lừa gạt mọi người, vốn là Kiếm tu, bằng không Tông gia sẽ không mời tới Bái Kiếm Thành.

Đôi môi của nàng kia hơi mỏng, ngôn từ khắc nghiệt.

Tần Vấn Thiên nhíu mày, chỉ thấy Tông Càn lạnh như băng nói :

- Lý Niệm, Tần huynh mới tới Bái Kiếm Thành, không bất kỳ quan hệ gì với Tông gia ta.

- Vậy sao, hiện tại mới muốn che giấu, thì có ích lợi gì, Tông gia ngươi đã mời người tới, nói vậy đã làm tốt chuẩn bị giao chiến, bây giờ có cơ hội này, vừa vặn ra tay luận bàn một phen.

Nữ tử lạnh như băng nói, vừa dứt lời, nam tử mày kiếm ở bên cạnh giơ tay vào hư không nhấn một cái, trong sát na, một cỗ kiếm khí khủng bố lan tràn, lao thẳng tới Tần Vấn Thiên.

Tông Càn bước ra, che ở trước người Tần Vấn Thiên, lạnh lùng mở miệng :

- Hai nhà Tông Lý ân oán, chớ dây dưa tới người khác.

- Đã dám làm, còn không dám nhận sao, Tông Càn, ngươi đã mời tới, hà tất sợ chiến.

Thần sắc của nam tử mày kiếm kia càng trở nên sắc bén, bàn tay ấn xuống, ánh kiếm huyết sắc mạnh hơn gào thét ở trong hư không, cực kỳ đáng sợ.

Trên người Tông Càn cũng bạo phát ra khí thế cường đại, người trước mắt không phải hạng dễ nhằn, mặc dù Kiếm Đạo Ý Chí của Tần Vấn Thiên viên mãn, nhưng dù sao trẻ tuổi, tu vi không đủ mạnh, hơn nữa thời điểm hắn và Tần Vấn Thiên giao thủ, chỉ cảm thấy Tần Vấn Thiên tựa hồ chỉ có Kiếm Đạo Ý Chí, ý chí khác một chút cũng không cảm giác được, hắn lo lắng đối phương ra tay, Tần Vấn Thiên sẽ chịu thiệt!

Lúc này Tần Vấn Thiên lại phiền muộn, hắn và Tông Càn mới quen biết nhau không bao lâu. Nhưng trong mắt đối phương, mình lại là người được Tông gia mời tới, cho nên muốn ra tay với mình, quả thật là khó hiểu.

Ánh mắt quét qua Tông Càn đang đứng phía trước, Tần Vấn Thiên chỉ thấy bàn tay Tông Càn phách động, trước mặt hắn lập tức hiện ra ánh kiếm rực rỡ lóng lánh, từng chuôi lượi kiếm đáng sợ trôi nổi trong không trung. Chỉ thấy hắn mở miệng nói với Tần Vấn Thiên.

- Tần huynh, chuyện này không có quan hệ gì với ngươi, ngươi cứ rời đi trước, bọn họ không dám làm khó dễ ta.

- Còn muốn chạy? Đừng có mơ!

Đúng lúc này nữ tử hừ lạnh một tiếng, trong tay cũng xuất hiện một thanh lợi kiếm. Ba thế lực lớn của Bái Kiếm Thành đều chủ yếu đi theo kiếm tu, lúc này có thể thấy được bọn họ rất tôn sùng việc sử dụng kiếm.

Tần Vấn Thiên bị mũi kiếm chỉ thẳng vào người, một luồng kiếm khí sắc nhọn lao nhanh về phía hắn. Trong lòng Tần Vấn Thiên hừ lạnh, ba người này đều đạt tới tu vi Nguyên Phủ Cảnh tầng thứ chín, ngược lại cũng không tồi, có thể thấy được ba thế lực lớn của Bái Kiếm Thành đều cực kì lợi hại. Đáng tiếc, ba người có tu vi Nguyên Phủ Cảnh tầng thứ chín, ở trước mặt hắn hoàn toàn không đáng nhắc đến.

- Các hạ vẫn nên thu kiếm lại đi thôi.

Tần Vấn Thiên quét mắt nhìn nàng kia, lạnh lùng nói.

- Tần mỗ mới tới Bái Kiếm Thành, không muốn tranh đấu với người khác.

- Hừ.

Nàng kia lại không hề cảm kích, hừ lạnh một tiếng, giữa hai lông mày có sát khí nồng đậm, lạnh như băng mở miệng.

- Đã bị Tông gia mời đến Bái Kiếm Thành, thì phải biết được quy củ nơi này. Cao thủ lại ngụy trang thành người mới học kiếm thuật, muốn che mắt người khác, ngươi nghĩ là có tác dụng hay sao? Ngươi đã dám tham dự chuyện này, vậy thì phải chuẩn bị cái chết cho tốt!

- Lý Niệm, ngươi lại thô bạo như vậy.

Kiếm Chi Tinh Hồn trên người Tông Càn đột nhiên bạo phát, thân thể chậm rãi bay lên không, chiến ý lan tràn.

- Thà giết lầm, chứ không thể bỏ sót!

Trong giọng nói của Lý Niệm của ý vị lạnh lẽo.

- Khi dễ Tông gia chúng ta không có người hay sao?

Một tiếng hừ lạnh truyền đến từ phía xa, ở đó, kiếm khí như cầu vồng, từng đạo kiếm quang gào thét mà đến, lại có mấy người bay đến nơi này, dừng chân bên người Tông Càn, lạnh lùng ngưng mắt nhìn ba người Lý gia.

- Niệm Nhi.&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.