Lúc này, lại có giọng nói khác truyền đến, mọi người ngẩng đầu, thần sắc khẽ biến, đã thấy phía xa có một đạo quang mang lấp lánh phóng tới. Vừa nhìn đã thấy một nam nhân khoảng ba mươi tuổi, thần sắc như điện, tuấn tú phi phàm, có vài phần khí tức tiêu sái. Hắn đứng chắp tay, đứng ở trên kiếm, khiến người ta chỉ có thể ngước mắt mà nhìn.
- Lý Nhiên.
Ba người Tông gia vừa đến thấy người này xuất hiện, sắc mặt tức khắc rất khó coi. Lý Nhiên có địa vị cực cao trong Lý gia, năm nay vừa mới ba mươi tuổi đã ngưng tụ Tinh Thần Thiên Cương, bước vào Thiên Cương Cảnh, thực lực đáng sợ, là một thiên tài kiệt xuất trong lớp trẻ ở Bái Kiếm Thành. Kiếm của hắn, như tia chớp kinh hồng, giết người không thấy máu.
Sau đó không lâu, ba thế lực lớn của Bái Kiếm Thành sắp sửa tranh đoạt quyền khai thác mười năm của một chỗ Kiếm Mạch cực kì trọng yếu. Ba thê lực lớn giương cung bạt kiếm, càng là những thanh niên có khả năng bước lên đài tranh đoạt Kiếm Mạch lại càng được quan tâm. Bởi vậy sau khi nhìn thấy Tông Càn ở cùng với Tần Vấn Thiên, người Lý gia mới muốn ra tay với hắn.
Con mắt Lý Nhiên đảo qua mọi người, lập tức rơi vào trên người Tần Vấn Thiên, ánh mắt mang theo lệ khí kia như có thể xuyên qua người Tần Vấn Thiên. Nhưng mà hắn chỉ nhàn nhạt quét mắt qua một cái, không có lưu ý quá mức, đã mở miệng nói với Lý Niệm.
- Niệm Nhi, chuyện gì xảy ra?
- Người này là Kiếm tu tu hành ở vách núi Bái Kiếm, vốn là lãng khách vô danh, lại lừa gạt mọi người. Hắn chuyên dùng kiếm, là người Tông gia mời tới trợ trận.
Lý Niệm bình tĩnh nói.
Lúc này Lý Nhiên quét mắt về phía Tần Vấn Thiên, đạm mạc nói.
- Ta không bắt nạt ngươi, ngươi và Niệm Nhi đánh với nhau một trận. Nếu ngươi thắng, ta thả ngươi đi.
- Vậy nếu ta thua thì sao?
Thần sắc hờ hững, Tần Vấn Thiên nhìn đối phương, là một kẻ vừa bước vào Thiên Cương Cảnh, coi như tương đương với cảnh giới của hắn.
- Ngày đó lên chiến đài, thời điểm ngươi đại biểu cho Tông gia xuất chiến, bại thì chết. Nếu là như vậy, hôm nay nếu ngươi thua, ngươi tự biết hậu quả.
Lý Nhiên tùy ý mở miệng, giống như đang nhắc tới một việc cỏn con, nhỏ bé không đáng nhắc đến.
Tần Vấn Thiên cười lạnh. Thắng, rời đi; bại, thì chết?
Vung ống tay áo, Tần Vấn Thiên bước về phía trước một bước, chuẩn bị ra tay.
- Lý Nhiên, ngươi quá phận!
Đúng thời khắc này, giọng nói của Tông Càn truyền ra, chỉ thấy trong mắt hắn xuất hiện vẻ tàn nhẫn, tâm niệm vừa động, trong phút chốc ở trước người hắn trôi nổi một thanh Tiểu Kiếm lộng lẫy sáng chói. Tiểu kiếm này không ngừng rung lên. Nháy mắt, cả không gian xuất hiện Kiếm Ý cường đại như có như không.
- Thanh kiếm này là trưởng bối trong tộc ta tặng cho, nếu như ngươi gây sự, cố tình muốn động thủ, ta tất sẽ giết Lý Niệm.
Trên mặt Tông Càn lộ ra thần sắc lạnh lẽo, ánh sáng lạnh bùng lên từ trong đáy mắt.
Thần sắc Lý Niệm khẽ biến, cảm giác được mình bị thanh kiếm kia phong tỏa, sắc mặt lập tức trở nên khó nhìn.
Thân thể lui về phía sau vài bước, đã thấy Tiểu Kiếm lập tức lao nhanh về phía trước, dừng ở trước người Lý Niệm, thân kiếm rung lên càng mạnh.
- Ta muốn giết ngươi, ngươi nhất định trốn không thoát.
Trong giọng nói của Tống Càn lộ ra ý uy hiếp cường liệt.
- Nếu ngươi giết nàng, các ngươi đều phải chết.
Lý Nhiên bước chân lên phía trước một bước. Trong nháy mắt, dường như cả thiên địa bị bao phủ trong kiếm uy ngập trời, thân thể bọn họ gần như đều bị cắn nát, đây là khí tức đáng sợ của Kiếm Đạo Ý Chí cảnh giới thứ hai.
- Chỉ cần một hơi thở, ta có thể lấy mạng nàng ta.
Giọng nói Tông Càn lạnh lùng, lập tức nhìn sang phía Tần Vấn Thiên, mở miệng nói.
- Tần huynh, chúng ta đi.
Tần Vấn Thiên vốn nghĩ tự mình ra tay, nhưng nhìn thần sắc thành khẩn của Tông Càn, hắn cũng không muốn vì mình mà Tông Càn gặp phải khó khăn, nên nhịn xuống không có ra tay.
Tâm tính của hắn bây giờ đã sớm khác xa với quá khứ. Đám người Lý Nhiên trước mắt này, trong mắt hắn chỉ là đám kiến hôi không đáng nhắc tới, có giết hay không cũng chỉ cần một ý niệm mà thôi.
Mấy người đối phương, hoàn toàn không đủ tư cách để khiến hắn tức giận.
Khẽ gật đầu, Tần Vấn Thiên đi theo Tông Càn lùi về phía sau, Tiểu Kiếm kia vẫn ngân vang như trước, chăm chú tập trung vào Lý Niệm, làm cho sắc mặt nàng ta trắng bệch khó coi. Hồi lâu sau, khi thân ảnh đám người Tông Càn biến mất ở phía xa, Tiểu Kiếm mới vút một tiếng quay về, gào thét bay về phía xa.
- Nếu như gặp lại mấy người này, ta nhất định phải giết hết.
Lý Niệm bị uy hiếp như vậy, sắc mặt lạnh lẽo.
- Rất nhanh sau đó sẽ có cơ hội, cần gì phải nóng vội nhất thời.
Lý Nhiên bình tĩnh mở miệng, lập tức đoàn người cũng bắt đầu rời đi.
Đến lúc này, Tần Vấn Thiên đi theo Tông Càn đến Tông gia trước, chỉ thấy Tông Càn lắc đầu cười khổ.
- Vừa rồi nguy hiểm thật, Lý Nhiên này thực lực rất mạnh, thuộc về đám người nổi bật trong thế hệ trẻ ở chỗ chúng ta, đã bước vào Thiên Cương Cảnh. Nếu không phải ta có Tiểu Kiếm uy hiếp, có lẽ hôm nay sẽ rất nguy hiểm. Chuyện này đã liên lụy đến Tần huynh, mong huynh lượng thứ.
- Việc nhỏ.
Tần Vấn Thiên không thèm để ý nói.
- Tần huynh rộng lượng.
Tống Càn lại cười.
- Nguyên nhân của chuyện này, cũng là do Kiếm Mạch gây nên. Ở sâu trong vách núi Bái Kiếm, có Thượng Cổ Yêu Kiếm, thanh kiếm này nghe đồn là từ trên trời giáng xuống. Cũng có thuyết pháp cho rằng, ngày trước người thượng cổ đại chiến, thanh kiếm này đã chẻ đôi núi Bái Kiếm. Cho nên đến bây giờ, thanh kiếm này vẫn còn ở dưới đáy vách núi, có thể hấp thu yêu quang từ ngôi sao ở phía trên Cửu Thiên Tinh Hà. Bên cạnh chỗ thanh kiếm này tồn tại, có hình thành một tòa Kiếm Mạch, thời gian thường có thể khai quật ra Thạch Yêu Chi Kiếm cường đại.
- Lại có chuyện lạ như vậy?
Trong mắt Tần Vấn Thiên hiện lên một tia quang mang, vách núi Bái Kiếm kia, hắn đã nhìn thấy có bao nhiêu đáng sợ. Một thanh kiếm bổ ra đại địa, nếu nơi này thực sự là do thanh kiếm theo lời Tông Càn mà hình thành, vậy thì nó còn đáng sợ nhường nào?
- Đúng vậy, chỗ Kiếm Mạch này, bởi vì khai quật ra được rất nhiều danh kiếm, bởi vậy bị ba thê lực lớn của Bái Kiếm thành thi nhau tranh đoạt. Cứ mười năm, ba thế lực lớn sẽ lựa chọn ba người quyết đấu, quyết định ra quyền khai thác mười năm trong Kiếm Mạch. Bọn họ hiểu nhầm Tần huynh là người ta mời tới trợ trận, cho nên mới muốn ra tay với huynh.
Tông Càn chậm rãi mở miệng, làm cho Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, thì ra là thế, ba thế lực lớn tranh đoạt, có thể mượn sức người ngoài. Khó trách bọn họ nhạy cảm như vậy, có lẽ cứ gặp người ngoài, là sẽ nghĩ đến chuyện chém giết.&