Thái Cổ Thần Vương

Chương 546: Chương 546: Thân phận Kiếm Tử




- Ba thế lực lớn cường giả như mây, vậy vì sao không có ai muốn đoạt lấy Yêu kiếm kia?

Tần Vấn Thiên nghi hoặc hỏi.

Tông Càn nghe được lời này lắc đầu cười khổ.

- Thanh kiếm này quá tà môn, có thể hút máu người. Trước kia đã từng có người nghĩ muốn đoạt lấy nó, vừa chạm vào thì đã bị hút khô máu mà chết, rất đáng sợ. Vì vậy rất lâu sau đó, không có ai dám đánh chủ ý lên nó nữa.

- Như vậy, quả thật là Yêu Kiếm.

Nghe vậy, Tần Vấn Thiên cũng thoáng run sợ.

- Còn có nhiều chuyện càng quái dị hơn. Mỗi năm thanh kiếm này lại rên rỉ một lần, tựa như than thở vô chủ. Mỗi lần rên rỉ, trên Cửu Thiên, lại có Yêu Tinh lập loè, như Long như Phượng, có rồng ngâm phượng hót, chấn động thiên địa, kỳ diệu không gì sánh được. Mà kiếm khai quật được từ Kiếm Mạch, tất cả cũng đều là Yêu Kiếm, hình như Yêu, có thể hấp thu Yêu Chi Tinh Nguyên, kiếm có thể tự chủ trưởng thành.

Tông Càn nói qua chính hắn cũng khẽ lắc đầu, nếu không phải tận mắt nhìn thấy hắn cũng sẽ không tin tưởng có một Yêu Kiếm kỳ diệu như vậy. Hắn vĩnh viễn cũng sẽ không quên khung cảnh kỳ dị xảy ra mỗi năm một lần.

Nhiều lúc hắn thường nghĩ, không biết phải là nhân vật bực nào mới có thể lấy đi Yêu kiếm. Có lẽ đến ngày đó, Yêu Kiếm kia mới thôi rên rỉ.

Đúng lúc này, đám người Tần Vấn Thiên và Tông Càn đã đến Tông gia, chỉ thấy ở bên ngoài Tông gia, chín chuôi Cự Kiếm cắm ngược trên mặt đất, lại có chiều dài tới hai mươi mét, một cỗ Kiếm Ý khủng bố tràn ngập, làm cho người ta hít thở không thông.

- Không hổ là thế lực Kiếm Đạo.

Tần Vấn Thiên nhìn chín chuôi Cực Kiếm, cười nhạt mở miệng.

- Tần huynh chê cười.

Tông Càn cũng mỉm cười nói.

Lại nghe Tần Vấn Thiên hỏi.

- Nội tình Tông gia rất sâu, thực lực thế nào?

Tông Càn hơi lộ vẻ kinh ngạc vô cùng, nhìn Tần Vấn Thiên, lập tức cười nói.

- Thật không dám giấu giếm, thực lực Tông gia mạnh bao nhiêu, chính ta cũng không rõ. Ta từng nghe gia chủ nói, con cháu Tông gia tu kiếm, là Kiếm Giả tâm chính, làm việc nội liễm, không lộ tài năng, cũng sẽ không chủ động đi gây sự với người khác. Chính vì vậy, khi phóng Kiếm Khí ra ngoài, là khi hào quang rực rỡ, một kiếm nơi tay, thiên hạ không ai có thể ngăn trở. Bởi vậy nếu có người cố ý chọc giận Tông gia, tất phải diệt vong.

Thần sắc Tần Vấn Thiên ngưng lại, lập tức nhẹ nhàng gật đầu. Gia chủ Tông gia, tự có khí khái, trong cũng chất chứa sức mạnh. Tông gia, không e ngại hai thế lực lớn còn lại.

- Tông gia chủ khí phách như thế, Tông huynh có thể tiến cử giúp ta hay không?

Tần Vấn Thiên lại cười nói, làm cho Tông Càn phải tò mò nhìn hắn.

- Huynh còn muốn gặp gia chủ?

- Đúng vậy.

Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu.

- Chuyện này, sau này huynh sẽ biết được, bây giờ ta cũng không tiện nói nhiều.

Trong mắt Tông Càn lóe lên một đạo quang mang, lập tức cười nói.

- Xem ra, ta không mời Tần huynh tới nơi này, Tần huynh cũng sẽ tự tìm đến Tông gia. Như vậy cũng tốt, Tần huynh đã có chuyện cần làm, ta cũng sẽ giúp Tần huynh nói chuyện, để cho huynh có thể gặp gia chủ.

- Như vậy thì đa tạ.

Trong mắt Tần Vấn Thiên lóe lên một tia thâm ý. Mong rằng Tông gia, sẽ không làm cho hắn thất vọng.

Tu kiếm, tại Đại Hạ Hoàng Triều, có không ít nơi có thể học tập. Yến Châu chi địa, là Kiếm Tu đệ nhất chi địa, so với Bái Kiếm Thành hiển nhiên là mạnh hơn một tầng. Nhưng mà hắn đến Bái Kiếm Thành, ngoài việc tu kiếm, còn có một mục đích khác.

- Nhưng mà trước khi bàn chuyện này, Tần huynh còn phải theo ta uống mấy chén mới được.

Tông Càn thoải mái hào phóng nói, Tần Vấn Thiên gật gật đầu.

- Có rượu ngon, làm sao lại cự tuyệt?

Tông gia, một gian thư phòng, chỉ thấy một nam tử trung niên an tĩnh ngồi đó, cúi đầu nhìn tài liệu.

Cách đó không xa, thân ảnh một thanh niên an tĩnh đứng trước mặt hắn, rất có kiên nhẫn. Thanh niên này, chính là Tần Vấn Thiên. Tông Càn không có nuốt lời, tự mình giao thiệp, thay hắn an bài một cuộc gặp mặt với Tông gia chủ.

Qua rất lâu, chỉ thấy nam tử trung niên chậm rãi ngẩng đầu, Khí chất toàn thân hắn trầm ổn mà nội liễm, trên thái dương thậm chí còn có chút tóc trắng. Nhưng chính ở bên trong khí chất nội liễm này, Tần Vấn Thiên lại cảm nhận được một khí thế sắc bén bức người.

Một ánh mắt kia, giống như muốn xuyên thấu qua con ngươi của hắn, nhìn thấu bản chất bên trong.

- Tông Càn nói gần đây ngươi ở Bái Kiếm Thành có chút danh tiếng, trong vòng ba tháng, ngộ kiếm Đại Viên Mãn?

Tông gia chủ tên là Tông Nghĩa, hắn tùy ý nhìn Tần Vấn Thiên, bình tĩnh nói.

- Đúng vậy.

Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng gật đầu, làm cho trong mắt đối phương hiện lên vẻ kinh dị.

- Có thể trong vòng ba tháng ngộ kiếm đại viên mãn, trừ phi kiếm là Tinh Hồn thứ tư của ngươi. Ngươi cần tu kiếm, có cảnh giới ở đó, ngươi chỉ cần nâng cao cảm ngộ đối với kiếm.

- Tiền bối lợi hại.

Trên mặt Tần Vấn Thiên mang theo mỉm cười, cũng thản nhiên thừa nhận. Tiếng nói của hắn hạ xuống, trong mắt Tông Nghĩa lóe lên một đạo kiên quyết, rơi vào trên người Tần Vấn Thiên.

- Thiên Cương Cảnh, ngươi tên là gì?

- Tần Vấn Thiên.

Tần Vấn Thiên bình tĩnh mở miệng, trong giây lát, nhuệ khí trong mắt Tông Nghĩa càng mạnh, một đạo quang mang đáng sợ rơi vào trên người Tần Vấn Thiên, giống như từng đạo kiếm khí.

- Một năm trước, Đại Hạ Hoàng Triều, cuộc chiến tranh giành thứ hạng trên Thiên Mệnh bảng, người đứng thứ nhất tên là Tần Vấn Thiên, hắn bị nhốt trong hoàng cung của Đại Hạ Hoàng Triều.

Tông Nghĩa nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên.

- Ba tháng trước ta tới Bái Kiếm Thành, trước đó ta đã rời khỏi hoàng cung Đại Hạ Hoàng Triều.

Tần Vấn Thiên không phủ nhận thân phận của mình, bình tĩnh mở miệng. Tông Nghĩa đột nhiên đứng dậy, ngưng mắt nhìn Tần Vấn Thiên, ánh mắt mang theo vài phần ngưng trọng. Người đứng đầu trong Thiên Mệnh bảng, Tần Vấn Thiên đến Tông gia của hắn, rốt cuộc có mục đích gì?

- Nếu như thế, ngươi cũng biết có rất nhiều người muốn mạng của ngươi. Ngươi đến nơi này, không lo lắng ta sẽ bắt ngươi lại hay sao?

Tông Nghĩa tràn đầy hứng thú nhìn Tần Vấn Thiên, một cỗ kiếm uy khủng bố bao phủ toàn bộ gian thư phòng này.

- Kiếm Giả, Lăng Vân Thiên Địa, Ngạo Tiếu Cửu Thiên. Gia chủ để cho nhiều thế hệ Tông gia ẩn cư ở nơi này, nhiệt huyết, liệu có còn hay không?

Tần Vấn Thiên không có trả lời, mà là bình tĩnh hỏi. Tông Nghĩa hơi nhíu mày.

- Ngươi tới Tông gia, có mục đích gì?

- Nắm giữ Kiếm của Tông gia.

Tần Vấn Thiên chăm chú nhìn đối phương, trong mắt hắn bắn ra một đạo quang mang đáng sợ. Hắn đưa tay về phía trước, sâu trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một cái Cổ Lệnh.&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.