Thái Cổ Thần Vương

Chương 547: Chương 547: Thân phận Kiếm Tử (2)




Trong giây phút này, thân thể Tông Nghĩa run lên mãnh liệt, chỉ cảm thấy đầu giống như bị Lôi Điện đánh trúng. Một cỗ Kiếm Uy cường hãn xông ra, ép tới nỗi Tần Vấn Thiên không có cơ hội thở dốc. Nhưng mà Tấn Vấn Thiên vẫn như trước chăm chú nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt kiên định.

“Ô...ô...n...g!” Cuồng Phong phát ra từ kiếm đảo qua, đóng cửa lại.

Tông Nghĩa bước chân về phía trước một bước, nhìn chằm chằm Cổ Lệnh trong tay Tần Vấn Thiên.

- Nếu như ta giết ngươi, ngươi có thể làm được gì?

Khí tức trên người Tông Nghĩa rất đáng sợ. Thời khắc này, chỉ cần hắn động tà niệm, Tần Vấn Thiên chắc chắn phải chết.

- Gia chủ có biết vì sao ta tham gia Thiên Mệnh bảng không?

Tần Vấn Thiên mở miệng hỏi.

- Không biết

Tông Nghĩa đáp lại.

- Ngươi không phải là thế lực đầu tiên ta tìm đến, ở trước Tông gia, ta đã tìm được một mạch truyền thừa. Bọn họ đại khái cũng có ý nghĩ giống như gia chủ lúc này. Về sau, bọn họ ước định với ta, nếu như ta đoạt được vị trí thứ ba trên bảng Thiên Mệnh, bọn họ sẽ vô điều kiện nghe theo mệnh lệnh của ta. Mà ta, đoạt được vị trí thứ nhất của Thiên Mệnh bảng.

Tần Vấn Thiên chậm rãi mở miệng, ánh mắt Tông Nghĩa lập lòe, trong đầu hiện lên rất nhiều ý niệm.

Mặc dù ở Bái Kiếm thành, nhưng Tông gia vẫn thời thời khắc khắc quan tâm những việc lớn trên đất Đại Hạ. Tài liệu về cuộc chiến Thiên Mệnh bảng lần này, sau khi kết thúc đã được đặt trên bàn sách của hắn. Hắn biết cuộc chiến Thiên Mệnh bảng lần này được xưng là cuộc chiến mạnh nhất trong rất nhiều năm qua, cường đại đến đáng sợ, thậm chí xuất hiện một thế lực thần bí, bọn họ muốn diệt trừ người đứng đầu trong Thiên Mệnh bảng.

Thời điểm xem xong tài liệu, Tông Nghĩa cũng từng thở dài, nếu như Tông gia xuất hiện nhân vật bực này, cho dù diệt vong, cũng muốn tận lực phụ trợ hắn, để hắn cầm kiếm tranh phong thiên hạ.

Bây giờ, người này, đứng trước mặt hắn, cầm trong tay Thương Vương lệnh!

Hào ngôn, nhiệt huyết, có còn hay không; hào ngôn, muốn nắm giữ Tông gia kiếm!

- Tông gia, không cần ngươi tới cầm kiếm.

Trong lòng bàn tay Tông Nghĩa chất chưa một dòng cổ kiếm đáng sợ. Chỉ thấy thân hình hắn khẽ động, trong nháy mắt, Cổ Kiếm xuất hiện ở trước mi tâm Tần Vấn Thiên, trôi nổi trong không gian. Dường như chỉ cần một ý niệm thôi, là có thể giết chết Tần Vấn Thiên. Nhưng mà hắn vẫn mở mắt như trước, nhìn thẳng vào Tông Nghĩa.

- Ngươi không sợ ta giết ngươi?

Tông Nghĩa lạnh nhạt nói.

- Gia chủ có biết Tiên Trì cung?

Tần Vấn Thiên bình tĩnh hỏi.

- Thanh Mị tiên tử.

Thần sắc trên mặt Tông Nghĩa có chút cứng lại, chuyện giữa Thanh Mị tiên tử và Thương Vương, có rất nhiều lời đồn khác nhau.

- Nếu như ta chết ở Tông gia, Tông gia, nhất định bị hủy diệt.

Tần Vấn Thiên cũng không nhiều lời. Tông Nghĩa theo dõi thần sắc của hắn.

- Ý của ngươi là, Thanh Mị tiên tử, là người thủ hộ của Thương Vương truyền thừa?

Tấn Vấn Thiên không nói gì, quang mang lóng lánh, ba mảnh Võ Mệnh Thiên Cương đồng thời lao ra từ trong Nguyên Phủ, nở rộ ở trước mặt Tông Nghĩa.

- Võ Mệnh Thiên Cương thật mạnh.

Tông Nghĩa ngưng mắt nhìn ba Võ Mệnh Thiên Cương, trong mắt lóe lên thần sắc chấn động. Ngay sau đó, hắn lại thấy trên đỉnh đầu Tần Vấn Thiên, Tinh Hồn thứ tư bạo phát. Ánh sáng màu đỏ vàng đáng sợ, bao vây lấy Vương Gỉa Chi Kiếm màu đen ở Luyện Ngục, làm cho người ta gần như muốn lập tức thần phục hắn.

- Trên tầng thứ sáu.

Trong đầu Tông Nghĩa nhảy dựng, thiên phú bực này, sinh thời khó có.

- Nếu gia chủ không đồng ý để cho ta cầm kiếm, vậy thì ngươi có hai lựa chọn. Một là giết ta, hậu quả không biết; hai là thả ta đi. Nếu ta không chết, sau này nắm giữ Thương Vương nhất mạch, sẽ đến Tông gia, thanh lý môn hộ.

Tần Vấn Thiên chậm rãi mở miệng. Quyết tâm của hắn cực mạnh, làm cho trên mặt Tông Nghĩa cũng hiện lên thần sắc dao động.

Lần đầu tiên, hắn đối mặt với một thanh niên, vậy mà lại sinh ra ý sợ hãi.

Tông Nghĩa cũng chưa bao giờ nghĩ tới, một vị thanh niên trẻ tuổi, lại khiến hắn cảm nhận được một loại áp lực mạnh mẽ như vậy.

“Ô...ô...n...g!”

Bàn tay huy động, Cổ Kiếm đang trôi nổi trước mi tâm của Tần Vấn Thiên bay trở về. Trong nháy mắt, cỗ kiếm uy ngập trời trong thư phòng đã biến mất vô tung vô ảnh.

Tông Nghĩa nhìn Tần Vấn Thiên, trên mặt lộ ra sắc thái vui vẻ.

- Thương Vương có truyền nhân, chẳng qua là, Vấn Thiên, suy cho cùng ngươi vẫn còn trẻ tuổi, mặc dù thiên phú trác tuyệt, nhưng nếu bây giờ gây xung đột với hai phương thế lực kia, cũng không khác gì lấy trứng chọi đá.

- Gia chủ nhìn ta giống như là hạng người lỗ mãng sao?

Tần Vấn Thiên thấy Tông Nghĩa trở về không khí bình thường, cũng cười rộ lên, không chút nào để ý tất cả mọi chuyện vừa mới phát sinh.

Đứng ở vị trí của đối phương, làm bất cứ chuyện gì, hắn cũng có thể lý giải.

Gia chủ của cả một gia tộc, trên vai gánh vác trách nhiệm truyền thừa của gia tộc, chỉ một cái lệnh bài lại muốn bọn họ giao phó vận mệnh, quả thực không phải là một chuyện dễ dàng. Bởi vậy chí ít, Tần Vấn Thiên hắn, muốn cho đối phương thấy thiên phú hơn người và bản lĩnh quyết đoán.

Tần Vấn Thiên hắn, nếu bản thân còn không tin vào chính mình, vậy thì người khác lấy cái gì để tin hắn?

Bàn tay Tông Nghĩa vung lên, tức thì một thanh Tiểu Kiếm trôi nổi ở trước người Tần Vấn Thiên. Trên thân kiếm có khắc một chữ cổ, Tông.

- Nếu Thương Vương đã có hậu, Tông gia chúng ta tự nhiên sẽ toàn lực phụ tá. Chẳng qua chúng ta không muốn bộc lộ thực lực quá sớm. Thanh kiếm này chính là tượng trưng cho thân phận Kiếm tử của Tông gia, có thể ra lệnh cho những người khác ngoại trừ trưởng lão Tông gia. Vấn Thiên, bây giờ ngươi giữ nó trước, có được hay không?

Tông Nghĩa chậm rãi mở miệng. Tần Vấn Thiên tiếp nhận thanh kiếm, khẽ gật đầu.

- Tự nhiên tuân mệnh.

Tần Vấn Thiên lộ ra nụ cười, làm cho Tông Nghĩa cũng hơi thở phào, cũng lại cười.

- Vấn Thiên, ngươi không thể nói chuyện như vậy, sau này ở bên ngoài cứ gọi ta một tiếng “Tông thúc” là được rồi. Nếu không có người ngoài, cứ gọi thẳng tên ta “Tông Nghĩa” là được.

- Tông thúc đừng nói đùa, dù sao ta cũng là vãn bối, nào có lý lại gọi thẳng tên Tông thúc.

Tần Vấn Thiên tự nhiên biết cách làm người như thế nào, thu lại Võ Mệnh Thiên Cương và Tinh Hồn thứ tư, sau đó cũng thu thanh Tiểu Kiếm lại.

- Tốt.

Tông Nghĩa đi lên phía trước, vỗ vỗ bả vai Tần Vấn Thiên, vẻ mặt nghiêm túc.

- Kiếm Gỉa, Lăng Vân Thiên Địa, Ngạo Tiếu Cửu Thiên. Nhiệt huyết của Tông gia, vẫn đang ở đây!

- Đi, ta dẫn ngươi đi tham quan xung quanh một chút.

Tông Nghĩa nhấc chân bước ra ngoài, Tần Vấn Thiên nhìn thân ảnh kia, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.