Thái Cổ Thần Vương

Chương 1408: Chương 1408: Bái thiếp (2)




Loại danh tiếng này đã không chỉ có giới hạn ở địa vực của một vị tiên đế thống trị nắm giữ khống chế, mà còn truyền ra khắp Tiên vực, không biết có bao nhiêu nhân vật thiên kiêu tao nhã vô song muốn trở thành con rể của Trường Thanh đại đế, những người này đều giống như Đông Thánh Đình hắn vậy, bất luận là tư chất hay bối cảnh, đều vượt qua phàm tục.

- Yến tiệc lần này phải dụng tâm chuẩn bị, cần phải vượt qua quy cách trước kia, hi vọng lần này mọi người trong mười ba châu của Đông Thánh cũng không cần khiến cho người ta thất vọng.

Đông Thánh Đình hạ lệnh, âm thanh truyền khắp tám phương.

- Vâng, điện hạ.

- Tuân lệnh điện hạ.

Từng âm thanh truyền ra, vang vọng một phương, lúc này chỉ thấy một đường ánh sáng lập lòe, ở bên cạnh Đông Thánh Đình trực tiếp xuất hiện một vị nhân vật đáng sợ, hắn mỉm cười nhìn vào Đông Thánh Đình, nói:

- Đình điện hạ chuyện gì cao hứng như thế?

Đông Thánh Đình nhìn qua, giao phong bái thiếp này cho đối phương, sau khi người kia xem xong, thần sắc cũng hiện lên phong quang, lập tức cười nói:

- Ha ha, hiện tại Thanh Nhi công chúa, nữ nhi của Trường Thanh đại đế quả thật có hào quang bắn ra bốn phía, phụ thân thân là Tiên Quốc đại đế, sư tôn lại là đại năng của Tiên vực, địa vị không kém chút nào phụ thân nàng, lại thêm bản thân nàng có tư chất, Tiên Vương trời sinh được hai vị đại năng giáo dục, nếu ai đó có thể cưới được Thanh Nhi công chúa, tuyệt đối có thể dẫn tới Tiên vực chấn động một phương.

Cường giả này nói xong có chút thâm ý liếc mắt nhìn Đông Thánh Đình, chỉ thấy trong ánh mắt của Đông Thánh Đình có phần hăng hái ý, hắn căn bản chưa từng che giấu tâm tư của mình, người bên cạnh tất cả có thể cảm giác được, chỉ có nữ tử như vậy mới có khả năng xứng đôi với Đông Thánh Đình hắn.

- Vòng tranh phong thứ nhất ở Đông Thánh Nhai bên kia vẫn chưa kết thúc sao?

Lúc này, Đông Thánh Đình hỏi.

- Cũng sắp rồi.

Cường giả này đáp lại.

- Tốt.

Đông Thánh Đình gật đầu.

Lúc này, trong Đông Thánh Nhai, các thiên kiêu đều đang lĩnh ngộ tu hành, hoặc chiến đấu tranh phong, trong mười tám bức tượng đầu tiên đã có người rời đi, có người kế thừa, tất nhiên tránh không được một trận đại chiến, nhưng Tần Vấn Thiên, trước sau chưa từng rời đi, Tiên Điêu này chất chứa Chiến Quyết quá mức thâm ảo, hắn căn bản không có khả năng hiểu được hoàn toàn.

Trong không gian hư ảo, trước người của Tần Vấn Thiên có rất nhiều bức tượng chiến đấu không ngừng diễn hóa, trong cơ thể hắn có vòng ánh sáng chiến khí vô cùng cường đại, tiếng nổ lớn không ngừng vang lên, hai tầng huyết mạch đồng thời bạo phát, Tần Vấn Thiên giống như hậu duệ của Thần Vương yên lặng như mặt nước phẳng lặng, cho dù ở bên cạnh hắn có đại chiến ngập trời, vẫn không ảnh hưởng được đến hắn chút nào.

Những tiếng nổ ầm ầm ầm không dứt, ý chí chiến đấu không ngừng công kích thân thể của hắn, cuối cùng, một ánh sáng mạnh bắn ra, thân thể Tần Vấn Thiên được tắm rửa trong chiến uy vô tận, người thanh niên hóa thân thành Chiến Vương, ý chí phía trước này hóa thành hình vẽ pháp quyết vô cùng huyền diệu, in vào trong mí mắt của hắn, nhảy vào ý chí của hắn.

- Ầm!

Kèm theo ý chí khủng khiếp này hạ xuống, Tần Vấn Thiên đứng ở chỗ tòa Tiên Điêu trong giây lát thân thể run một cái, lập tức kêu lên một tiếng rên rỉ, mắt hắn mở ra với phong quang lập lòe, có một ý chí chiến đấu ngập trời lóe lên sau đó lại biến mất.

Trong đầu Tần Vấn Thiên chấn động kịch liệt với phong quang lập lòe, ý chí của hắn không ngờ không có cách nào lại tiếp nhận luồng chiến uy này, bị chấn động đi ra, quá mức đáng sợ, trừ khi hắn đặt chân vào Tiên Nhân cảnh, mới có thể tiếp tục cảm ngộ bức tượng này.

- Chiến Quyết tầng thứ ba.

Tần Vấn Thiên thì thào nói nhỏ, hắn liếc mắt nhìn qua bức tượng trước mắt, lập tức khẽ khom người cúi đầu, đi xuống khỏi bức tượng này, hắn đã không có cách nào tiếp tục mượn ý chí của bức tượng lĩnh ngộ nữa, tiếp theo hắn cũng chỉ có thể tự mình tu hành Chiến Quyết.

Tần Vấn Thiên vừa bước chân rời đi, trong chớp mắt, rất nhiều ánh mắt đồng thời tập trung ở trên tòa Tiên Điêu này, mơ hồ lại là một hồi gió bão sắp bắt đầu.

- Tần sư huynh, sư huynh cũng tu hành xong rồi.

Lúc này, chỉ thấy Quân Mộng Trần vừa lúc cũng ngừng tu hành, hắn trước sau giống như một, lĩnh ngộ bức tượng vương đạo này.

- Đúng, cảm giác thế nào?

Tần Vấn Thiên cười hỏi.

- Vô cùng tốt, lĩnh ngộ rất sâu sắc, thực lực nâng cao không ít, thí luyện lần này có hi vọng lớn hơn.

Trong con mắt của Quân Mộng Trần có một tia cuồng nhiệt, chỉ có điều lại có không ít người nhìn về phía hai người bọn họ, trong lòng thầm nghĩ, tình hình trong Đông Thánh Nhai rất đặc biệt, Tần Vấn Thiên ở chỗ này nắm giữ khả năng rất mạnh, nhưng một khi ra khỏi Đông Thánh Nhai, sợ rằng tất cả đều sẽ khác, khi đó sẽ là tình huống thế nào còn chưa biết được, chỉ riêng Hắc Phong được hắn tha không giết, chỉ sợ cũng sẽ không bỏ qua cho hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.