Thái Cổ Thần Vương

Chương 1409: Chương 1409: Quy tắc tàn khốc. (1)




Tần Vấn Thiên nhìn về phía mọi người ở bên này, ngoại trừ ghế của ba trăm sáu mươi tòa Tiên Điêu đều đã bị người chiếm cứ, cũng không có quá nhiều người dừng chân ở mảnh đất này. Tử Tình Hiên cũng đã rời khỏi nơi này, chắc là sau khi lĩnh ngộ xong đã bỏ đi tìm kiếm cơ duyên khác.

- Chúng ta đi đến nơi khác nhìn thử xem.

Tần Vấn Thiên nói với Quân Mộng Trần. Hai người lập tức cùng nhau phá không rời đi, một lát sau lại tách ra mỗi người một phương có như vậy thì cơ hội tìm được cơ duyên sẽ lớn hơn.

Tần Vấn Thiên hóa thân thành Phong Bằng, thoắt ẩn thoắt hiện trên không trung. Ngay lúc này, chỉ nghe thấy một âm thanh truyền đến trong hư không.

- Trong Đông Thánh Nhai, còn lại hơn một ngàn năm mươi người.

Âm thanh này truyền khắp Đông Thánh Nhai. Lời nói vừa truyền ra, vô số người ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng loá mắt, chỉ cần tiếp tục loại bỏ thêm năm mươi người nữa, là có thể vào vòng kế tiếp rồi, đồng thời cũng có thể trở thành đệ tử nhập môn của Đông Thánh Tiên môn.

Bóng dáng Tần Vấn Thiên cũng dừng lại. Hắn ngẩng đầu nhìn hư không, còn có năm mươi người, xem ra không còn thời gian rồi, e là không lâu sau vòng này sẽ kết thúc.

Bước một bước, bóng người của Tần Vấn Thiên nhanh như gió, phóng vào phía trên một tòa cổ phong, chỉ thấy hắn nhắm mắt đứng trên cổ phong, an tĩnh cảm ngộ lực lượng lĩnh ngộ được mấy ngày nay.

Thời gian nửa năm trong Đông Thánh Nhai, hắn có tiến bộ không nhỏ, cảm ngộ cũng rất nhiều. Đây chính là chỗ tốt khi là đệ tử của thế lực lớn, cơ duyên tiến vào bên trong tông môn, tùy thời đều có.

Sau một lát, Tần Vấn Thiên đứng phía trên cổ phong tiến vào một loại trạng thái nhập định kỳ diệu. Thân thể hắn đột nhiên phát ra âm thanh thanh thúy, dường như mở ra chiến quang. Trong giây lát, chiến quang lượn lờ quanh người hắn, uy thế ngập trời, khí tức chiến đấu cuốn sạch mọi thứ.

Tần Vấn Thiên lập tức huy động bàn tay. Hắn không ngừng đánh ra quyền pháp, kiếm pháp, thương pháp, chuông pháp, chất chứa uy năng kỳ diệu, tiếng gió rít gào như theo quy tắc nhất định.

Sau một lát, thân thể hắn mở ra vòng sáng chiến đấu càng mạnh, toàn thân thể hắn như lột xác, có uy thế càng mạnh.

- Thật thoải mái.

Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng. Hắn mở mắt ra, lập tức thu liễm khí thế này lại, chiến quang vẫn như cũ lượn quanh thân, vô cùng rực rỡ. Khí thế được tăng cường, chiến lực càng thêm hùng mạnh, bây giờ Tần Vấn Thiên đã có thể vận dụng thuần thục.

Lúc này, trong hư không có bóng dáng của một cường giả thuận gió bay qua. Thân hình hắn như tia chớp cuồng phong, khi lướt nhẹ qua hư không dường như cũng khiến hư không phát ra tiếng gào rít. Ánh mắt hắn như chim ưng tìm kiếm con mồi, đột nhiên hắn thấy được Tần Vấn Thiên ở phía dưới, trong mắt lóe lên hàn ý lạnh lẽo. Mặc dù xếp thứ hai mươi bảy ở Vân Châu không tệ, nhưng cũng nên biến mất rồi. Nếu hắn đánh giết người này thì hắn có thể tiến gần thêm một bước với việc bước vào Đông Thánh Tiên môn.

Nghĩ vậy, thân hình hắn chợt lóe lên giống như chim ưng từ trên không trung hạ xuống, giống như một tia chớp màu xám, tiếng nổ vang truyền đến, khí thế khủng bố nhằm thẳng vào Tần Vấn Thiên ở phía dưới, sát ý ngập tràn, dường như muốn xé rách thân thể của Tần Vấn Thiên trong giây lát. Mắt hắn lộ ra vẻ kiệt ngạo, vô cùng sắc bén.

Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, nhìn lên, đôi mắt tràn ngập chiến ý kia như có khả năng xuyên qua không gian, bắn thẳng lên trời xanh, chỉ ánh mắt này cũng đủ khiến người khác nảy sinh cảm giác vô cùng đáng sợ, ý chí chiến đấu dâng cao, vô vàn vòng sáng chiến đấu rực rỡ quay quanh thân hắn, khí thế phóng lên trời, cường giả kia khẽ biến sắc, hình như nhận ra điều không thích hợp, thực lực của người này hình như rất mạnh.

Nhưng tốc độ của hắn cũng vừa nhanh vừa mạnh, chỉ trong giây lát đã hạ xuống, lực công kích khủng bố trực tiếp đánh xuống, không thể lùi bước vào lúc này.

Tần Vấn Thiên giơ bàn tay lên, kiếm khí bạo kích phóng ra. Chỉ thấy hắn huy động bàn tay, một kiếm chém qua, vòng sáng chiến khí cuốn sạch mọi thứ. Một tiếng phốc xuy vang lên, ánh sáng ngút trời, thân thể của cường giả kia trực tiếp bị kiếm khí xé rách, hồn phi phách tán.

Chiến quang hừng hực, lượn lờ quanh thân Tần Vấn Thiên. Thần sắc hắn bình tĩnh, sau khi bước vào Đông Thánh Nhai, hắn chưa bao giờ chủ động khiêu khích người khác, nhưng nếu như có người dám xúc phạm hắn, tuyệt đối không thể tha thứ một cách dễ dàng.

Sau khi giết chết người dám động sát ý vời mình, Tần Vấn Thiên lại tiếp tục cảm ngộ tu hành ở nơi này. Thời gian cứ thế trôi qua, cuối cùng trên màn sáng lóng lánh của Đông Thánh Nhai, lại truyền ra một âm thanh:

- Chiến đấu trong Đông Thánh Nhai đã kết thúc, còn lại ngàn người mau đi tìm kiếm pháp trận không gian, lập tức ra ngoài.

- Kết thúc chiến đấu rồi sao.

Trong Đông Thánh Nhai chỉ còn lại ngàn người, bọn họ đều ngẩng đầu nhìn không trung, hình như có một số người vẫn chưa từ bỏ ý chí, dường như còn muốn cảm ngộ tu hành trong Đông Thánh Nhai, nhưng Đông Thánh Tiên môn đã hạ lệnh nhắn nhủ toàn bộ Đông Thánh Nhai như vậy thì bọn họ cũng chỉ có thể đi ra ngoài.

Tần Vấn Thiên đương nhiên cũng vậy, thân hình hắn đứng ở trên ngọn núi chợt lóe lên giống như tia chớp. Một lát sau, hắn thấy được một nơi có ánh sáng màu vàng kim chớp động, đó là một pháp trận không gian cỡ nhỏ. Hắn lập tức dạo bước đến, thân thể trực tiếp rơi xuống phía trên pháp trận không gian, dùng lực lượng ngôi sao để kết nối, lực lượng dao động trong không trung, Tần Vấn Thiên lập tức cảm giác được thân thể mình di chuyển, sau một khắc, hắn đã đứng ở không gian mênh mông bên ngoài Đông Thánh Nhai, xung quanh cũng có rất nhiều bóng dáng đang lục tục đi ra.

Từng bóng người lần lượt xuất hiện ở quanh mảnh đất này, không lâu sau đã đủ ngàn người. Những người xuất hiện ở nơi này, ngay cả những người bị loại hình như cũng đã bị chuyển đi? Rời đi rồi, có lẽ chính bọn họ cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi này.

- Họ đi ra rồi.

Mộ Nham đi về phía Tần Vấn Thiên, hiển nhiên cũng đã thăng cấp. Sau đó Quân Mộng Trần và Tử Tình Hiên cũng đi tới, bốn người tụ chung một chỗ, chỗ khác cũng có những tốp năm tốp ba tới từ cùng một châu, đã nhận thức từ trước.

- Rốt cuộc họ cũng đi ra.

Chỉ thấy một giọng nói lạnh như băng truyền đến, mang theo mấy phần ý nghĩa hơi chói tai. Ánh mắt của Tần Vấn Thiên chuyển qua, lập tức đã nhìn thấy Hắc Phong đang đi về phía hắn, ánh mắt âm hàn nhìn hắn, trong đôi mắt lộ ra sát ý vô cùng nồng nặc.

Tại Đông Thánh Nhai bị Tần Vấn Thiên nhục nhã như vậy, có thể tưởng tượng Hắc Phong ôm sát ý mãnh liệt thế nào với Tần Vấn Thiên, có lẽ còn hận không thể chém Tần Vấn Thiên thành trăm mảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.