Thiên Mộng Ngữ và Công Dương Hoằng bây giờ ở Thanh Vân Các cũng không tốt đẹp gì, trên thực tế, từ sau khi Thanh Vân các sinh ra vị cường giả Thiên Tượng Cảnh thứ hai, Thanh Vân lão nhân bị loại bỏ, cả Thanh Vân các bắt đầu thay đổi kinh thiên động địa.
Người đứng đầu Thanh Vân Các mới có tính cách khác Thanh Vân lão nhân, hắn có dã tâm, muốn khuyếch trương dã tâm, liên thủ với Phiêu Miểu Phong của thành Thanh Châu đối phó Lạc Nhật Sơn, chỉnh đốn tài nguyên của các quốc gia phụ thuộc, mưu toan từ thành Cửu Châu tại biên giới hoàng triều Đại Hạ cho đến nơi phồn hoa nhất như thành Khâm Châu, thành Vọng Châu, nơi đó mới là nơi hắn muốn tranh giành.
- Một lúc nữa sẽ nói chuyện với ngươi.
Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn Linh Duyệt, cười cười, lại nhìn về phía Túy Tửu Tiên và Mục Nhu, cười nói:
- Lâu rồi không gặp.
- Lâu rồi không gặp, hôm qua nghe nói ngươi trở lại,Vô Vi còn đến trước cửa Mạc phủ gặp ngươi, không biết ngươi đã gặp chưa.
Túy Tửu Tiên cười, sắc mặt mọi người ngưng trọng, Vô Vi mà Túy Tửu Tiên nói không lẽ là quân vương nước Sở, Sở Vô Vi.
Sở Vô Vi đi gặp người này sao?
- Không gặp. Tần Vấn Thiên lắc đầu cười.
- Hắn không gặp được, ta lại gặp được ngươi, lâu rồi không gặp, cùng ta uống vài chén.
Túy Tửu Tiên cười nói rất vui vẻ.
- Được.
Tần Vấn Thiên gật đầu.
- Chúng ta cùng uống.
Mục Nhu cười rạng rỡ, nhiều năm rồi không gặp, không nghĩ có thể gặp lại hắn lần nữa, hắn thay đổi càng ngày càng khó đoán, tu vi của hắn bây giờ chắc chắn mạnh hơn Túy Tửu Tiên, hơn nữa thần binh trong tay Mạc Phong là do hắn đưa cho, là thần binh tứ giai, không biết tạo nghệ thần văn của hắn bây giờ đã đạt tới cấp độ nào.
- Mục Nhu, đã không gặp nhiều năm như vậy, ngươi vẫn xinh đẹp như vậy.
Tần Vấn Thiên cười nói, làm khuôn mặt Mục Nhu ửng hồng, nhìn Mạc Khuynh Thành bên cạnh Tần Vấn Thiên, cười cười:
- Vậy sao, vậy ngươi hãy theo đuổi ta đi, ta nhất định sẽ đồng ý.
- Ách…-
Tần Vấn Thiên thấy Mục Nhu chớp mắt với hắn, hắn lắc đầu cười khổ, lại bị đùa giỡn, hắn nhìn đôi mắt dịu dàng của Mạc Khuynh Thành đang nhìn về phía này, Tần Vấn Thiên có to gan hơn nữa cũng không dám nói tiếp.
Đám người Đông Nghệ Bộ Tiêu thấy Tần Vấn Thiên nói chuyện với mấy người kia xem bọn họ như không khí, bọn họ tức giận, Đông Nghệ nhìn về phía Tần Vấn Thiên, nói:
- Ngươi là tỷ phu của Mạc Phong?
Tần Vấn Thiên chậm rãi quay sang, nhìn Đông Nghệ, người suốt ngày động chút là muốn uy hiếp người khác, hắn làm sao có ấn tượng tốt được, hắn liếc mắt nhìn đối phương một lượt, sau đó nhìn sang những người khác.
Thấy Tần Vấn Thiên không để ý đến mình, Đông Nghệ lạnh lùng nói:
- Mạc Phong không chịu quỳ, ngươi quỳ xuống chuộc tội thay hắn là được, nếu ngươi không muốn, bạn gái của ngươi quỳ xuống cũng không thành vấn đề.
Ánh mắt Đông Nghệ nhìn sang Mạc Khuynh Thành, hắn chưa từng thấy nữ nhân nào xinh đẹp như vậy, dù nói hắn thích Linh Duyệt, nhưng gặp một nữ nhân xinh đẹp như vậy, sao có thể không động lòng cho được.
- Hắn ta cũng là người của Thanh Vân Các?
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Linh Duyệt hỏi.
Linh Duyệt lắc đầu, trả lời:
- Người của Phiêu Miểu Phong.
- Khó trách không biết kiêng nể ai như thế.
Tần Vấn Thiên thấp giọng, nhìn về phía Bộ Tiêu, nói:
- Nể mặt Thu Tuyết ta không làm khó ngươi, đi đi, nói với người đứng đầu Thanh Vân đế quốc nội trong bảy ngày phải đến nước Sở gặp ta, trong vòng bảy ngày không đến thì không cần đến nữa.
Đây là lần đầu tiên Tần Vấn Thiên chính thức nói chuyện với đám người Đông Nghệ và Bộ Tiêu, chỉ một câu đã làm cho tất cả mọi người ngây ngốc.
Nội trong bảy ngày, bảo người đứng đầu Thanh Vân đế quốc đến nước Sở gặp hắn, trong vòng bảy ngày không đến thì không cần đến nữa?
Ngông cuồng như vậy, bảo người đứng đầu Thanh Vân đế quốc đến gặp hắn, ngông cuồng như vậy làm Bộ Tiêu bật cười, hắn thấy Tần Vấn Thiên thực sự là kẻ ngốc.
- Ta không nghe lầm đấy chứ?
Bộ Tiêu nhìn hai bên, hắn thật không tưởng tượng nổi, trong nước Sở lại có người ngu ngốc như vậy, chẳng lẽ hắn không biết bây giờ hắn đang phải đối mặt với tình huống gì sao?
- Ngươi không có nghe lầm, vừa xuất hiện một con cóc ghẻ giờ lại thêm một tên ngốc.
Đông Nghệ giọng lạnh như băng.
- Ô…n…g!