Thái Cổ Thần Vương

Chương 573: Chương 573: Chấp niệm của ta, có thể chém trời.




Lúc này, trên vách núi, một giọng nói cuồn cuộn vang lên, xuất hiện dưới vách núi, rơi vào tai Tần Vấn Thiên.

Mắt Tần Vấn Thiên sáng lên, ngẩng đầu nhìn về phía hư không, lạnh lùng mở miệng.

- Người Vương Gia, còn không chịu bỏ qua sao?

- Ngươi mượn lực lượng Yêu kiếm, chính là khí vận của ngươi, nhưng hôm nay ngươi và Tông gia hành sự, cần phải nhớ đến hậu quả.

Giọng nói trong hư không mang theo sự uy hiếp.

- Ngoài ra, có một việc quên nói cho ngươi biết, ngươi luôn Bái Kiếm Thành, chắc còn chưa biết đâu.

Tần Vấn Thiên nhíu mày, nghe giọng điệu của người này, giống như không phải là chuyện tốt.

- Tần Vấn Thiên, trên Thiên Mệnh bảng, ngươi và Mạc Khuynh Thành dắt tay đứng, báo cho người đời biết quan hệ của các ngươi, nhưng ta ở Binh Châu Thành cũng nghe nói, các ngươi là một đôi thần tiên quyến lữ, làm người ta ước ao, người Đại Hạ đều chúc phúc cho các ngươi đấy.

Cường giả Vương gia nhìn như khen ngợi, nhưng giọng nói lại mang theo ý âm lãnh.

Sau đó hắn tiếp tục mở miệng.

- Đáng tiếc, trời không như ý người muốn, có tình nhân không thể thành thân thuộc, Vọng Châu Thành, Thánh Địa Đan Vương Điện, đã chiêu cáo Đại Hạ Cửu Châu, muốn vì Mạc Khuynh Thành mời chào vị hôn phu, chiêu rể vào Đan Vương Điện, Tần Vấn Thiên, ngươi cho rằng Đan Vương Điện bồi dưỡng Mạc Khuynh Thành, sẽ thả nàng ra khỏi Đan Vương Điện sao? Nếu ngươi và Mạc Khuynh Thành kết làm quyến lữ, chẳng lẽ Đan Vương Điện bồi dưỡng nàng không công sao!

Lời vừa dứt, sắc mặt của Tần Vấn Thiên nháy mắt trở nên băng lãnh, trong ánh mắt có hàn quang đáng sợ.

- Lạc Hà, nàng đã đồng ý với Khuynh Thành, không hỏi đến việc của nàng.

Giọng nói của Tần Vấn Thiên cực lạnh.

- Buồn cười, bây giờ Mạc Khuynh Thành có biểu hiện xuất chúng như thế, sư tôn Lạc Hà có thể thả Mạc Khuynh Thành và ngươi rời đi hay sao? Như vậy, bà ấy cần gì mang nàng ta trở về, vị hôn phu tương lai của Mạc Khuynh Thành chắc chắn phải gia nhập Đan Vương Điện, nhưng nơi đó, không phải là chỗ ngươi có thể đi.

Đối phương lạnh lùng mở miệng.

- Hơn nữa, ta nghe nói sau chuyện này, Mạc Khuynh Thành điên cuồng đại náo Đan Vương Điện, thậm chí muốn một mình trốn đi, đã làm Lạc Hà tức giận, nhốt nàng lại, sau đó cho Mạc Khuynh Thành cơ hội cuối cùng, nếu nàng dám từ chối, hậu quả, không phải ta có thể biết.

Tần Vấn Thiên hít sâu một hơi, trên người có hàn ý đáng sợ, sớm biết Lạc Hà sẽ không dễ dàng tác thành cho hắn và Mạc Khuynh Thành, nhưng không ngờ mới một năm ngắn ngủi, Lạc Hà đã vi phạm hứa hẹn, làm ra việc này.

- Tần Vấn Thiên, Vọng Châu Thành, ngươi dám đi không!

Giọng nói kia cuồn cuộn, sau đó trung niên kia đi xa, chỉ để lại một câu quanh quẩn trên vách núi!

Vọng Châu Thành, Đan Vương Điện, Tần Vấn Thiên ngươi dám đi không!

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên như lợi kiếm, muốn xuyên thấu hư không.

Vọng Châu Thành, Đan Vương Điện, hắn phải đi.

- Vấn Thiên, hắn đang kích ngươi, nếu lời hắn nói là thật, tất nhiên Vọng Châu Thành Đan Vương Điện tụ tập rất nhiều cường giả, ngươi đi như vậy quá nguy hiểm.

Tông Nghĩa chau mày.

- Ta biết.

Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu.

- Nhưng Vọng Châu Thành, ta phải đi.

Mắt Tông Nghĩa lóe lên một tia vẻ suy tư, trầm ngâm một lúc, sau đó mở miệng.

- Ta và ngươi cùng nhau đi.

- Tông thúc, ngươi còn cần yên ổn Tông gia.

Tần Vấn Thiên lắc đầu nói.

- Không sao cả, Tông gia có các vị các nguyên lão ở lại, ngươi đi Đan Vương Điện một mình, ta lo lắng, nhưng ta sẽ không theo sát ngươi mà chỉ giả làm người qua đường, trà trộn trong đám người, không ai nhận được ta.

Tông Nghĩa mở miệng nói tiếng, Tần Vấn Thiên nhìn Tông Nghĩa, sau đó xoay người, ánh mắt hắn nhìn về phía hư không, bỗng nhiên cười to nói.

- Được, Tông thúc, nếu thúc nói như thế thì tốt lắm, ngài đi theo ta.

Lời nói vừa dứt, bóng người của Tần Vấn Thiên lóe lên, xuất hiện phía trên Yêu kiếm.

Hắn ngưng mắt nhìn Yêu kiếm, Tần Vấn Thiên trực tiếp cắt vỡ ngón tay, sau đó bỗng nhiên vẽ trên thân Yêu kiếm, trong một giây, máu tươi không ngừng nhỏ xuống Yêu kiếm, sau đó bị Yêu kiếm hấp thu.

- Vấn Thiên, ngươi làm cái gì?

Sắc mặt của Tông Nghĩa đại biến, không ngờ Tần Vấn Thiên lại lấy máu cho kiếm uống.

- Ta muốn rút kiếm.

Giọng nói của Tần Vấn Thiên lạnh lẽo, hắn nhắm mắt lại, máu tươi không ngừng tràn vào trên Yêu kiếm, trong một giây, Yêu kiếm rít gào lần thứ hai, ánh kiếm xông thẳng bầu trời.

Trong ánh nến bên cạnh, từng sợi màu vàng rực sợi tơ du tẩu rồi hóa thành máu tươi, theo huyết mạch Yêu thú chui vào trong Yêu kiếm, trong một giây, Yêu kiếm càng rít lên đang sợ, bầu trời lại xảy ra dị tượng lần nữa.

Trên vách núi, mọi người Bái Kiếm Thành vốn dĩ muốn rời đi, nhưng lúc này lại thấy một luồng kiếm ý khủng bố bay ra, dị tượng lại xuất hiện, trong lòng ai cũng run lên.

Chuyện gì xảy ra nữa vậy?

- Ô...ô...n...g!

Một luồng ánh kiếm xông thẳng đến chân trời, rực rỡ vô biên, mảnh không gian này bị tiếng kiếm rít bao vây, giống như mãi không kết thúc, bọn họ chỉ cảm thấy bên cạnh như treo kiếm lên, lạnh quá.

Dưới vách núi, Tần Vấn Thiên ngưng mắt nhìn Cự Kiếm, trong ánh mắt có ý chí cứng cỏi đáng sợ, nói.

- Ngươi hận trời thấp, không chịu rít gào Cửu Thiên, ngươi hận thực lực ta hèn mọn, than khóc không ngừng, vậy thì, kẻ hèn mọn như ta có ý chí xe trời!

Giọng nói của Tần Vấn Thiên trang nghiêm, tiếng âm hoà vào bên trong kiếm khí, trong trời đất quanh quẩn lời của hắn.

Hắn và kiếm đang câu thông.

Tần Vấn Thiên không chịu bỏ rơi.

Vương gia vừa mới dùng Mạc Khuynh Thành kích thích Tần Vấn Thiên, ánh mắt của bọn hoj nhìn dị tượng xung quanh, sắc mặt khẽ biến, lạnh lùng cười một tiếng.

- Yêu kiếm hận trời thấp không chịu ra, hắn làm sao có thể rút kiếm lên, nếu đi vào Vọng Châu Thành, chính là thiên la địa võng.

Tất nhiên Tần Vấn Thiên sẽ không nghe được giọng nói của hắn.

Hắn có khả năng cảm nhận được Yêu kiếm cao ngạo, Yêu kiếm than khóc, tâm của hắn, huyết mạch của hắn sẽ cộng hưởng theo.

Yêu kiếm than khóc, là hận trời thấp, hận không chủ có thể hầu, không người có thể chấp chưởng nó.

Tần Vấn Thiên có khả năng cảm nhận được tâm tình của nó, hơn nữa lúc này, nghe được lời nói của hắn, kiếm ngâm càng tiếng vang.

- Nếu ngươi có xé trời, ta dùng ngươi đi về tận cùng.

Giọng nói của Tần Vấn Thiên trang nghiêm, như đang nói với Viễn Cổ, máu tươi của hắn không ngừng chảy trên thân kiếm, nhưng hắn lại không đau đớn chút nào, giống như kiếm muốn hút khô máu hắn cũng được.

Một tiếng ô...ô...n...g vang lên, huyết mạch trong cơ thể Tần Vấn Thiên xao động, hắn cầm chặt hai tay trên chuôi kiếm, nổi giận gầm lên một tiếng, dùng lực lượng toàn thân rút về phía hư không.

- Ầm ầm...

Thiên địa rung động, vạn kiếm tề minh, chỉnh phiến vách núi, đang rung chuyển, run rẩy.

- Rút ra...&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.