Thái Cổ Thần Vương

Chương 572: Chương 572: Hận trời quá thấp (2)




Tần Vấn Thiên vừa dứt lời, Yêu kiếm than khóc càng phát ra cường liệt, phía trên bầu trời, dị tượng càng phát ra loá mắt, tiếng than khóc như hàng vạn hàng nghìn lợi kiếm đang gào thét.

Nghìn vạn kiếm rít hội tụ vào một chỗ, giống như hóa thành một thương tang âm cổ.

- Hận trời quá thấp.

Tiếng nói trầm thấp thương tang phong cách cổ xưa vang vọng giữa thiên địa, làm cho mọi người sợ mất mật.

Yêu kiếm lại nói tiếng người, hận trời quá thấp, không chịu rít gào.

- Yêu kiếm, vạn cổ không kêu, kêu một tiếng, hận trời thấp!

Trong lòng Tần Vấn Thiên cũng chấn động, thì thào nói nhỏ, hắn chỉ nhỏ giọng nói, nhưng vẫn hòa vào tiếng kiếm rít bi thương, vang vọng hư không.

Kiếm này Yêu đến bực nào?

Vạn cổ bất động, không phải không thể động, chẳng qua là không chịu, không cam lòng, không muốn.

Kiếm này hận trời quá thấp.

Đây là khí phách bực nào, Cổ Kiếm bực nào.

Mặc dù là người Vương Gia Binh Châu Thành, cũng bị lời nói Yêu kiếm dọa sợ đến sợ mất mật.

Bọn họ đến Bái Kiếm Thành, trừ hái Kiếm mạch, còn có nhiệm vụ quan trọng khác, chính là muốn thuần phục Yêu kiếm, cho Vương gia Binh Châu Thành sử dụng.

Nhưng lời Yêu kiếm nói ra, lại làm cho người Vương Gia không còn chút tâm tư nào.

Yêu kiếm hận trời quá thấp, đừng nói đến một Vương Gia không sánh bằng trời.

Mặc dù Vương gia là bá chủ Binh Châu Thành, nhưng nhìn khắp đại lục, có ai dám cùng trời tranh đấu sao?

Khó trách, nghìn vạn năm qua, không người có thể thần phục Yêu kiếm, Yêu kiếm này ghét bỏ cả trời thì sao có thể thuần phục người khác.

- Than khóc, chỉ vì hận trời quá thấp.

Tần Vấn Thiên thì thào nói nhỏ.

- Ngươi đã nguyện lên tiếng vì ta, có thể nguyện theo ta rời khỏi nơi này, ta sẽ không bôi nhọ ngươi đâu.

Yêu kiếm than khóc như trước, điên cuồng run rẩy, nhưng không động đậy chút nào.

Tần Vấn Thiên không cách nào rút Yêu kiếm ra.

Kiếm này không chịu động.

Người Tông gia nhìn một màn trước mắt, trong lòng khẩn trương, lại phát hiện kiếm không chịu động, hơi lộ vẻ thất lạc.

Tông Nghĩa mở miệng khuyên nhủ.

- Kiếm này quá Yêu, hận trời quá thấp, không chịu tùy ngươi ra khỏi vỏ, cũng là chuyện bình thường.

Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, nhưng vẫn có cảm giác hơi buồn vô cớ, kiếm này không chịu ra, đúng là đáng tiếc.

- Yêu kiếm vạn cổ bất động, ngươi có thể rút kiếm lên bảy thước, đã là người đầu tiên trong vạn cổ.

Tông Nghĩa tiếp tục mở miệng, làm cho sắc mặt của người Tông gia hơi ngưng tụ, chính xác, Tần Vấn Thiên đã làm được việc mà nghìn vạn năm qua không người nào có khả năng làm được, hắn là người thứ nhất, lấy thực lực của mình làm cho Yêu kiếm than khóc, Yêu kiếm uống máu nhưng không giết hắn, hắn cũng là người thứ nhất rút ra Yêu kiếm.

Hắn còn trẻ tuổi như vậy, hắn là đệ nhất Thiên Mệnh bảng.

Tương lai của hắn có tiền đồ cực kì huy hoàng.

Tần Vấn Thiên đứng ở đó, huyết mạch trong cơ thể quay cuồng không ngớt, giống như đang điên cuồng rít gào, muốn lao ra bên ngoài cơ thể.

Tay cầm Yêu kiếm, Kiếm uy từ từ vắng lặng, quang mang từ từ ảm đạm, cuối cùng, kiếm quang tiêu thất, dị tượng cũng biến mất không còn tăm hơi.

Yêu kiếm không hề than khóc, lần thứ hai rơi vào trong trầm mặc vô biên.

Loại trầm mặc này, như lộ ra bi thương vô tận, vạn cổ bi tịch, lại có ai có thể hiểu?

Hận trời quá thấp, lại có ai có thể để cho Yêu kiếm rít gào Cửu Thiên?

Trên vách núi, mọi người thấy Yêu kiếm không hề kêu, hai nhà Vương, Lý gia và người Thiên Kiếm Tông cuối cùng cũng thở phào, may mắn Tần Vấn Thiên không rút được Yêu kiếm, nếu không chỉ bằng kiếm uy của nó đã đủ diệt sạch ba nhà.

Kiếm này như Yêu, có linh, dám hận trời thấp, vậy thì Tần Vấn Thiên có tài cán gì mà sử dụng lực lượng đó, làm chấn động Đại Hạ Hoàng Triều.

Nhưng mà, dùng tính tình cao ngạo của Yêu kiếm này, không thể bị người thuần phục.

Mặc dù Yêu kiếm chỉ nói một lời, nhưng một lời kia đủ để Đại Hạ chấn kinh.

Hận trời, quá thấp!

- Khai thác Kiếm mạch.

Tần Vấn Thiên không cố chấp, với thực lực hôm nay của hắn, dù có rút được kiếm, cũng không thể khống chế nó.

- Ừ.

Tông Nghĩa khẽ gật đầu, sau đó mở miệng nói.

- Khai thác Kiếm mạch, và lấy những Thần Văn giới chỉ trên người bọn họ xuống.

Người Tông gia gật đầu, sau đó nhao nhao rời đi, vừa mới chiến một trận, cường giả vẫn lạc quá nhiều, Thần Văn giới chỉ trên những người đó, tất đều có tài phú đáng sợ, không thể để lại dưới vách núi được.

Tần Vấn Thiên đi xuống khỏi Yêu kiếm, bước đến bên cạnh Tông Nghĩa.

Bây giờ, hai nhà Vương Lý và Thiên Kiếm Tông tổn thương đau đớn thê thảm, tất nhiên không dám đến đay nữa, có thể yên tâm khai thác Kiếm mạch rồi.

- Vấn Thiên, sau này ngươi tính toán như thế nào?

Tông Nghĩa mở miệng hỏi, Tần Vấn Thiên đắc tội không ít thế lực, hắn cũng biết được, bây giờ, hắn Tông gia giao phó Tông gia vào trong tay Tần Vấn Thiên, nhưng vẫn không thể đấu lại những thế lực lớn kia được, không biết Tần Vấn Thiên tính toán tương lai thế nào.

- Trước được “Ẩn” mạch thu làm thủ hạ, sau đó triệu tập với nhau, nếu là có khả năng, ta sẽ thành lập một thế lực mới, hi vọng Tông thúc giúp ta.

Tần Vấn Thiên mở miệng nói, Thương Vương ẩn mạch, thế lực các mạch đều không yếu, nhưng không thể đối kháng thế lực cấp độ bá chủ.

Chia ra nhỏ thì lâu lớn.

Chờ các thế lực nhỏ của hắn tập hợp lại, sau đó tập thể rèn luyện bọn họ, phát triển một vài năm, lực lượng trung kiên, sẽ không yếu hơn so với thế lực cấp độ bá chủ, có lẽ kém hơn chút nội tình, nội tình cấp độ đỉnh cấp.

Cái này cần bản thân hắn và một nhóm người có thiên phú trác tuyệt có khả năng quật khởi, cường đại đến mức có thể đối kháng những đại thế lực đỉnh kia.

Tất nhiên Tần Vấn Thiên hiểu rõ, hắn cần thời gian.

- Tất nhiên.

Tông Nghĩa khẽ gật đầu.

- Nếu ở trong tay ta, mà Thương Vương nhất mạch có thể một lần nữa quật khởi Đại Hạ, làm sao không phải chuyện may mắn, ngoài ra, trong gia tộc có một ít lão nhân đi ra ngoài, nếu còn sống, thì thực lực càng lớn mạnh, để ta triệu tập bọn họ quay về.

Tông gia là ẩn mạch Thương Vương, tất nhiên là tồn tại từ thời đại Thương Vương đến nay, phát triển mấy nghìn năm, tất nhiên sẽ có ít nhân vật có thiên phú trác tuyệt, tuổi bọn họ dần dần lớn, phải đi xông xáo đại lục, truy cầu cảnh giới càng cao hơn.

- Như thì tốt rồi.

Tần Vấn Thiên cười gật đầu, trên thực tế, bây giờ thế lực Thương Vương ẩn mạch mạnh bao nhiêu, hắn không hề hiểu rõ, có thể đã tiêu tan trong dòng lịch sử, giống như Bạch Lộc Thư Viện và Tông gia, đã tính là phát triển tương đối khá.

Tất nhiên, cũng có thể có vài thế lực gặp phải nhân vật khủng bố, điều này hắn phải đi thăm dò lại.

- Tần Vấn Thiên!&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.