Thái Cổ Thần Vương

Chương 108: Chương 108: Chiêu thức giao phong






Thu Mạc, Nguyên Phủ cảnh, thứ tư trong Kinh Thành Thập Tú, thành danh đã lâu.

Tần Vấn Thiên, nhân vật tân tú mới quật khởi của Đế Tinh Học Viện, ngắn ngủi một năm liền danh chấn Sở Quốc, có thể khắc họa Thần Văn Tam giai.

Thu Mạc, là sư huynh, hắn đích xác có tư cách dạy bảo Tần Vấn Thiên, nhưng lời của hắn hiển nhiên không phải dạy bảo, mà là nhằm vào.

Tần Vấn Thiên đương nhiên phải phản bác, đệ tử Nguyên Phủ cảnh của Đế Tinh Học Viện không ít, Thu Mạc này vừa mới đầu còn hơi lộ vẻ khiêm tốn, nhưng sau đó liền như cả học viện chỉ có hắn là Nguyên Phủ vậy.

- Tần sư đệ nói không sai, Thu Mạc sư huynh tu hành sớm mấy năm mà thôi, bây giờ ở nơi này giáo huấn sư đệ như vậy, nghiễm nhiên như chỉ có ngươi mới có thể bước vào Nguyên Phủ, nếu ta không nhớ lầm, đừng nói lúc mới vừa vào Đế Tinh Học Viện, mặc dù là năm ngoái, ngươi làm hết thảy cũng không thể so sánh với Tần sư đệ a.

Thanh âm của Nhược Hoan vào thời khắc này vang lên, chỉ thấy nàng cười nhạt nói:

- Nếu Thu sư huynh không tu luyện sớm mấy năm, thật đúng là không có tư cách ở nơi nào xoi mói với Tần sư đệ.

- Tranh luận không có ý nghĩa, đã không phục, không bằng luận bàn một phen, chẳng phải là một đoạn mỹ thoại.

Chỉ nghe Giang Tú mở miệng, lạnh lùng nói:

- Hôm nay vốn là giao lưu, luận bàn tài nghệ, công phu miệng lưỡi, chung quy không có sức thuyết phục bằng thực tế.

- Ngươi ngược lại rất biết nói, Thu Mạc hắn so với Tần sư đệ tu hành sớm hơn mấy năm, ngươi để cho bọn họ luận bàn? Tại sao ngươi không đi cùng sư huynh Nguyên Phủ cảnh luận bàn một phen.

Đại Sơn hừ lạnh, có chút tức giận nói.

- Luận bàn không nhất định phải trực tiếp lấy thực lực bản thân đi chiến đấu, Thu sư huynh như cùng Tần sư đệ luận bàn, tự nhiên không thể lấy cảnh giới áp chế thủ thắng.

Thời khắc này bên cạnh có một người mở miệng nói, thấy Thu Mạc đã lần nữa ngồi trên thạch đài, không khỏi cười nói:

- Đế Tinh Học Viện ta có tiền lệ không lấy Nguyên Lực làm căn cơ, chỉ lấy Thần Thông chiêu thức so tài, này là khảo nghiệm ngộ tính cùng với năng lực ứng biến mạnh yếu, chẳng phải rất hay.

- Lời tuy như vậy, nhưng Thu Mạc hắn là Nguyên Phủ cảnh, Linh Đài thanh minh, ý thức càng mẫn duệ, cộng thêm cảnh giới của hắn cao hơn Tần Vấn Thiên, cảm ngộ đối với Thần Thông tự nhiên càng cao, cảnh giới hai người bất đồng, tố chất thân thể không ở một tầng, Thu Mạc tất nhiên là chiếm ưu thế.

Nhược Hoan nhìn người kia nói:

- Như vậy, vẫn là Thu Mạc chiếm tiện nghi.

- Ta chưa vào Nguyên Phủ, không bằng ta thay thế Thu Mạc sư huynh cùng hắn luận bàn một phen, như vậy được không?

Giang Tú đột nhiên mở miệng nói:

- Tần Vấn Thiên kiêu ngạo như vậy, hơn nữa Nhược Hoan ngươi đối với hắn tự tin như vậy, do ta tới khảo nghiệm, để mọi người xem tiền vốn của hắn đến cùng ở nơi nào.

- Nếu như hắn vẫn ra sức khước từ, ta liền không nói thêm gì nữa.

Trong mắt Giang Tú ẩn chứa một tia cười lạnh, thẳng thắn khiêu khích.

Nhược Hoan nhíu mày nhìn Tần Vấn Thiên.

Tần Vấn Thiên mới dù sao bước vào Đế Tinh Học Viện năm lâu, lại tu hành Thần Văn, tinh thông Thần Thông ít, từ điểm này mà nói, liền vô cùng chịu thiệt.

Đã không so Nguyên Lực, chỉ so Thần Thông chiêu thức, như vậy tự nhiên tinh thông Thần Thông chiêu thức càng nhiều, càng chiếm ưu thế.

Thu Mạc không có nói tiếp, Giang Tú đã thay hắn mở miệng, hắn tự nhiên nguyện ý trầm mặc.

Ánh mắt mọi người rơi vào trên người Tần Vấn Thiên, thần sắc của đối phương bình tĩnh như trước, nhìn không ra hắn suy nghĩ cái gì.

Giờ khắc này Tần Vấn Thiên suy nghĩ, hắn chưa từng đắc tội qua Thu Mạc cùng Giang Tú, vì sao hai người có thành kiến với mình như vậy, hùng hổ doạ người, chủ tâm nhằm vào, hôm nay, tựa hồ nhất định phải để cho hắn xấu mặt, dường như muốn chứng minh cho mọi người xem, Tần Vấn Thiên hắn chỉ là dựa vào kỳ ngộ mà có chút thành tựu, kì thực thiên phú không đỡ nổi một đòn, sau này chú định sẽ ngã xuống.

Không nghĩ ra, Tần Vấn Thiên liền không thèm suy nghĩ quá nhiều, mọi người chỉ thấy hắn từ trên thạch đài chậm rãi đứng lên, sau đó dạo bước mà ra, đi tới chính giữa quảng trường, trực diện Giang Tú, bình tĩnh nói.

- Mời sư huynh chỉ giáo.

Tần Vấn Thiên đứng ở giữa sân, ánh mắt nhìn Giang Tú, hành động, so với ngôn ngữ càng cụ sức thuyết phục.

Giang Tú nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, sau đó hắn đứng dậy, thân hình run lên, lại lăng không xê dịch, trực tiếp rơi xuống trước người Tần Vấn Thiên.

- Không khách khí.

Trong mắt Giang Tú mơ hồ có sánh sáng sắc bén, như lợi kiếm ra khỏi vỏ, hắn nói ba chữ kia, đích xác rất không khách khí.

- Sư đệ tu hành còn thấp, nghiên cứu Thần Thông Chi Thuật cũng không tinh thâm thế nào, chỉ là hơi hiểu da lông, xin sư huynh thủ hạ lưu tình.

Tần Vấn Thiên khiêm tốn như trước, khiến người ta hơi lộ vẻ nghi hoặc, này cũng không như hắn mới vừa rồi nha.

- Ha ha, ta lấy kiếm làm binh, ngươi lựa chọn Binh Khí đi.

Giang Tú từ phía sau rút ra một thanh kiếm, tuy là Thần binh lợi khí, nhưng nếu không rót Nguyên Lực vào, đó chính là Binh Khí bình thường.

Hai người đã nói không lấy Nguyên Lực luận bàn, như vậy muốn phân ra thắng bại, lấy Binh Khí giao chiến, tự nhiên là phương thức tốt nhất, bằng không chưởng ấn Thần Thông, ngươi không dùng Tinh Thần Chi Lực sẽ không phát ra được chưởng ấn, còn làm sao so Thần Thông.

- Ta dùng kích.

Tần Vấn Thiên từ trong Thần Văn Giới lấy ra Phương Thiên Họa Kích, tay cầm chuôi kích, mũi kích chỉ đtấ, hai lợi nhận hình trăng lưỡi có hàn quang lấp lóe.

- Mời.

Tần Vấn Thiên nắm chặt Phương Thiên Họa Kích, nhìn đối phương, thần sắc bình tĩnh như trước.

Bàn tay của Giang Tú khẽ run, trên thân kiếm có hàn quang lóng lánh, chỉ thấy hắn dạo bước mà ra, đi về phía Tần Vấn Thiên, bước chân đạp một cái, dù chưa dùng đến Nguyên Lực, nhưng bọn họ đều từng là Luyện Thể viên mãn, lực lượng thân thể vốn mạnh mẽ, đạp một cái, như trước có một cỗ khí thế khủng bố.

Kiếm ảnh lóng lánh, chỉ thấy một đạo kiếm quang thẳng tắp đâm về phía Tần Vấn Thiên, lộ ra vài phần hàn ý.

- Tuyết Ảnh Kiếm Pháp.

Người trên đài đều là nhân vật bất phàm, trong nháy mắt liền nhận ra đây là Thần Thông Địa cấp hạ phẩm ở tầng thứ tư Thiên Tinh Các, Tuyết Ảnh Kiếm Pháp.

Kiếm hàn như tuyết, kiếm quang nhập ảnh.

Một kiếm thẳng tắp này, giống như thiểm điện, đến thẳng yết hầu của Tần Vấn Thiên.

Tần Vấn Thiên lui về phía sau hai bước, Phương Thiên Họa Kích đột nhiên đâm ra, lại đến thẳng mũi kiếm, muốn cùng đối phương chọi cứng.

- Tuyết Ảnh Kiếm tinh diệu bực nào, sao lại bị bắt nắm được.

Trong lòng mọi người thầm nghĩ, chỉ thấy kiếm chiêu trở nên biến chuyển, như hoa tuyết bay xuống, tiêu sái mà rơi, hóa thành một đạo hình cung, đến thẳng mi tâm của Tần Vấn Thiên, thân thể Giang Tú theo kiếm mà động, rất tiêu sái.

- Mặc dù không sử dụng Nguyên Lực chiến đấu, nguyên lai cũng có thể tinh diệu như vậy, có một phen tư vị, như vậy càng khiến người ta thấy rõ kiếm chiêu của Giang Tú sư huynh.

Mọi người phía dưới thấy một màn như vậy nhịn không được kinh thán, kiếm pháp thật là khéo, nếu mượn Nguyên Lực, một kiếm này sẽ có uy lực bực nào?

Tần Vấn Thiên vẫn lui, nhưng Phương Thiên Họa Kích của hắn lại vũ động lên, hóa thành một cơn lốc xoáy, phảng phất như có một hư ảnh Huyền Vũ thoáng hiện, kiếm pháp nhất thời không có cách nào đột phá phòng ngự.

- Đây là Thần Thông Địa cấp trung phẩm Cuồng Thú Kích Pháp, kích pháp bá đạo, yêu cầu tu hành cực cao, Tần Vấn Thiên dĩ nhiên sẽ chọn tu hành kích pháp.

- Giang Tú sư huynh biến chiêu, là Điểm Tinh Kiếm Thuật.

Mọi người chỉ thấy kiếm pháp của Giang Tú thản nhiên biến hóa, kiếm quang giống như tinh quang, không ngừng điểm xuất, đột phá phòng ngự của Phương Thiên Họa Kích, dường như chỉ cần cho hắn một khe hở, liền có thể đánh trúng Tần Vấn Thiên.

- Cuồng Thú Kích Pháp Chu Tước thức.

Kích pháp của Tần Vấn Thiên cũng thay đổi, sử dụng Chu Tước thức, kích pháp trở nên vô cùng linh xảo sắc bén, như muốn lấy xảo phá xảo, âm thanh đinh đinh đương đương không ngừng truyền ra, ở trong sát na ngắn ngủi, hai người cũng không biết va chạm bao nhiêu lần.

- Cận chiến như vậy, vô cùng mạo hiểm, một chiêu sai lầm liền có thể kết thúc chiến đấu.

Mọi người chỉ thấy hai người càng đánh càng nhanh, không có Nguyên Lực, kiếm ảnh tung hoành như trước, kích pháp của Tần Vấn Thiên không kém bao nhiêu, mặc dù không có lộng lẫy như vậy, nhưng thời điểm phòng ngự vững như bàn thạch, thời điểm công kích như rồng như hổ, vô cùng bá đạo, hơn nữa hai người đụng nhau nhiều lần, cánh tay nắm Binh Khí trầm ổn không gì sánh được, từng chiêu đoạt mệnh.

Không cần Nguyên Lực, cũng chỉ có thể xem ai lĩnh ngộ Thần Thông chiêu thức càng sâu, có thể phá cuộc.

Từ tình hình bây giờ xem ra, kiếm pháp của Giang Tú không ngừng biến hóa, từng bước ép sát, Tần Vấn Thiên đại đa số thời gian ở vào tư thái phòng thủ, như vậy đi xuống, sợ là sẽ bại.

Nhưng Tần Vấn Thiên tựa hồ không có loại giác ngộ này, tuy phần lớn thời gian ở vào tư thái phòng ngự, nhưng vững như bàn thạch, không lộ một chút sơ hở, ở dưới đối phương không ngừng biến đổi kiếm chiêu, không có một chiêu sai lầm.

- Xem ra Tần Vấn Thiên cũng không phải lãng đắc hư danh, nhìn như ở vào yếu thế, nhưng cực kỳ ổn định, mặc dù chưởng khống Thần Thông kém xa đối phương, nhưng thời khắc mấu chốt luôn có thể biến nguy thành an, sử xuất diệu chiêu.

Người trên đài thấy đồ vật càng nhiều hơn một chút, tốc độ quyết đấu như vậy, Tần Vấn Thiên có thể ổn định có hai nguyên nhân.

Thứ nhất, bản thân hắn quen thuộc Thần Thông chiêu thức, vận dụng lô hỏa thuần thanh, chắc chắn sẽ không bởi vì hoảng loạn mà xuất hiện sai lầm.

Thứ hai, ý thức của hắn vô cùng mẫn duệ, có thể ở dưới áp lực cường đại bắt được tất cả công kích của đối phương, không ra sai sót.

- Kiếm Tâm Cô Ảnh.

Mọi người chỉ nghe một tiếng quát, kiếm chiêu của Giang Tú lại biến, cả người có khí thế thẳng tiến không lùi, kiếm của hắn, giống như thân ảnh cô độc, phá vỡ hết thảy, mỗi một đạo kiếm mang, đều lạnh lẽo như vậy.

Tần Vấn Thiên vòng quanh quảng trường không ngừng lùi lại, làm cho mọi người thầm than, chung quy Tần Vấn Thiên vẫn phải bại, không nghĩ tới Kiếm Tâm Cô Ảnh của Giang Tú tu hành đến có hình, một thức kiếm chiêu này tùy tâm mà động, vô luận là tốc độ hay mức độ tinh diệu đều đạt tới chuẩn mực đỉnh phong, Tần Vấn Thiên phòng ngự càng ngày càng lộn xộn.

- Bại.

Một sát na này, cả người Giang Tú như một thanh lợi kiếm, đâm thẳng mà ra, dường như kinh hồng.

- Thanh Long thức.

Tần Vấn Thiên gầm lên một tiếng, Phương Thiên Họa Kích đâm ra, bá đạo tuyệt luân, một thức đơn giản nhất, công kích bá đạo nhất.

- Buông tay!

Ánh mắt của Giang Tú như kiếm, kiếm trong tay theo tâm hắn mà động, liên tục chín lần biến hóa, Phương Thiên Họa Kích của Tần Vấn Thiên tuột tay, nhưng đồng thời, kiếm của Giang Tú cũng hơi trật một chút.

- Tần Vấn Thiên, thất bại.

Thấy một màn như vậy, trong lòng mọi người thầm nghĩ, kiếm của Giang Tú, trong sát na là có thể kết thúc chiến đấu.

Kiếm pháp của Giang Tú thắng ở xảo diệu, Cuồng Thú Kích Pháp bá đạo, nhưng không có lực lượng ẩn chứa trong đó, không phát huy ra uy lực.

Nhưng ở trong nháy mắt này, bọn họ thấy Tần Vấn Thiên dĩ nhiên không lùi mà tiến tới, bàn tay dùng lực vỗ một chưởng lên thân kiếm, lại lấy nhục chưởng trực tiếp khắc ở trên thân kiếm.

- Muốn chết.

Giang Tú quát lạnh một tiếng, kiếm trong tay xẹt qua một độ cong hoàn mỹ, lần thứ hai trảm về phía Tần Vấn Thiên, nhưng hắn lại thấy bước chân của Tần Vấn Thiên ở thời khắc này tinh xảo không gì sánh được, lại cùng kiếm bảo trì di động cùng tần suất, người và kiếm thủy chung song song, đồng thời, hắn vươn tay, lại bắt được Phương Thiên Họa Kích tuột tay mà ra.

Giờ khắc này khoảng cách giữa Giang Tú cùng Tần Vấn Thiên chỉ có gang tấc, tay trái của Giang Tú đánh ra, Tần Vấn Thiên đồng dạng vỗ một chưởng, thân thể hai người va chạm, trong nháy mắt liền kéo ra một khoảng cách, mà ở cùng một giây, Cuồng Thú Kích Pháp Chu Tước thức càn quét ra, vô cùng sắc bén, trong sát na đó, mũi nhọn của Phương Thiên Họa Kích rơi vào cổ của Giang Tú, mà kiếm của hắn, cách Tần Vấn Thiên còn có một chút cự ly.

&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.