Thái Cổ Thần Vương

Chương 107: Chương 107: Tận lực nhằm vào






Tần Vấn Thiên khoanh chân ngồi ở trên thạch đài, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người hắn, Thu Mạc nói tựa hồ nhắc nhở bọn họ, trong kia nghe đồn họa quyển kia, thật là bản thân Tần Vấn Thiên sáng tạo ra được sao?

Hắn có thể ở 17 tuổi khắc họa Thần Văn Tam giai, có lẽ có kỳ ngộ không tầm thường.

- Tần Vấn Thiên, có bí mật.

Trong lòng rất nhiều người sinh ra ý niệm này, ánh mắt nghiêm túc nhìn Tần Vấn Thiên.

Tần Vấn Thiên có thể rõ ràng cảm thụ được những ánh mắt kia, hắn lúc này trong lòng ẩn chứa tức giận, hắn rất tức giận, hắn đương nhiên là có lý do tức giận.

Hôm nay, hắn là lần đầu tiên nhận thức Thu Mạc, nếu đối phương chất vấn hắn tu hành thì thôi, nhưng nhằm vào ác độc như vậy, còn mang theo nụ cười ôn hòa, nên cất dấu tâm tư thế nào?

Nhìn đôi mắt bình tĩnh của Thu Mạc, Tần Vấn Thiên ngăn chặn tức giận trong lòng, mở miệng nói:

- Sư huynh nói, Tần Vấn Thiên không dám gật bừa.

- Ồ?

Thu Mạc lộ ra một tia kinh dị, lập tức nở nụ cười, nhìn Tần Vấn Thiên nói:

- Lẽ nào Tần sư đệ chỉ muốn dựa vào kỳ ngộ, mà không phải bản thân nỗ lực đi tăng cao thực lực?

- Kỳ ngộ là vận khí, vận khí là thuận theo tự nhiên, ta đương nhiên sẽ không tận lực suy nghĩ thứ hư vô phiêu miểu này, nhưng vận khí chẳng lẽ không phải một loại thực lực?

Tần Vấn Thiên nhìn Thu Mạc nói:

- Hiện tại có một Thần binh Tứ giai, hoặc một Thần Thông Thiên cấp thả ở trước mặt sư huynh, sư huynh có muốn hay không?

- Đương nhiên muốn.

Thu Mạc nói.

- Lúc này vì sao sư huynh không nghĩ cần nhờ bản thân, không dựa vào loại kỳ ngộ này, trực tiếp bỏ qua?

Tần Vấn Thiên nhìn Thu Mạc, tiếp tục nói.

Thu Mạc nhìn Tần Vấn Thiên, trong thần sắc mang theo một tia khinh miệt nói:

- Này là nguỵ biện, hoang đường.

- Nguỵ biện?

Tần Vấn Thiên bình tĩnh như trước nói:

- Võ Đạo gian nguy, một vị cường giả đứng ở đỉnh phong, người nào không trải qua vô số sinh tử, không có một chút vận khí, bọn họ làm sao có thể biến nguy thành an, tuyệt xử phùng sinh, bọn họ làm sao có thể không ngừng đạt được công pháp tốt hơn, Thần Thông mạnh hơn, bất kỳ một vị nhân vật thông thiên nào, trừ thiên phú cùng với nỗ lực ra, tất nhiên cũng có vận khí tốt, sư huynh có nhận đồng hay không?

- Nhận đồng, nên ta mới nói, kỳ ngộ chỉ là thứ yếu, càng nhiều hơn vẫn là bản thân, Tần sư đệ hà tất cấp bách biện giải.

Thu Mạc cười nói.

- Sở Quốc Tam hoàng tử Sở Thiên Kiêu, hắn vừa sinh ra liền có kỳ ngộ, bởi vì hắn sinh ra ở Sở Quốc Hoàng thất, loại kỳ ngộ này, để hắn có đầy đủ tài nguyên tu luyện chống đỡ hắn tu hành, nên người Sở Quốc xưng hắn thiên kiêu chi tử, cực kỳ kính phục, sư huynh dám đứng ở trước mặt Sở Thiên Kiêu nói một tiếng, ngươi là bởi vì sinh ra ở Hoàng thất, mới tạo thành ngươi hiện tại, ngươi phải nhớ kỹ, tu hành càng cần dựa vào mình nhiều hơn không?

Tần Vấn Thiên không vui không giận, như trước bình tĩnh nói, bầu không khí trên thạch đài trong lúc nhất thời lộ vẻ vi diệu.

Thu Mạc cố ý nhằm vào Tần Vấn Thiên, mọi người tự nhiên nhìn ra được, dù sao hắn là sư huynh, hơn nữa còn là Kinh Thành Thập Tú, sắp xếp thứ tư, mặc dù cố ý nhằm vào, nhưng hắn tựa hồ chọn không ra quá nhiều lý do, mà giờ khắc này Tần Vấn Thiên, lại lấy Sở Thiên Kiêu tới phản bác Thu Mạc.

- Buồn cười, ngươi có tư cách gì đánh đồng với Tam hoàng tử.

Một thanh âm lạnh lùng truyền đến, ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn qua người nói chuyện, chính là Giang Tú ở bên cạnh Thu Mạc, tương tự là Kinh Thành Thập Tú, bất quá sắp xếp cuối cùng, đối với người sắp xếp trước hắn, bản thân hắn có ý kính nể, huống chi là Sở Thiên Kiêu xếp hạng thứ hai.

Tần Vấn Thiên cầm Sở Thiên Kiêu làm ví dụ, tựa như mơ hồ đặt Sở Thiên Kiêu cùng mình ở chung một chỗ, hắn tự nhiên khó chịu.

Hôm nay Tần Vấn Thiên đến đây nghe sư huynh học viện giao lưu, lại không nghĩ rằng có người cố ý nhằm vào, vốn sinh ra tức giận, hắn vốn là thiếu niên huyết khí phương cương, liên tục gặp khiêu khích, thời khắc này nhiệt huyết cũng dâng lên, không khỏi hừ lạnh một tiếng:

- Vì sao không thể đánh đồng?

- Tam hoàng tử Sở Thiên Kiêu, ở hơn một năm trước liền bước vào Nguyên Phủ cảnh, mà ngươi, tu vi thế nào?

Giang Tú nhìn Tần Vấn Thiên, trong mắt lộ ra vài phần lãnh ý.

- Ta bước vào Đế Tinh Học Viện một năm, từ Luyện Thể cảnh bước vào Luân Mạch cảnh lục trọng, đánh bại học viên lớp lớn Yến Vũ Hàn, nếu nói chiến lực có thể so với Luân Mạch thất trọng cũng không quá; ta có thể khắc Thần Văn Tam giai, thanh niên Sở Quốc dưới 20 tuổi, mấy người có thể làm được; so với Sở Thiên Kiêu, có gì không thể, hiện tại ta không bằng hắn, chẳng lẽ liền chú định vĩnh viễn không bằng?

Tần Vấn Thiên bị kích hoạt ngạo khí trong lòng, nhìn Giang Tú phản bác nói:

- Dựa theo logic của ngươi, người thực lực yếu, không dám so với người mạnh hơn mình, lẽ nào chỉ dám so với người yếu hơn mình, quả thực buồn cười? Ngay cả tín niệm đuổi theo cường giả cũng không có, càng không nói đến siêu việt tiền nhân, xem ra ngươi sắp xếp ở cuối cùng trong Kinh Thành Thập Tú, cũng là có nguyên nhân.

- Càn rở.

Giang Tú bị Tần Vấn Thiên kích, không khỏi giận dữ một tiếng, trong mắt có hàn quang lóe lên.

Thanh âm của Tần Vấn Thiên nói không chút khách khí, thẳng thắn nhục nhã hắn, hắn cũng không có hàm dưỡng như Thu Mạc, liền nhịn không được quát lớn, Giang Tú hắn thân là một thành viên của Kinh Thành Thập Tú, đi ở trong học viện khi nào không phải bị người ngước mắt, thời khắc này làm trò ở trước mặt học viên, lại bị tân sinh vũ nhục, tự nhiên cảm giác khó coi, trên mặt không ánh sáng.

- Có càn rở sao, người tu võ, chẳng lẽ không nên có tín niệm cùng ý chí trở nên mạnh mẽ? Người ở đây, đều là đệ tử ưu tú của Đế Tinh Học Viện, người nào cam tâm ở dưới người, hôm nay Thu Mạc sư huynh lấy ngôn ngữ như vậy “dạy bảo” ta, nguyên nhân kỳ thực rất đơn giản, đơn giản là hắn mạnh hơn ta.

Tần Vấn Thiên chậm rãi nói, làm cho người dưới đài nhận đồng, Tần Vấn Thiên nói gãi đúng chỗ ngứa, sở dĩ Thu Mạc nói hắn như vậy, nguyên nhân không phải bởi vì Thu Mạc mạnh hơn hắn, là người xếp thứ tư Kinh Thành Thập Tú sao, mà Tần Vấn Thiên hắn, mới Luân Mạch cảnh lục trọng .

Chính như Tần Vấn Thiên nói, nếu như đổi thành Sở Thiên Kiêu, Thu Mạc liền không có khả năng nói như vậy, bởi vì Sở Thiên Kiêu mạnh hơn Thu Mạc.

Đương nhiên, nếu như Thu Mạc chỉ là dạy bảo, Tần Vấn Thiên không đến mức nổi giận, nhưng đối phương lòng dạ khó lường, tận lực nhằm vào.

Bầu không khí trong lúc nhất thời lộ vẻ vi diệu, thần sắc của Thu Mạc lập loè, không nghĩ tới Tần Vấn Thiên nói sắc bén như vậy.

Sau cùng, vẫn là Thu Mạc phá vỡ bình tĩnh.

Chỉ thấy Thu Mạc mặt hàm mỉm cười, khí thế trên người như có như không nở rộ ra, thân thể hắn, lại từ trên thạch đài chậm rãi trôi nổi lên, một cỗ Nguyên Lực cường đại tràn ngập.

Dần dần, Thu Mạc ngồi xếp bằng, thân thể huyền không ở đó, khiến nội tâm mọi người run nhè nhẹ.

- Nguyên Phủ cảnh!

- Thu Mạc sư huynh bước chân vào Nguyên Phủ cảnh, thật là lợi hại.

- Kinh Thành Thập Tú cuối năm mới sắp xếp lần nữa, Thu Mạc sư huynh xếp thứ tư, Túy Tửu Tiên bài danh thứ ba, nếu như Túy Tửu Tiên không vào Nguyên Phủ, như vậy Thu Mạc sư huynh có lẽ sẽ thay vị trí của hắn.

Trong lúc nhất thời, xung quanh một mảnh náo động, hiển nhiên rất nhiều người đều vô cùng giật mình.

Từ Luân Mạch cảnh đến Nguyên Phủ cảnh, là vượt đại cảnh giới, rất khó, nhiều thiên tài đều phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể phá cảnh.

Cũng có nhiều thiên tài, ở Luân Mạch cảnh biểu hiện ra thiên phú kiệt xuất, nhưng tới Nguyên Phủ cảnh lại trở nên bình thường, một cảnh giới, một vùng thế giới, không giống nhau.

Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Thu Mạc giáo huấn Tần Vấn Thiên cũng không sai, đích xác có nhiều thiên tài ngã xuống.

Bây giờ Thu Mạc bước vào Nguyên Phủ, như vậy hắn không nghi ngờ có tư cách dạy bảo Tần Vấn Thiên hơn, bởi vì hắn đã vượt qua đạo khảm kia, chứng minh bản thân.

Hắn ở Kinh Thành Thập Tú sắp xếp thứ tư, sau khi bước vào Nguyên Phủ, sẽ càng ngày càng mạnh, từ từ kéo ra những nhân vật không thể phá cảnh kia, mặc dù là Túy Tửu Tiên nếu không thể phá cảnh, cũng sẽ bị kéo dài khoảng cách.

Đương nhiên, bước vào Nguyên Phủ cảnh, ý nghĩa Thu Mạc không thể tham gia Quân Lâm yến cuối năm, nhưng so với phá cảnh vào Nguyên Phủ mà nói, Quân Lâm yến liền lộ vẻ không trọng yếu như vậy, dù sao bản thân Quân Lâm yến chính là vì cùng thiên tài giao phong, từ đó đạt được tiến bộ, tranh thủ sớm ngày bước vào Nguyên Phủ, chỉ có mấy người đứng đầu, mới có thể thu được phần thưởng phong phú.

Mà Thu Mạc, nếu như hắn không vào Nguyên Phủ, mặc dù tu vi đã đạt Luân Mạch đỉnh phong, cũng không dám nói có thể ổn đoạt tam giáp của Quân Lâm yến, gặp phải cơ duyên phá cảnh, hắn đương nhiên sẽ không tận lực áp chế, mất đi cơ hội.

- Ngươi nói không sai, ta có tư cách dạy bảo ngươi, nguyên nhân chính là bởi vì ta mạnh hơn ngươi.

Thu Mạc trôi nổi ở trên hư không, nhìn Tần Vấn Thiên, giờ khắc này hắn kiêu ngạo, tựa hồ không hề che giấu chút nào.

- Tần sư đệ bởi vì một lời nói mà động nộ, không tránh khỏi có chút nóng nảy, huống hồ ta nói cũng không sai, thiên tài ngã xuống biết bao nhiều, mặc dù là Đế Tinh Học Viện cũng có rất nhiều người không thể đi ra học viện, vì sao? Bởi vì trì trệ không thể phá cảnh, bước vào Nguyên Phủ, bây giờ Tần sư đệ có kỳ ngộ, tu hành không gặp bình cảnh, nhưng nếu như thời điểm phá cảnh làm lỡ năm năm sáu năm, sớm bị người vứt không biết bao cách, còn làm sao đánh đồng với những người khác?

Thu Mạc thản nhiên nói, hắn bước vào Nguyên Phủ, cũng đặt mình ở một vị trí tương đối cao, phảng phất như đang giáo huấn vãn bối không nghe khuyên bảo.

- Nếu như sư huynh thành tâm dạy bảo, Tần Vấn Thiên tự nhiên nghe khuyến cáo, nhưng ta nghe ngữ khí của sư huynh, dường như đã nhận định ta chỉ là dựa vào kỳ ngộ mới có thể có chút thành tựu, sớm muộn sẽ ngã xuống, này tựa hồ giống như đang nguyền rủa nha.

Tần Vấn Thiên nhìn Thu Mạc, tiếp tục nói:

- Ta thời gian tu hành ngắn ngủi, không dám nói có thành tựu gì, nhưng ít ra một bước một dấu chân, thủ vững bản tâm, mặc dù có chút kỳ ngộ, nhưng ý chí tu hành chưa bao giờ dao động.

- Sư huynh nói không sai, ngươi vào Nguyên Phủ, tự nhiên có tư cách dạy bảo ta, nhưng chỉ là Nguyên Phủ mà thôi, tựa hồ sư huynh thả tư thái của mình quá cao rồi, người không biết, còn tưởng rằng Đế Tinh Học Viện chỉ có Thu Mạc sư huynh ngươi vào Nguyên Phủ a.

Thanh âm của Tần Vấn Thiên bình tĩnh, ẩn chứa một tia khiêu khích, nhìn chằm chằm đối phương nói:

- Bất quá là so với ta, tu luyện sớm mấy năm mà thôi!

Tần Vấn Thiên vừa dứt lời, người xung quanh càng an tĩnh, dường như chỉ có thanh âm của hắn, thời khắc này Tần Vấn Thiên nói càng sắc bén, mơ hồ đối chọi gay gắt với Thu Mạc!

&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.