Ánh mắt chậm rãi vòng qua, Tần Vấn Thiên lại nhìn về phía đám người Tư Đồ Phá và Nhạc Băng Ảnh, chỉ thấy Tư Đồ Phá cũng nhìn hắn, bình tĩnh nói:
- Thành Khâm Châu, tạm biệt.
Vừa dứt lời, hắn theo Nhạc Băng Ảnh rời đi, nhìn thấy mắt hắn, trong ánh mắt Tần Vấn Thiên hiện lên một tia sáng lạnh lẽo.
Tư Đồ Phá, sát niệm như cũ, như vậy, thành Khâm Châu gặp đi, nghĩ hẳn người nơi này, đều sẽ lục tục tới thành Khâm Châu, cách cuối năm đã không xa.
- Huyền Tâm, chúng ta về đi.
Người của Huyền Nữ điện cũng chuẩn bị rời đi, đôi mắt đẹp của Huyền Tâm nhìn phía Phàm Nhạc, sau đó cười nói:
- Huynh sẽ đi thành Khâm Châu chứ?
- Ừm.
Phàm Nhạc gật gật đầu.
- Vậy chúng ta gặp ở thành Khâm Châu.
Huyền Tâm cười ngọt ngào, sau đó theo đám Huyền Yên người Huyền Nữ điện rời khỏi.
Phàm Nhạc ngây ngốc cười, gãi gãi đầu, Tần Vấn Thiên thấy một màn như vậy trong lòng xấu hổ một ơhem, mùa xuân của tên mập đến rồi, người cũng biến thành kẻ ngốc.
Cách đó không xa, bóng người áo trắng kia cũng chuẩn bị rời đi, lại thấy Tần Vấn Thiên hô:
- Vân Mộng Di.
Vân Mộng Di ngừng bước chân, bóng người Tần Vấn Thiên chợt lóe, liền tới bên cạnh nói:
- Ta có lời hỏi ngươi.
Dứt lời, hắn trực tiếp kéo cánh tay Vân Mộng Di đi về phía trước, nỗi băn khoăn trong lòng, có lẽ Vân Mộng Di biết một chút.
Vân Mộng Di nhíu mày, nhưng sau đó nhớ tới người nọ, nàng liền thoải mái, tùy ý Tần Vấn Thiên kéo nàng đi về phía trước, một màn này khiến Âu Dương Cuồng Sinh và Phàm Nhạc kinh ngạc một phen.
- Quá mãnh.
- Ừm, rất mãnh.
Âu Dương Cuồng Sinh gật gật đầu, Vân Mộng Di lạnh lùng, Tần Vấn Thiên thế mà kéo nàng đi riêng?
Tần Vấn Thiên và Vân Mộng Di đi cùng với nhau, nhìn nàng hỏi:
- Ngươi là ai?
Ánh mắt Vân Mộng Di nhìn hắn, sau đó lạnh như băng nói:
- Vân Mộng Di.
- Lúc ta bước vào Vô Song giới, ngươi đã biết ta là ai?
Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm vào mắt Vân Mộng Di, Vân Mộng Di hất tay hắn ra, mở miệng nói:
- Ta là, Hạ Thiên Ngọc.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên đột nhiên cứng đờ, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng, nói:
- Không có khả năng.
- Ngươi không tin?
Vân Mộng Di nhìn Tần Vấn Thiên, trong mắt hiện lên một ý cười quỷ dị, nói:
- Ta là tỷ tỷ ngươi, ngươi tin không?
Tần Vấn Thiên cạn lời, lúc này Vân Mộng Di cho hắn cảm giác rất quỷ dị, nụ cười đó cực kỳ xa lạ.
Lời của nàng, căn bản không có độ đáng tin, thật thật giả giả, chỉ sợ chỉ có chính nàng biết.
- Không tin.
Tần Vấn Thiên nói.
- Đã như thế, ngươi cần gì còn phải hỏi ta, ngươi sau khi đến thành Khâm Châu, ta sẽ đi tìm ngươi.
Vân Mộng Di dứt lời, lập tức bước chậm ra, rời khỏi bên này, khí chất trên người nàng vẫn băng lạnh như cũ, không có ai thấu hiểu được nàng đang nghĩ cái gì.
- Phù...
Tần Vấn Thiên phun ra một ngụm khí đục, vẫn nhìn không thấu, người lão cha ma quỷ lúc trước từ hoàng triều Đại Hạ mang ra, là Vân Mộng Di hay không?
Giữa Vân Mộng Di nàng cùng Hạ Thiên Ngọc, lại có quan hệ gì?
Giám Thiên Thần Bi, vì sao cuối cùng sẽ rơi vào trong tay hắn, thật sự chỉ là vì hắn tới trước Thiên Bi, được lão giả thừa nhận sao?
Bản thân lão giả kia chính là nhân vật đáng sợ, nếu không cũng chịu không nổi Giám Thiên Thần Bi, mà hắn nói, hắn là vâng theo lệnh chủ nhân, chủ nhân hắn, lại là nhân vật cỡ nào?
- Làm sao vậy?
Đám người Âu Dương Cuồng Sinh thấy một mình Tần Vấn Thiên đứng ở đây ngây người, lần lượt đi tới, tiểu gia hỏa cũng lao vào trong lòng Tần Vấn Thiên, đầu dựa tới người hắn dụi dụi.
- Không có việc gì.
Tần Vấn Thiên lắc đầu nói, chính hắn đều không rõ thân thế của mình, nói ra cũng vô dụng, không biết chuyến đi Đại Hạ cổ hoàng triều lần này có thể cởi bỏ bí ẩn hay không.
- Chúng ta, nên xuất phát tới thành Khâm Châu rồi, người thành Thương Châu chỉ sợ đều sắp lên đường, thành Khâm Châu hôm nay mới náo nhiệt.
Âu Dương Cuồng Sinh cười nói, trong lòng mơ hồ có chút chờ mong, chuyến đi cố đô ba năm một lần, không biết sẽ có bao nhiêu thiên tài hội tụ, người các thế lực cửu châu thành hoàng triều Đại Hạ, tất cả đều sẽ tới.
- Là nên khởi hành rồi, chỉ còn lại mấy tháng cuối cùng.
Trong lòng Tần Vấn Thiên cảm giác có chút gấp gáp, tuy một năm qua thực lực lột xác, nhưng, lấy thực lực của hắn hôm nay, muốn được ba hạng đầu của Thiên Mệnh bảng, khả năng vẫn không quá lớn.
Tam giáp, ba người cường đại nhất trong vô số Nguyên Phủ đỉnh phong, võ đạo ý chí đại viên mãn là không thể nghi ngờ, công pháp thần thông cũng tuyệt đối đều là đỉnh cấp, thậm chí, sẽ xuất hiện người lĩnh ngộ võ đạo ý chí đệ nhị cảnh.
- Về Âu Dương thế gia trước một chuyến đi, chỉ sợ Âu Dương thế gia sẽ có không ít người qua đó.
Âu Dương Cuồng Sinh nói, Tần Vấn Thiên tự nhiên sẽ không có ý kiến gì, hộ tống Âu Dương Cuồng Sinh một lần nữa trở về Âu Dương thế gia.
Âu Dương Cuồng Sinh vừa báo cáo tình huống với bên trên, Âu Dương thế gia liền hạ đạt mệnh lệnh, bảy ngày sau, người Âu Dương thế gia có tư cách tham gia Thiên Mệnh bảng chi tranh lần này, đều cần xuất phát đi tới thành Khâm Châu.
Giờ phút này, ở chỗ Âu Dương Cuồng Sinh ở, chỉ thấy ba tấm Thiên Bi lơ lửng trên không trung, Tần Vấn Thiên, Phàm Nhạc, Sở Mãng, Âu Dương Cuồng Sinh bọn họ đều ở dưới Thiên Bi, cảm thụ được luồng cổ niệm kia.
- Lực, lấy lực của ta, công kích thân thể của ta.
Thân thể Tần Vấn Thiên nhắm Thiên Bi tấn công, hôm nay, hắn đã có thể chứng thực, ba tấm Thiên Bi này có được cổ niệm, cường độ công kích có thể thu phóng tự nhiên.
- Cường đại một chút nữa, ta còn có thể thừa nhận lực lượng mạnh hơn.
Tần Vấn Thiên bước chậm trên không, tiếng vang lớn ầm ầm truyền ra, lực lượng khủng bố chấn động trên người hắn, đánh hắn phun máu tươi, nhưng trong mắt hắn, lại mang theo ý chấp nhất.
Có ba tấm Thiên Bi này, sao có thể lãng phí thời gian, bọn họ có thể thể ngộ mọi lúc loại lực áp bách này, tấn công cực hạn của mình.
Năm đó, Giám Thiên Thần Bi dùng để rửa tội thành viên hoàng thất Đại Hạ cổ hoàng triều, hôm nay, bị Tần Vấn Thiên dùng để đánh tan cực hạn.
Âu Dương Cuồng Sinh, Phàm Nhạc bọn họ đều vui vẻ bị Giám Thiên Thần Bi ngược đãi, như vậy cảm giác tuy đau, lại có thể cảm giác được thực lực cùng với ý chí bản thân đang biến hóa từng chút một.
Trong nháy mắt bảy ngày qua đi, một ngày này, người Âu Dương thế gia tụ tập ở giữa sân tu đạo mênh mông, nơi này, có vật cưỡi cổ yêu cường đại, hộ tống mọi người tới thành Khâm Châu.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên đảo qua đám người, ở giữa sân tu đạo mênh mông, người ở cảnh giới Nguyên Phủ tầng chín chừng mấy trăm.