Hoàng cung Diệp quốc, Tụ Tinh đài, trong cơ thể Tần Vấn Thiên tiếng nổ vang duy trì dài tới ba ngày, ánh sao chôn vùi thân thể hắn, hào quang Tinh Hồn càng thêm loá mắt, chỉ thấy bốn tòa Vũ Mệnh Thiên Cương của hắn tất cả đều nở rộ, phát ra tiếng vù vù.
Một ngày này, một tiếng vang thanh thúy truyền ra, như có cái gì phá kén mà ra, bốn tòa Nguyên Phủ trong cơ thể Tần Vấn Thiên, tất cả đều càng thêm khổng lồ, tinh quang lóng lánh trong đó, tinh nguyên trong đó cũng có hào quang, trong kiếm chi Nguyên Phủ, kiếm khí rít gào, giống như muốn lao thẳng lên trời, chỉ thấy một đạo hào quang lập tức đâm vào, là một thanh vương giả chi kiếm, chính là Vũ Mệnh Thiên Cương về tới trong Nguyên Phủ, trấn thủ Nguyên Phủ, sau đó ánh sao rèn luyện Vũ Mệnh Thiên Cương.
Đồng thời, ba tòa Nguyên Phủ khác tất cả đều như thế, ngoài thân thể Tần Vấn Thiên hào quang tinh tú ở trong nháy mắt toàn bộ rơi vào trong cơ thể hắn, hắn mở mắt, hào quang lấp lánh bắn ra, vô cùng loá mắt, giống như có thể khiến mắt người ta cũng đau đớn, nhưng chỉ sau một lát, tất cả ý sắc bén nội liễm tiêu tán toàn bộ, hắn mỉm cười, không ngờ cho người ta cảm giác như tắm gió xuân, mang theo khí chất an tĩnh thanh nhã nhàn nhạt.
Loại khí chất này chuyển biến chỉ ở một ý niệm của hắn, tùy tâm mà động, khi như thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, khi như hồ nước không một gợn sóng.
Cảnh giới của hắn, rõ ràng sâu thêm một tầng, đã bước vào cảnh giới Thiên Cương tầng năm, hôm nay lại vận dụng lực lượng huyết mạch, khí tức của hắn có thể áp sát Thiên Cương tầng sáu, mơ hồ có lực lượng uy hiếp Diệp Không Phàm, nhưng hắn cũng biết Diệp Không Phàm không phải nhân vật tầm thường, hắn có được cái danh thiên kiêu Tử Lôi tông, kiếp lôi huyết mạch, thiên lôi chi thể, tuyệt đối không phải hạng người hư danh, Tần Vấn Thiên cũng không dám sơ ý.
Chỉ thấy hắn nhắm mắt, tiếp tục củng cố tu vi.
Hoàng lăng Đại Hạ, Đế Thiên cả ngày luyện kích, tuy cái này nhìn như cực kỳ buồn tẻ, nhưng Đế Thiên lại không mất kiên nhẫn một chút nào, tu hành không phải là một lần là xong việc, vốn là buồn tẻ vô cùng, đặc biệt lĩnh ngộ càng là như thế, tuyệt đối không phải việc trong một ngày, huống hồ, bản tính hắn trái tim theo đuổi đối với võ đạo mãnh liệt, khát vọng đối với lực lượng cường đại, mỗi một lần tiến bộ, đều sẽ khiến hắn cảm thấy hưng phấn, nhiệt huyết sôi trào.
Ở trong lý giải của hắn, lĩnh ngộ có hai loại, thứ nhất chính là đốn ngộ, linh quang hiện ra, trong khoảnh khắc hiểu, do đó lột xác, loại tình hình này chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, cực khó được; còn có một loại thì cần dựa vào bảo thân cố gắng, kiên trì, cuối cùng có thể nước chảy đá mòn, sinh ra lột xác, do đó sinh ra minh ngộ; vô luận ngươi thiên phú tốt nữa, tu sĩ võ mệnh tu hành, chung quy vẫn không tách rời kiên trì bám riết không từ bỏ.
Huống hồ Tần Vấn Thiên cho rằng, cho dù là đốn ngộ, có lẽ bản thân ngươi có đủ tích lũy, mới có thể gặp được kỳ ngộ đốn ngộ.
Trong nháy mắt, cách kỳ hạn một tháng chỉ còn ba ngày, Đế Thiên vẫn chưa thể bước vào một cảnh giới khác, nhưng kích pháp của hắn ngược lại có tinh tiến, uy lực càng ngày càng mạnh, giờ phút này hắn buông xuống phương thiên họa kích trong tay, nhắm mắt, vậy mà lại nằm ở trên mặt đất trực tiếp ngủ.
Nhưng trong ngủ mơ, Đế Thiên vẫn còn đang luyện kích, có thể thấy được chấp niệm của hắn mạnh bao nhiêu.
Ngủ một giấc này, là suốt một ngày, khi Đế Thiên mở mắt, ở trong đôi mắt của hắn lộ ra một mảng ý cười.
Hắn không khỏi lại nghĩ tới ngày xưa trong rừng rậm Hắc Ám gặp được bóng người dũng cảm, ai nói mộng cảnh là giả, ngày xưa cổ phong đó, không phải nối liền mộng cảnh cùng chân thật sao?
Thân hình đứng lên, Đế Thiên lại một lần nữa luyện kích, khóe miệng của hắn luôn treo nụ cười, nếu là có người ở đây nhìn thấy kích pháp của hắn giờ phút này, nhất định sẽ kinh ngạc coi như người trời.
Rốt cuộc, Đế Thiên bỏ kích, bắt đầu tu kiếm, nghĩ đến là hiểu, hắn ở trên kích pháp, trong thời gian ngắn khó có đột phá mới nữa.
...
Hoàng cung Diệp quốc, hôm nay thế cục lại là giương cung bạt kiếm, các phương chư hầu tề tụ hoàng thành, các vương hầu thường xuyên bí mật hội nghị, thậm chí có dấu chân một số thế lực lớn của Hoàng Cực Thánh Vực hàng lâm Diệp quốc, thí dụ như một số đại tộc, một số cổ quốc khác.
Từ sau khi tin tức Nhân Hoàng hạ lệnh Diệp Lăng Sương dẫn người xông vào Tề vương phủ, Tần Vấn Thiên ước chiến Diệp Không Phàm và các đệ tử Tử Lôi tông truyền ra, mọi người đã biết, một tháng sau, không chỉ có Tần Vấn Thiên và Diệp Không Phàm chiến đấu, còn sẽ là ngày hoàng tộc Diệp quốc quyết chiến, Tề vương người này sức nhẫn nại trái lại cũng đủ mạnh, Nhân Hoàng bất động, hắn liền tình nguyện tiêu hao dần, nếu không phải hắn cực có thể ẩn nhẫn, lúc trước cũng không cách nào khiến Nhân Hoàng trọng thương, loại thời cơ này là cơ hội ngàn năm có một.
Diệp quốc cổ quốc vạn năm bực này, nội tình sâu của nó, thực lực mạnh mẽ, chỉ thua chín đại phái siêu cấp thế lực ở một tầng này, Diệp quốc nếu gặp kịch biến, toàn bộ các thế lực của Hoàng Cực Thánh Vực đều sẽ chú ý, cũng khó trách hôm nay hoàng thành Diệp quốc bấp bênh, không biết có bao nhiêu cường giả đặt chân, đều muốn chứng kiến một màn có tính lịch sử này.
Trong hoàng thành, trong một tòa trang viên, một đám thanh niên cường giả tất cả đều mang theo khí chất phi phàm, trên gương mặt góc cạnh rõ ràng rõ ràng có khắc kiêu ngạo với tự tin, trong đó có một vị nữ tử đặc biệt sặc sỡ loá mắt, nàng khoác phượng bào màu lửa, mỹ mạo vô cùng, chỉ là trên người lộ ra anh khí, làm người ta không dám nhìn thẳng.
Nữ tử này, chính là thân truyền đệ tử của Trượng Kiếm tông Mai Sơn Kiếm Chủ Lý Hàn U, thanh niên bên người nàng phần lớn đều là đồng môn của nàng, đều là đệ tử Trượng Kiếm tông, đương nhiên, còn có đồng tộc đồng bào của nàng.
- Nhị gia gia, gia tộc sao cũng phái người tới Diệp quốc?
Ánh mắt Lý Hàn U nhìn về phía một vị trung niên lạnh lùng phía trước, nghi hoặc hỏi.
- Hoàng tộc Diệp quốc kịch biến, có thể nào bỏ qua, Trượng Kiếm tông các ngươi không phải cũng có người đến đây sao, ngay cả Mai Sơn Kiếm Chủ cũng phái người đến, nghĩ hẳn là cực kỳ coi trọng.
Trung niên mỉm cười nói, tuy hắn đã trăm tuổi, nhưng thoạt nhìn lại thần thái sáng láng, giống như người ngoài bốn mươi.
- Sư tôn lão nhân gia quả thực phái vài vị trưởng lão đến, chỉ là ta lại có chút khó hiểu, mong nhị gia gia giải thích nghi hoặc?
Lý Hàn U tiếp tục nói.
- Ngươi thực cho rằng Diệp quốc Tề vương dám một mình làm phản, cổ quốc nào ở lúc tranh đoạt địa vị Nhân Hoàng không phải thi cốt chồng chất, một tướng công thành vạn cốt khô, chỉ có giẫm đạp thi cốt các vị thiên tài đồng tộc đi lên, mới có thể chấn nhiếp chư vương, nhất thống cổ quốc. Diệp quốc Nhân Hoàng Diệp Thanh Vân năm đó phong tư cỡ nào, bắt đầu cũng không được người ta xem trọng, hắn quật khởi trong một buổi, hào quang vạn trượng, ngoài hoàng thành Diệp quốc ngàn dặm Táng Thiên hạp, năm đó hoàng tộc Diệp quốc tuyệt đại thiên kiêu Diệp Thiên Tường dẫn các con em hoàng tộc chặn giết, một chiến dịch này Diệp Thanh Vân giết ra con đường máu, chôn vùi mười mấy thiên tài cùng thế hệ của hoàng tộc Diệp quốc, xách đầu Diệp Thiên Tường bước vào hoàng cung, từ đó Nhân Hoàng một đời trước vì không cho hoàng tộc tiếp tục tàn sát, phong hắn làm người thừa kế, sau đó, vô luận là Tề vương thiên tư xuất chúng hay là Túc vương kiêu ngạo cuồng vọng, chưa bao giờ lay động ngôi báu thái tử của hắn nữa, thẳng đến khi hắn đăng cơ làm vua.
Trung niên chậm rãi mở miệng, trong giọng nói lại mang theo vài phần kính ý, một đời Nhân Hoàng, sao có thể đơn giản, chỉ thấy Lý Hàn U sau khi nghe xong siết chặt hai nắm tay, trong đôi mắt đẹp kia nở rộ thần thái bức người, nghĩ hẳn là nghĩ tới thân phận của mình, hôm nay nàng tuy chói mắt, nhưng trong Lý tộc, lại há không phải có vài vị tồn tại chói mắt tương tự.
- Tề vương bị Nhân Hoàng Diệp Thanh Vân áp chế nhiều năm, hai người thực lực đương nhiên chênh lệch không nhỏ, nếu chỉ bằng vào chư vương Diệp quốc, bọn họ quả quyết không dám sinh ra lòng phản nghịch, thủ đoạn thiết huyết của Diệp Thanh Vân năm đó bọn họ đều từng trải qua, xách đầu huynh đệ thân là tuyệt đại thiên kiêu Diệp quốc bước vào hoàng cung, ai dám ngông cuồng như thế, nghĩ hẳn lúc trước Tề vương thấy một màn này cũng là cả đời khó quên.