Trên chiến đài, Nhược Hoan vững chắc khống chế Tứ Dạ, mọi người thấy Nhược Hoan tựa hồ vẫn không có ý tứ buông tay, nhìn dung nhan nàng xinh đẹp, không khỏi cảm nhận được lãnh ý nhè nhẹ, đây là muốn mệnh của Tứ Dạ a.
Thời gian dài như vậy, có lẽ Tứ Dạ đang thừa nhận đau khổ hít thở không thông.
- Hắn đã bại, vì sao còn không thả ra.
Tư Không Minh Nguyệt nhìn Nhược Hoan, lạnh lùng nói.
- Ta chưa nghe hắn chịu thua.
Nhược Hoan vừa cười vừa nói:
- Nếu như ta buông hắn ra, hắn lại ra tay với ta thì sao.
Trong mắt Tư Không Minh Nguyệt bộc phát lãnh mang, nhưng Nhược Hoan đích xác không có vi phạm quy tắc, nàng không chỉ khống chế Tứ Dạ, thậm chí để hắn ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có.
Cũng không phải nói Tứ Dạ không mạnh, chỉ là phương thức chiến đấu của Nhược Hoan quá quỷ dị, song Tinh Hồn tổ hợp tựa hồ để cho nàng có thể nói hoàn mỹ, giống như roi trong tay nàng, có thể tuỳ ý vặn vẹo, thậm chí thừa nhận đến công kích cũng không có việc gì.
Sức chiến đấu của Tứ Dạ, căn bản không có bày ra, cũng đã lâm vào trong tuyệt cảnh.
- Làm người vẫn là lưu một đường mới tốt.
Tư Không Minh Nguyệt bình tĩnh nói.
- Vừa rồi các ngươi chuẩn bị xa luân chiến với sư đệ ta, tựa hồ không có nghĩ như vậy nha.
Nhược Hoan cười khanh khách, hiển nhiên, nàng là bởi vì không quen nhìn người Tuyết Vân Quốc nhiều lần xuống tay với Tần Vấn Thiên, mà bắt đầu phản kích.
Tư Không Minh Nguyệt không nói, nhưng trên người hắn bộc phát ra sát ý đáng sợ, nhìn Tứ Dạ ở dưới chân Nhược Hoan, lạnh lẽo nói:
- Ta sẽ báo thù cho ngươi.
- Tỷ tỷ ta còn không tàn nhẫn như vậy.
Nhược Hoan nở nụ cười, sau đó thân thể của nàng trượt xuống, một cước đá Tứ Dạ bay xuống chiến đài.
Tứ Dạ được giải phóng, mãnh liệt hít vào một hơi, sau đó ngất đi, hiển nhiên, hắn không có năng lực khiêu chiến nữa.
- Những người này hạ thủ thật độc ác, căn bản không cho đối phương cơ hội xoay người.
Trong lòng mọi người thầm nghĩ, Tần Vấn Thiên như vậy, Nhược Hoan cũng như vậy.
Tứ Dạ đánh mất tư cách khiêu chiến, nhưng Cửu Dạ như trước có cơ hội, chỉ thấy sắc mặt nàng có vẻ hơi tái nhợt, hiển nhiên chút thời gian ấy không đủ khôi phục thương thế.
- Được rồi, nghỉ ngơi thật tốt.
Tư Không Minh Nguyệt nhìn Cửu Dạ nói.
Cửu Dạ hơi lộ vẻ không cam lòng gật đầu, bỏ qua cơ hội khiêu chiến.
Đến tận đây, Tứ Dạ, Lục Dạ, Cửu Dạ toàn bộ đào thải ra khỏi cục, trên Quân Lâm yến, 18 người, chỉ còn mười lăm người.
Mà Tuyết Vân Quốc, chỉ còn lại bốn người.
Kết cục như vậy, Tuyết Vân Quốc là không nguyện ý thấy, lần này nghìn dặm xa xôi đến Sở Quốc, cùng Sở Quốc liên hợp tổ chức Quân Lâm yến, nếu như chiến tích quá kém, trở lại Tuyết Vân Quốc chẳng phải mất hết mặt mũi.
- Từng người lựa chọn đối thủ của mình đi.
Tư Không Minh Nguyệt bình tĩnh nói, trong khoảnh khắc, trên chiến đài có mấy thân ảnh đồng thời động.
Kiếm Nhị, đi tới trước mặt Thạch Tuấn.
Tam Dạ, đi tới trước mặt Cuồng Sinh.
Kiếm Tam, thì đi về phía Tần Vấn Thiên, nhưng có một bóng người, ở thời điểm trước khi hắn xuất hiện trên chiến đài của Tần Vấn Thiên, ở nửa đường chặn hắn lại, đó là Cô Tinh.
Thiếu niên này từ đầu đến cuối không nói câu nào, trầm mặc, an tĩnh, người cũng như tên, phảng phất như một viên Tinh Thần cô độc, nhưng hắn ở vòng thứ nhất, từng đánh bại Ngũ Dạ, không người nào dám khinh thường hắn.
Thời khắc này, Cô Tinh lại đứng ở trước mặt Kiếm Tam, không biết hắn là tận lực thay Tần Vấn Thiên ngăn trở, hay tùy ý mà làm.
Nhưng vô luận mục đích của hắn là gì, chí ít lúc này đây, mọi người có thể mắt thấy một hồi quyết đấu đặc sắc.
Tư Không Minh Nguyệt muốn động, nhưng lúc này hắn lại ngừng lại, nhìn về phía trước.
- Tuyết Vân Quốc không chịu nổi.
Trong lòng mọi người thầm nói.
Trên người Kiếm Nhị phóng thích kiếm khí, toàn thân như cuốn theo một cỗ phong bạo kinh khủng, hắn chỉ một ngón tay, nhất thời vô số kiếm quang bắn về phía Kinh Thành Thập Tú Thạch Tuấn.
Thạch Tuấn thân như bàn thạch, oanh ra một quyền, dường như vô tận cự thạch cuồn cuộn đánh giết ra, nhưng trong sát na, liền bị lợi kiếm cắn nát, làm cho thân thể hắn hơi lui về sau một bước.
Kiếm khí trên người Kiếm Nhị vô cùng sắc bén, hắn từng giao thủ qua với Giang Tú, kiếm của Giang Tú kém xa Kiếm Ý trên người Kiếm Nhị.
Nếu như nói Kiếm Ý trên người Giang Tú giống kiếm chi thu vũ, như vậy Kiếm Ý trên người Kiếm Nhị là kiếm chi phong bạo.
Tam Dạ đồng thời xuất thủ với Kinh Thành Thập Tú Cuồng Sinh, Tam Dạ giống Lục Dạ đến mấy phần, đều am hiểu công kích cùng lực lượng, chỉ thấy tay hắn cầm cự phủ, bay thẳng đến Cuồng Sinh.
Cuồng Sinh am hiểu đao pháp, lấy đao pháp bá đạo cùng Tam Dạ đối công, nhưng mỗi một lần va chạm mọi người sẽ phát hiện, đao pháp của Cuồng Sinh sẽ bị kìm hãm, hơn nữa cước bộ lui về phía sau, hiển nhiên hắn ở lực lượng rơi vào hoàn cảnh xấu.
Tam Dạ, lấy lực phá pháp.
- Phủ pháp nhìn như vụng về, kì thực lại vô cùng tinh diệu, đao của Cuồng Sinh bị áp chế, Thạch Tuấn cùng Cuồng Sinh ở trong Kinh Thành Thập Tú, có lẽ đều phải bại.
Mọi người nói thầm một tiếng, lần này năm người sau Kinh Thành Thập Tú, sắp xếp toàn bộ biến động.
Âu Thần, Nhược Hoan, Tần Vấn Thiên, thậm chí La Thành, đều muốn giết vào Kinh Thành Thập Tú.
Giang sơn đời nào cũng có thiên tài, không tiến liền lui, nhường đường cho hậu nhân, đây là hiện thực.
Kiếm Tam, cũng ở thời khắc này tách ra Kiếm Tinh Hồn của hắn, Kiếm Ý trên người bắt đầu kéo lên.
Nhưng Cô Tinh đứng ở đó, như vĩnh viễn cô độc như vậy, con ngươi của hắn không có một chút sóng dậy, duy chỉ có thời điểm nhìn đối thủ, mới có thể bộc phát ra hàn quang đáng sợ.
Loại hàn quang này, khiến người ta cảm thấy lãnh ý nhè nhẹ.
Kiếm quang như ảnh, Kiếm Tam đâm ra kiếm của hắn, đây là kiếm pháp Thần Thông không có sơ hở, như ở dưới kiếm quang của hắn, sẽ không có ánh sáng tồn tại, hết thảy lộng lẫy, đều thuộc về kiếm của hắn.
- Phốc xuy!
Một thanh âm nhẹ vang lên, khiến mọi người sửng sốt một chút, Kiếm Tam ngây ngẩn cả người.
Kiếm của hắn, đâm vào cánh tay trái của Cô Tinh, một kiếm này của hắn chỉ là muốn phong kín đường lui của Cô Tinh, nhưng Cô Tinh căn bản không lui, cũng không tránh, trực tiếp để một kiếm này dễ dàng đâm vào thân thể hắn.
Kinh nghiệm chiến đấu của Kiếm Tam vô cùng phong phú, nhưng tình hình như thế, hắn là chưa từng thấy, nên hắn sửng sốt một chút.
Cũng ở lúc này, tay Cô Tinh bắt được kiếm đâm vào trong thân thể hắn, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Kiếm Tam, trong sát na này, Kiếm Tam chỉ cảm thấy ánh mắt của mình đau đớn, sau đó một đạo chưởng lực khắc ở trên đầu hắn, tiếng nổ vang ầm ầm, thân thể Kiếm Tam bay ra ngoài, rơi ở dưới chiến đài, phát ra tiếng kêu thảm, mặt của hắn máu thịt be bét.
Chiến đấu quỷ dị làm mọi người ngạc nhiên, đều có chút thất thần.
Kiếm trên cánh tay trái của Cô Tinh đã tiêu thất, không có Tinh Thần Chi Lực chống đỡ, Tinh Hồn Chi Lực làm sao có thể hóa thành kiếm hình.
Chỉ thấy hắn trở lại vị trí của mình, ngồi xếp bằng, cánh tay trái dĩ nhiên không có quá nhiều máu tươi chảy ra, hơn nữa vết thương lại dường như đang khép lại.
- Lực khôi phục thật đáng sợ, hắn là Tinh Hồn gì?
Trong lòng mọi người rung động, khắc sâu nhớ kỹ thân ảnh cô độc kia.
Hắn gọi Cô Tinh, Tinh Thần cô độc, lúc này hắn lại khôi phục loại bình tĩnh kia, không có ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.
Kỳ thực sớm ở vòng thứ nhất hắn đánh bại Ngũ Dạ, rất nhiều đại thế lực ở Hoàng thành liền khởi động điều tra Cô Tinh, nhưng bọn họ phát hiện, Sở Quốc thật giống như căn bản không có người này, dù năng lực tình báo của bọn họ kinh khủng ra sao, cũng không thể tra xét được một chút mánh khóe, hắn ở trước Quân Lâm yến khai mạc xuất hiện trong Hoàng thành, chưa từng làm chuyện gì, thẳng đến xuất hiện ở trên chiến đài của Quân Lâm yến, đánh bại Ngũ Dạ.
Bây giờ, lại đánh bại Kiếm Tam.
Ngoại trừ Kiếm Tam chiến bại, hai người khác của Tuyết Vân Quốc ngược lại chiến thắng đối thủ, Thạch Tuấn cùng Cuồng Sinh đều thất bại, bất quá bọn họ có năng lực khiêu chiến, nhưng Kiếm Tam đã không thể khiêu chiến rồi.
Thạch Tuấn cùng Cuồng Sinh lần nữa khiêu chiến, những người khác ngược lại an tĩnh ngồi đó.
Thạch Tuấn, hắn đi về phía Hoàng Gia Học Viện Sở Trần.
Cuồng Sinh, hắn tựa hồ đang đợi, thẳng đến thấy tiểu vương gia Sở Trần đánh bại Thạch Tuấn, tâm hắn càng lạnh vài phần.
Những người còn lại, đều không phải nhân vật dễ trêu chọc.
Lạc Thiên Thu, Tư Không Minh Nguyệt, Kiếm Nhị, Tam Dạ tự nhiên không cần nói nhiều.
Âu Thần, Nhược Hoan, Cô Tinh, cũng đều rất đáng sợ.
Thần Tướng Vũ Phủ Hầu Thiết cực kỳ lợi hại, mà Lãnh Nha kia, cũng là nhân vật hung ác, hắn không mò ra nội tình của đối phương, còn có Thần Phong Học Viện Giang Phong cùng với Tần Vấn Thiên.
Muốn vào vòng sau, quá khó khăn, mặc dù hắn lại thắng một ván, vòng kế tiếp như trước có khả năng đào thải.
Sau cùng, Cuồng Sinh hạ quyết tâm, hắn đi về phía Tần Vấn Thiên, dù sao hắn xem qua Tần Vấn Thiên chiến đấu, tuy lợi hại, nhưng coi như tinh tường chút nội tình, hơn nữa, Tần Vấn Thiên tiêu hao không ít Tinh Thần Chi Lực, thời khắc này còn đang vội vàng tu hành, hẳn dễ đối phó một chút.
Thời điểm Cuồng Sinh xuất hiện ở trước người Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên mở mắt, nhìn Cuồng Sinh, hắn chậm rãi đứng dậy.
- Chung quy, là ta quá “thiện lương” a.
Tần Vấn Thiên thì thầm một tiếng, hắn không có lấy Phương Thiên Họa Kích, bảy Luân Mạch trong cơ thể đồng thời rít gào, mọi người như có thể nghe được thanh âm rít gào kia, một màn này làm cho sắc mặt Cuồng Sinh cứng đờ, thần sắc ngưng trọng hơn vài phần.
Côn Bằng chi dực như ẩn như hiện ở sau lưng Tần Vấn Thiên, sau một khắc, thân thể hắn biến mất ở tại chỗ, Phá Vọng Ấn trực tiếp đánh giết ra.
Cuồng Sinh nâng đao, đao quang lóng lánh, đánh nát chưởng ấn, nhưng thân ảnh của Tần Vấn Thiên biến ảo, nháy mắt tiêu thất, lại từ mặt bên của Cuồng Sinh xuất hiện, lại là một chưởng.
Bộ pháp của Cuồng Sinh phát huy đến mức tận cùng, theo Tần Vấn Thiên công kích mà động, sau một lát, mọi người chỉ thấy được bóng dáng của Tần Vấn Thiên trong chưởng ấn đầy trời.
Đao của Cuồng Sinh vũ động mưa gió không lọt, nơi đó xuất hiện một cỗ đao phong đáng sợ, nhưng mọi người có thể thấy được, tiếp tục như vậy, Cuồng Sinh sớm muộn sẽ bại.
Quả nhiên không bao lâu, đao của Cuồng Sinh bắt đầu rối loạn, chỉ thấy Tần Vấn Thiên bổ ra một chưởng, Cuồng Sinh lại lần nữa trảm ra đao mang, nhưng đồng thời, Tần Vấn Thiên miệng phun lợi kiếm, làm cho thần sắc của Cuồng Sinh biến hóa, lại nâng đao ngăn cản.
- Đùng!
Một đạo chưởng ấn đáng sợ rơi vào trên người Cuồng Sinh, thân thể hắn trực tiếp bay ra ngoài, hung hăng rơi ở trên mặt đất, không ngừng phun ra máu tươi, kinh mạch trong cơ thể như bị phá hủy.
Lúc này, Tần Vấn Thiên giơ chân lên lại chậm rãi buông xuống, hắn đâu chỉ có thể miệng phun kiếm quang.
Ai nói chân không thể oanh ra chưởng pháp?
Từ đó, chiến đài 18 người, đã chỉ còn lại 12 người.
Lại đào thải ba người, chín vị trí đầu liền xuất hiện, nhưng tâm đám người lại dường như khẩn trương hơn chút, nhất là những người đặt cược, tâm đều nhúc nhích.