Thái Cổ Thần Vương

Chương 128: Chương 128: Tư Không Minh Nguyệt






Thời khắc này, người còn lưu ở trên chín chiến đài có: Tuyết Vân quốc Tư Không Minh Nguyệt, Kiếm Nhị, Tam Dạ; Sở quốc Lạc Thiên Thu, Tần Vấn Thiên, Cô Tinh, Nhược Hoan, Âu Thần, Hầu Thiết, Lãnh Nha, Sở Trần, Giang Phong.

Sau đó 12 người, vẫn cần đào thải ba người, nhưng bây giờ còn dư lại đều là nhân vật khó gặm, có lẽ bất kỳ người nào, cũng không dễ dàng bị đào thải.

Tư Không Minh Nguyệt, Lạc Thiên Thu, là không thể động.

Kiếm Nhị, Tam Dạ, là người cường đại nhất của Tuyết Vân quốc trừ Tư Không Minh Nguyệt.

Âu Thần, Thiên Diệu phường cực kỳ xem trọng hắn, hơn nữa hắn ở Đế Tinh học viện Thiên Hà điện triển lộ ra thiên phú của mình.

Cô Tinh, đó là một tên điên, người liều mạng, không ai dám chọc.

Nhược Hoan, hoàn mỹ Tinh Hồn kết hợp, khó mà lay động.

Tần Vấn Thiên, càng đánh càng mạnh.

Hầu Thiết, Lãnh Nha, hai người tới từ Thần Tướng vũ phủ kia một mực cho người ta cảm giác thần bí lại cường đại.

Giang Phong, người mạnh nhất dưới Nguyên Phủ cảnh của Thần Phong học viện, Kinh Thành Thập Tú sắp xếp thứ 6, cũng ý nghĩa năm nay năm vị trong Kinh Thành Thập Tú tham gia Quân Lâm yến, hắn sắp xếp trước nhất.

Hoàng tử Sở Trần, trước đây không lộ ra trước mắt người đời, nhưng hắn đánh bại Thạch Tuấn trong Kinh Thành Thập Tú, hơn nữa tựa hồ vẫn chưa tiêu hao lực lượng quá lớn, lá bài tẩy có lẽ chưa từng hiển lộ.

Còn dư lại 12 người này, nếu như có thể, mọi người không hy vọng bất kỳ ai bị đào thải.

Đáng tiếc, trên Quân Lâm yến, chỉ cần chín danh ngạch, bọn họ chú định có ba người, cần ly khai chín chiến đài này.

Thời khắc này, chỉ thấy ánh mắt của Tư Không Minh Nguyệt chậm rãi dời qua, rơi vào trên người Nhược Hoan.

Vừa rồi Nhược Hoan ở ngay trước mặt hắn đối phó Tứ Dạ, hơn nữa để Tứ Dạ mất đi tư cách khiêu chiến.

Hiện tại, Nhược Hoan phải trả giá thật lớn.

- Ô...ô...n...g.

Cuồng phong xẹt qua, Tư Không Minh Nguyệt nhẹ nhàng dạo bước, nhưng hắn mỗi bước ra một bước, hư không như có một cỗ kình phong vô hình, lay động tóc dài của hắn.

Ở trên người Tư Không Minh Nguyệt, một cỗ sát ý đáng sợ điên cuồng kéo lên, như muốn hóa thành sát lục chi khí thực chất, nháy mắt chín chiến đài đều cuốn ở trong đó.

Con ngươi của Tần Vấn Thiên hơi co rụt lại, sát khí trên người Tư Không Minh Nguyệt rất đáng sợ, dường như chỉ cần người dám ngăn trở ở trước mặt hắn, toàn bộ đều phải trảm tận giết tận.

Hơn nữa thời khắc này, Tư Không Minh Nguyệt hắn là nhằm vào Nhược Hoan sư tỷ.

- Sư tỷ, không được liền chịu thua.

Tần Vấn Thiên nhìn Nhược Hoan hô, Nhược Hoan khẽ gật đầu, thần sắc cũng ngưng trọng vài phần, Tư Không Minh Nguyệt cho nàng áp lực rất mạnh.

- Tư Không Minh Nguyệt, rốt cục xuất thủ.

Ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú vào hắn, dường như hắn vừa ra tay, sẽ hấp dẫn ánh mắt mọi người.

- Thực lực của Tư Không Minh Nguyệt cường hoành như thế, nhưng Thiên Diệu phường lại xếp thứ hai, tuy đã vô cùng xem trọng, nhưng như trước không bằng Lạc Thiên Thu, không biết thực lực của Lạc Thiên Thu mạnh như thế nào, vì sao được Thiên Diệu phường coi trọng như vậy.

Mọi người thầm nghĩ, năm ngoái Lạc Thiên Thu còn chưa phải nhân vật trong Kinh Thành Thập Tú a, lẽ nào chỉ một năm thời gian, hắn liền hoàn thành nghịch tập, trực tiếp đăng lâm đầu bảng của Quân Lâm yến, quân lâm thiên hạ sao.

Kỳ thực, lấy năng lực tình báo khủng bố của Thiên Diệu phường, đã thiết trí tỉ lệ bồi, bọn họ đương nhiên nắm tốt tình huống của mọi người.

Bối cảnh của Lạc Thiên Thu, bọn họ rất rõ ràng, lần này Lạc Thiên Thu gánh vác sứ mệnh, bọn họ cũng điều tra tinh tường, nên Quân Lâm yến lần này, đối với Lạc Thiên Thu mà nói, chỉ có thể là đầu bảng, bởi vì hắn cần bước vào Thiên Tinh các tầng thứ bảy của Đế Tinh học viện.

Nên Lạc Thiên Thu không thể bại.

Lúc này, Tần Vấn Thiên cảm thấy một cỗ áp lực cường đại, Lạc Thiên Thu, Tư Không Minh Nguyệt, lấy chiến lực của hắn hôm nay, vẫn không có nắm chắc, hắn muốn tranh, sẽ nỗ lực đi tranh, càng muốn tranh.

Một năm lâu lắm, chỉ tranh sớm chiều.

Này cũng không phải chỉ có tín niệm liền đủ, hắn nhất định phải nghĩ khả năng làm sao chiến thắng Tư Không Minh Nguyệt, chiến thắng Lạc Thiên Thu, ở trên chiến đài quyết chiến, hai người kia đều sẽ ngăn trở ở trước mặt hắn, chỉ có vượt qua bọn họ, mới có thể lên đỉnh.

Tư Không Minh Nguyệt đi tới trước người Nhược Hoan, cước bộ của hắn vẫn không dừng lại, dạo bước về phía Nhược Hoan.

Lúc này, song Tinh Hồn của Nhược Hoan đồng thời nở rộ, nhìn Tư Không Minh Nguyệt đi đến, mặc dù nàng không thể thắng đối phương, nhưng nàng muốn nhìn xem Tư Không Minh Nguyệt mạnh như thế nào, nàng muốn thăm dò nội tình của Tư Không Minh Nguyệt, lá bài tẩy của hắn sẽ là cái gì?

Chỉ thấy Tư Không Minh Nguyệt bay thẳng đến, nhấn ra một ngón tay, trong khoảnh khắc, một cỗ sát lục chi khí rít gào, như hóa thành sát lục cổ tự, bỗng nhiên ấn về phía Nhược Hoan, nhanh như thiểm điện.

Thần sắc Nhược Hoan khẽ biến, thân thể nàng mềm dẻo mạnh mẽ không gì sánh được, nhưng Tư Không Minh Nguyệt lại lấy công kích từ xa đối phó nàng, hơn nữa loại công kích này uy lực cực kỳ cường đại? Khủng bố, nếu sát lục cổ tự kia khắc ở trên người, có lẽ có thể trực tiếp xuyên thấu thân thể của mình.

Trong tay xuất hiện trường tiên, bóng roi nở rộ đầy trời, như bát phương phong vũ đánh về phía trước, như từng chuôi lợi kiếm, cùng sát lục cổ tự va chạm, chỉ thấy công kích của Nhược Hoan tan vỡ, cổ tự như trước lao lên, dư thế không tan.

- Giết!

Tư Không Minh Nguyệt đạp một cái, hắn thậm chí không cần cận thân cùng Nhược Hoan chiến đấu, lần thứ hai điểm ra một chỉ, trong khoảnh khắc từng sát lục cổ tự hóa thành sát lục hồng lưu kinh khủng, điên cuồng cuốn về phía Nhược Hoan.

Thân thể Nhược Hoan không ngừng lui về phía sau, chống lại cực kỳ gian nan, mắt nhìn cũng đã thối lui đến biên giới chiến đài, thất bại đã là định cục.

- Ở dưới Tư Không Minh Nguyệt nghiền ép, lấy thực lực mạnh mẽ của Nhược Hoan, dĩ nhiên không có sức chống cự chút nào, có thể thấy được đều là một cảnh giới, nhưng chênh lệch cũng có thể to lớn như vậy, Tư Không Minh Nguyệt công kích có lẽ có lực lượng Tinh Hồn dung nhập vào trong Thần Thông, hơn nữa còn là Thần Thông, đại thế, sát lục ý niệm khủng bố tụ tập làm một thể.

Vài cường giả trong lòng thầm nghĩ, Tư Không Minh Nguyệt quá mạnh mẽ, tựa hồ cùng những người khác không phải một tầng thứ, khó trách được Thiên Diệu phường liệt vị trí thứ hai.

Tuyết Vân quốc song kiêu, danh bất hư truyền.

Thấy Nhược Hoan vẫn không có chiến bại, trong con ngươi của Tư Không Minh Nguyệt hiện lên một tia sát lục, chỉ thấy cước bộ của hắn run lên, nhất thời cả người tiêu thất, theo sát lục hồng lưu xông về phía Nhược Hoan.

Thấy một màn như vậy, rất nhiều người đều khẩn trương lên, vô số dây leo xuất hiện, như muốn bao vây lại Tư Không Minh Nguyệt đang trùng kích tới, nhưng chỉ thấy Tư Không Minh Nguyệt nhẹ nhàng vỗ ra một chưởng, chưởng lực này như hóa thành văn lộ vô hình, chấn động ở trong không gian.

- Phốc xuy!

Nhược Hoan phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, dường như bị một cỗ sát lục chi khí kinh khủng đánh trúng, thân thể của nàng ly khai chiến đài, đồng thời hô:

- Ta nhận....

Thời điểm chữ thua còn chưa vang lên, song chưởng của Tư Không Minh Nguyệt liền đồng thời phát ra, làm cho sắc mặt của Nhược Hoan càng trắng bệch.

Tinh Hồn của nàng để thân thể nàng có tính dai hoàn mỹ, hơn nữa có lực trói buộc vô cùng mạnh mẽ, đối với cận thân công kích cũng có thể xảo diệu tách ra, nhưng kỳ thực công kích cùng phòng ngự thuần túy nhất, Nhược Hoan là tương đối kém, thời khắc này sát lục hồng lưu kinh khủng xoắn tới, là muốn mạng của nàng.

Thân thể Nhược Hoan xoay tròn, hóa thành một cơn lốc, bao quanh thân thể nàng ở bên trong, công kích đáng sợ kia hàng lâm, thân thể Nhược Hoan bị đánh bay ra ngoài, tầng tầng lớp lớp rơi xuống, khi thân thể mạn diệu của nàng xuất hiện, sắc mặt đã trắng bệch, không ngừng phun ra máu tươi.

Dung nhan tiều tụy kia, làm người thương tiếc.

- Sư tỷ.

Sắc mặt của Tần Vấn Thiên cứng đờ, đứng ở biên giới chiến đài nhìn Nhược Hoan.

Cũng ở lúc này, khán đài có mấy bóng người lập loè bay xuống, có Đế Tinh học viện Mạc Thương, một người khác, dĩ nhiên là Mạc Khuynh Thành.

- Ta chỗ này có đan dược.

Mạc Khuynh Thành lấy ra một viên đan dược cho vào trong miệng Nhược Hoan, vào miệng liền tan, trong khoảnh khắc, Nhược Hoan cảm giác toàn thân mát lạnh, đan dược như làm dịu địa phương bị thương, giống như một dòng nước mơn trớn, đồng thời khôi phục khí huyết tinh thần của nàng.

- Sư tỷ nàng không sao chứ.

Tần Vấn Thiên nhìn Mạc Thương hỏi.

- Khuynh Thành tiểu thư cho nàng dùng đan dược nhị giai thượng phẩm, đầy đủ áp chế khôi phục thương thế của nàng.

Mạc Thương nhìn Mạc Khuynh Thành nói.

Gánh nặng trong lòng Tần Vấn Thiên liền được giải khai, sau đó nhìn Mạc Khuynh Thành cười.

- Yên tâm đi, lúc trước ngươi ở bên ngoài Thiên Ung thành, cũng dùng qua đan dược này a.

Mạc Khuynh Thành nở nụ cười, làm cho Tần Vấn Thiên ngẩn người, sau đó hiểu rõ, nguyên lai lúc trước hắn hôn mê, Mạc Khuynh Thành vì cứu hắn, lại cho hắn dùng đan dược trân quý như vậy.

- Ta còn muốn khiêu chiến, thỉnh cầu cho một chút thời gian nghỉ ngơi.

Nhược Hoan nhìn phương hướng Sở Vương đài nói.

- Có thể, ta cho ngươi nghỉ ngơi thời gian một lần chiến.

Lão giả kia nói, lúc này Nhược Hoan mới nhắm mắt điều tức.

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên chậm rãi chuyển qua, nhìn Tư Không Minh Nguyệt, trong mắt lộ ra một tia hàn quang, tức giận quay cuồng.

- Thời gian một trận chiến sao.

Tư Không Minh Nguyệt nhìn Tần Vấn Thiên, trong mắt lóe lên lãnh mang.

Ngay lúc này, trước người Tư Không Minh Nguyệt xuất hiện một bóng người, chặn ánh mắt của hắn nhìn Tần Vấn Thiên.

Lại có người, chủ động khiêu khích Tư Không Minh Nguyệt.

Này người, chính là Cô Tinh.

Điều này làm cho Tần Vấn Thiên lộ ra vẻ kinh ngạc, Cô Tinh này cảm giác như mơ hồ là cố ý giúp mình a?

- Xem ra, Tần Vấn Thiên có thể đứng ở thế bất bại.

Mọi người thầm nghĩ.

Bây giờ, chỉ kém đào thải ba người cuối cùng, liền quyết ra chín vị trí đầu.

Nhược Hoan là muốn khiêu chiến, nàng khiêu chiến ai, một phương bại sẽ bị đào thải, này đã chiếm một danh ngạch.

Nếu Cô Tinh thua Tư Không Minh Nguyệt, hắn cũng sẽ khiêu chiến, sau khi khiêu chiến, lại đào thải một danh ngạch.

Nếu như vậy, chỉ còn lại có một danh ngạch cuối cùng.

Mặc dù là Lạc Thiên Thu hay Âu Thần đối phó Tần Vấn Thiên, đánh bại hắn, Tần Vấn Thiên như trước còn có cơ hội khiêu chiến, cơ hội tiến nhập chín vị trí đầu rất lớn.

Nhưng lúc này, mọi người chỉ thấy Tần Vấn Thiên nhấc chân lên, xuyên qua chiến đài, sau cùng thân ảnh của hắn đứng ở trước mặt Tam Dạ.

Trận chiến này, không vì mình, vì Nhược Hoan mà chiến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.