Thực lực của Tư Không Minh Nguyệt hiển nhiên mạnh mẽ hơn Nhược Hoan, hơn nữa cường đại hơn rất nhiều.
Vừa rồi hắn cũng thấy Nhược Hoan chuẩn bị lui ra chiến trường, hô lên hai chữ chịu thua, nhưng trước khi nói ra, Tư Không Minh Nguyệt vẫn phát ra công kích tất sát.
Đây cũng không phải muốn đánh bại Nhược Hoan, thậm chí không phải muốn đả thương Nhược Hoan đơn giản như vậy, hắn là muốn giết Nhược Hoan.
Quân Lâm yến chiến đài, tử thương khó tránh khỏi, nhưng nếu không có thâm cừu đại hận, đều sẽ điểm đến liền dừng, Nhược Hoan vừa mới đánh bại Tứ Dạ, mặc dù để Tứ Dạ ăn chút vị đắng khiến đối phương mất đi sức chiến đấu, nhưng cuối cùng vẫn thủ hạ lưu tình, dưới tình huống có thể kích sát đối phương, vẫn bỏ qua cho Tứ Dạ.
Thời điểm hắn và Lục Dạ chiến đấu, tình thế bức bách, không thể không miệng phun kiếm quang thương tổn ánh mắt đối phương, nhưng hắn cũng hạ thủ lưu tình, không muốn mạng của đối phương.
Nếu như Tư Không Minh Nguyệt muốn báo thù, trực tiếp tìm hắn hạ thủ, có lẽ hắn vẫn sẽ không phẫn nộ như vậy, nhưng Tư Không Minh Nguyệt nghĩ hiển nhiên không phải đơn giản như vậy, hắn muốn trước giết Nhược Hoan, sau đó giết Tần Vấn Thiên.
Nếu như thế, ngại gì sống chết đánh một trận.
Phương Thiên Họa Kích ma sát trên mặt đất, thanh âm chói tai kia khiến người ta cảm thấy hàn khí nhè nhẹ, dường như bao hàm phẫn nộ của Tần Vấn Thiên ở trong đó.
Thân ảnh của hắn, đứng ở trước mặt Tam Dạ, trên mặt thiếu niên thời khắc này chỉ có lạnh lùng, lại không một chút dương quang chi khí.
Trong tay Tam Dạ xuất hiện đại phủ, hắn am hiểu lực lượng công kích, lực lượng so với Lục Dạ càng cường đại hơn, nhưng hắn sẽ không coi thường Tần Vấn Thiên.
Ngươi có thể có tự tin và tín niệm tất thắng, nhưng tự tin không phải tự đại, coi thường đối thủ, thường thường sẽ cho người thừa cơ lợi dụng.
- Phương Thiên Họa Kích của ngươi, công kích không đủ mạnh.
Tam Dạ nhìn Tần Vấn Thiên nói, hình như có chút hết sức lông bông, nhưng hắn đứng ở đó, như trước cho người ta một loại cảm giác trầm ổn như núi.
Tần Vấn Thiên không nói gì, cước bộ của hắn đi về phía trước, giờ khắc này, bước tiến của hắn đơn giản, cho người một loại cảm giác chậm rãi.
Tam Dạ hơi nhíu mày, lúc này Tần Vấn Thiên bình tĩnh, lại cho hắn một luồng cảm giác nguy hiểm nhàn nhạt, dường như hắn đối mặt, là một con cự thú trầm mặc, bất cứ lúc nào cũng có thể thức tỉnh.
Đúng lúc này, mọi người thấy ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhắm lại, bình tĩnh, tường hòa, hắn giờ khắc này, như đi vào giấc ngủ, nhưng cước bộ của hắn, vẫn chậm rãi đi phía trước, như bao hàm một ý cảnh kỳ diệu.
Tựa như mộng tựa như tỉnh, lúc này Tần Vấn Thiên đứng ở đó, toàn thân đều là sơ hở, nhưng lại như không có bất kỳ sơ hở.
Tam Dạ nhíu mày chặc hơn, chỉ thấy đại phủ của hắn vắt ngang, trên người có một cỗ khí thế bá đạo hung mãnh tràn ra, tuôn về phía Tần Vấn Thiên, nhưng mắt của Tần Vấn Thiên vẫn nhắm như cũ, dường như căn bản không quan tâm khí thế của hắn.
- Trảm.
Tam Dạ nổi giận gầm lên một tiếng, chỉ thấy đại phủ chém giết về phía Tần Vấn Thiên.
Một kích này, là thăm dò, hắn muốn nhìn Tần Vấn Thiên đến cùng công kích như thế nào.
Thời điểm đại phủ của hắn trảm ra, đôi mắt của Tần Vấn Thiên mở to, trong sát na mở ra này, Thiên Địa Chi Khí như cũng vì đó mà biến đổi.
Tam Dạ sinh ra ảo giác, hắn gặp phải đối thủ cường đại mà bản thân không có khả năng đánh bại.
Ở trước mặt Tần Vấn Thiên, hắn phải khuất phục.
- Ô...ô...n...g!
Cuồng phong xẹt qua, thân ảnh của Tần Vấn Thiên hóa thành một đạo tàn ảnh, một sát na này, khí thế bàng bạc giống như từng tòa sơn phong từ trên trời giáng xuống, muốn hoàn toàn ép vỡ khí thế của Tam Dạ.
Một sát na này, Tần Vấn Thiên giống như Chiến Thần, Tam Dạ lại không sinh được tâm ngăn chặn.
- Khai Sơn thức.
Bản thân Tần Vấn Thiên như trầm nhập mộng cảnh, một kích này, hắn chính là Chiến Thần.
Đại Mộng kích pháp thức thứ nhất Khai Sơn thức, cũng là thức duy nhất hiện tại, đám người chung quanh chỉ có thấy được một đạo huyễn ảnh, thấy Phương Thiên Họa Kích mang theo vô thượng chi uy kích sát về phía Tam Dạ.
Phủ quang tính thăm dò của Tam Dạ bị nghiền ép nát bấy, giống như tờ giấy, dễ dàng bị xé nát.
Mọi người chỉ thấy Tam Dạ gian nan giơ đại phủ lên, liên tục trảm ra, nhưng tốc độ của Phương Thiên Họa Kích quá nhanh, mọi người chỉ thấy một đạo lưu quang đánh bay đại phủ, như trước còn đang vũ động ở trên không trung.
- Phốc xuy!
Một tiếng vang nhỏ truyền ra, Phương Thiên Họa Kích đâm vào mi tâm của Tam Dạ.
Mũi kích, nguyệt nha song nhận đồng thời đâm vào đầu Tam Dạ, trong một sát na, đủ để lấy tính mệnh đối phương.
Tam Dạ, ngã xuống.
Tần Vấn Thiên chỉ dùng một kích, cường thế kích sát Tam Dạ.
Đây là khắc mấu chốt nhất tranh đoạt chín vị trí đầu, nhưng ở thời khắc này, trong 18 cường, xuất hiện vị cường giả thứ nhất vẫn lạc, hơn nữa là Tam Dạ.
Tuyết Vân quốc Song Kiêu, Tam Kiếm, Thất Dạ, ở trong Thất Dạ, lần này người tham gia Quân Lâm yến, không có Nhất Dạ cùng Nhị Dạ, Tam Dạ bài danh đệ nhất, nhưng chết trận.
Trong sát na, không gian như đọng lại, ánh mắt mọi người, không ai không dừng ở trên người thiếu niên cường thế kia.
Một kích này, quá mức chấn động.
- Nguyên lai, lúc trước hắn vẫn ẩn núp thực lực.
Rất nhiều người trong lòng than thở.
Phương hướng Đế Tinh học viện, đám người Mạc Thương lộ ra nghi hoặc, chỉ thấy hắn nhìn người xung quanh hỏi:
- Đế Tinh học viện có một loại Thần Thông như vậy sao?
- Hẳn không có, chí ít ta chưa bao giờ thấy người sử dụng qua.
- Tuyệt đối không có, kích pháp này, ta cảm giác hắn dung hợp lực lượng của mình, rất có thể là hắn sáng tạo.
Có người mở miệng nói, làm cho người chung quanh cả kinh.
Người chung quanh cực kỳ kinh ngạc, uy lực của kích pháp này, đã có thể so với Thần Thông Địa cấp hạ phẩm, hơn nữa còn là một kích hoàn mỹ nhất của Thần Thông Địa cấp.
Tuy Tần Vấn Thiên hắn tu luyện Thần Thông Địa cấp trung phẩm, nhưng dù sao chỉ là Luân Mạch cảnh thất trọng, không có khả năng tu hành đến hoàn mỹ, khiếm khuyết hỏa hầu, nhưng vừa rồi hắn sử dụng ra một kích kia, lại có thể so với một kích của Thần Thông Địa cấp hạ phẩm hoàn mỹ, thậm chí nếu như thực lực của hắn càng mạnh hơn một chút, uy lực của Thần Thông còn có thể đề thăng.
Mà người từng thấy qua Thần Văn họa quyển của Tần Vấn Thiên, lại mơ hồ cảm giác Thần Thông này tựa hồ có loại cảm giác quen thuộc nhàn nhạt.
Lẽ nào, Thần Văn họa quyển kia, cùng Thần Thông này có liên hệ nào đó?
Tần Vấn Thiên rút Phương Thiên Họa Kích ra, có người lên chiến đài thu thập thi thể.
Đồng thời, một phương khác chiến đấu cũng kết thúc, khi Cô Tinh nhìn thấy Tần Vấn Thiên kích sát Tam Dạ, liền trực tiếp tự mình hạ chiến đài.
Cứ như vậy, bây giờ trên chiến đài chỉ còn lại chín người.
Dưới sàn chiến đấu, còn có Nhược Hoan cùng Cô Tinh, hai người bọn họ như trước còn có tư cách khiêu chiến.
Cái này cũng ý nghĩa, vòng thi đấu thứ hai, chỉ còn lại hai trường quyết đấu sau cùng, phân biệt do Nhược Hoan cùng Cô Tinh lựa chọn.
Ánh mắt của Tư Không Minh Nguyệt nhìn về phía Tần Vấn Thiên, một cỗ khí tức sát lục kinh khủng cuồn cuộn đánh về phía Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên nhìn hắn, thần sắc bình tĩnh, chỉ thấy Phương Thiên Họa Kích trong tay hắn chậm rãi giơ lên.
Mũi kích, chỉ về phía Tư Không Minh Nguyệt.
Ý nghĩa, không cần nói cũng biết.
Mọi người như có thể cảm thụ được hai cỗ khí thế, ở trên hư không giao hội, va chạm.
Khí thế của Tư Không Minh Nguyệt tràn đầy sát lục chi khí, khí thế của Tần Vấn Thiên, thì nhìn như bình thản, lại bao hàm một cỗ quyết tâm không sợ khiêu chiến.
Tư Không Minh Nguyệt là nhân tuyển quán quân của Quân Lâm yến lần này, Phương Thiên Họa Kích của Tần Vấn Thiên trực chỉ mặt đối phương, muốn cùng Tư Không Minh Nguyệt ở trên Quân Lâm yến tranh phong.
Càng có ý tứ là, Tư Không Minh Nguyệt cùng Tần Vấn Thiên, bây giờ đã khóa được chín vị trí đầu của Quân Lâm yến, hai người bọn họ tranh phong, chính là việc sớm muộn.
Tần Vấn Thiên, hắn có thể lay động được Tư Không Minh Nguyệt hay không, hắn là một trong song kiêu, thiên phú tương đương Tiêu Luật, hắn ở trên Quân Lâm yến, chính là cường giả mạnh nhất của Tuyết Vân quốc.
Trong cơ thể mọi người, có một cảm giác nóng bỏng đang lưu động, loại cảm giác này, là nhiệt huyết, mặc dù bọn họ không xem trọng Tần Vấn Thiên, nhưng bọn hắn vẫn muốn xem quyết đấu như vậy.
Loại đối chọi gay gắt này, càng tăng thêm sắc thái, khiến cho người mong đợi.
- Nhược Hoan cùng Cô Tinh sẽ không lựa chọn khiêu chiến Tần Vấn Thiên, cứ như vậy, Tần Vấn Thiên đã phong tỏa chín vị trí đầu, đáng tiếc, ta dĩ lại không có mua hắn.
Có người âm thầm hối hận, trước khi vòng thứ hai của Quân Lâm yến khai chiến, Tần Vấn Thiên thu được chín vị trí đầu tỉ lệ bồi là một bồi bốn, nếu như mua, có thể kiếm được không ít.
Thời khắc này Phàm Nhạc đã ở trong lòng cười trộm, đã lấy được chín vị trí đầu, tiếp đó liền nhìn gia hỏa này có thể cố gắng một chút, bắt Quân Lâm yến tiền tam hay không, nếu được, vậy thì mình phát tài, Phàm Nhạc hắn sẽ trở thành người giàu có nhất dưới Nguyên Phủ cảnh.
Mặc dù rất nhiều Nguyên Phủ cảnh, cũng sẽ không giàu có bằng hắn, Phàm Nhạc đã bắt đầu làm mộng đẹp của hắn.
Trong đám người, Túy Tửu Tiên cùng thanh niên kia cũng có mặt, chỉ là không chói mắt trong dòng người, căn bản không ai sẽ chú ý tới.
Chỉ thấy thời khắc này thanh niên kia nở nụ cười:
- Ha ha, ta chí ít cũng có thể kiếm 100 viên Tinh Thạch, chờ sau đó có thể đi mua rượu.
- Như vậy ta liền không khách khí.
Túy Tửu Tiên cũng nở nụ cười, hắn cũng có chút ngoài ý muốn, tuy hắn có chút coi trọng Tần Vấn Thiên, nhưng hắn hiển nhiên không có dự liệu được Tần Vấn Thiên có thể một kích giết chết Tam Dạ.
Nghĩ đến mình tùy ý cược Tinh Thạch, hắn không khỏi sinh ra một ý nghĩ cổ quái, nếu như không cẩn thận thực sự thắng thì sao? Đây chẳng phải là có thể uống rượu rất lâu sao!
Đương nhiên, khả năng này quá xa vời, hắn còn dư lại hai viên Tinh Thạch, mua Tần Vấn Thiên đoạt đầu bảng a!