- Ta tạm thời sẽ không rời khỏi ngươi, ngươi không ở tại Sở quốc, không người nào dám hành động thiếu suy nghĩ. Trước đây bọn họ cũng không có làm ra hành động gì, chính là kiêng kị ngươi trả thù.
Mạc Khuynh Thành ngồi bên cạnh Tần Vấn Thiên ôn nhu nói ra. Tần Vấn Thiên cũng hiểu rõ việc này, bởi vậy hắn mới yên tâm rời đi, thậm chí không có cố kỵ đối phương dùng thân nhân bằng hữu Sở quốc mà uy hiếp hắn. Đơn giản là vì Tần Vấn Thiên hắn hiểu được, trước khi giết chết Tần Vấn Thiên hắn, những nhân vật bá chủ kia sẽ không dám làm như vậy.
Không phải chỉ có Tần Vấn Thiên hắn có thân nhân, những nhân vật bá chủ kia ai mà không con cháu đầy đường, hơn nữa đều ở tại Đại Hạ Cửu Châu thành. Trước khi giết chết Tần Vấn Thiên, ai dám động đến thân nhân của hắn? Đại Hạ bá chủ không mất lý trí như thế. Cách làm đó chính là ngọc thạch câu phần, hại cả đôi bên.
- Hiện tại đã khác.
Tần Vấn Thiên lắc đầu:
- Bọn họ đã trở mặt mời người đến ám sát ta, Thanh Vân chí tôn đương nhiên biết rõ ta nhất định sẽ muốn giết hắn. Như vậy, hắn sẽ bí quá hoá liều, bằng mọi giá phải giết ta, vậy thì không giống như trước đây nữa. Nếu như ta rời đi, có lẽ hắn được đà mà tiến lên, cho nên ta không thể rời đi.
Mạc Khuynh Thành nhìn gương mặt dù tái nhợt nhưng vẫn lộ ra vẻ kiên nghị như cũ của Tần Vấn Thiên, dường như như tim gan muốn nát vụn. Nàng nằm cạnh Tần Vấn Thiên, thân hình mềm mại ôm lấy hắn. Nàng biết rõ lời Tần Vấn Thiên nói là đúng. Ngày trước, khi chưa trở mặt, trước khi Tần Vấn Thiên chết, những người kia không dám đắc tội với hắn, nhưng hiện tại đã khác, chuyện ám sát Tần Vấn Thiên, bọn họ cũng đã làm rồi, còn sợ bị vạch mặt sao?
Tần Vấn Thiên rời đi, bọn họ tiếp theo có thể sẽ lấy thân nhân Tần Vấn Thiên ra uy hiếp.
- Bất kể như thế nào, ta cũng sẽ luôn ở bên cạnh ngươi.
Mạc Khuynh Thành chẳng khuyên ngăn, tính cách Tần Vấn Thiên ra sao nàng đương nhiên hiểu rõ, một khi hắn đã quyết định, thì sẽ không thay đổi, nàng tôn trọng mọi quyết định của hắn.
- Cũng sắp đến hôn lễ rồi, người bên Hoàng Cực Thánh Vực cũng sắp đến, nếu bọn chúng thật sự dám động thủ, Khuynh Thành nàng cứ nói cho bọn chúng biết thân phận của nàng, ta tin tưởng có thể chấn nhiếp bọn chúng.
Tần Vấn Thiên vỗ về đôi má Mạc Khuynh Thành, ôn nhu nói:
- Ta cần nghỉ ngơi.
- Ân, ta không quấy rầy ngươi nữa. Ta sẽ ở ngay bên cạnh ngươi.
Mạc Khuynh Thành nhu thuận nói.
Từ trên xuống dưới, toàn bộ Mạc phủ đều rất lo lắng cho thương thế của Tần Vấn Thiên. Tuy nhiên Mạc Khuynh Thành và Tần Vấn Thiên không có ra khỏi gian phòng một bước, dường như tất cả đều vô cùng bình tĩnh, thế nhưng sau lưng lại tùy thời sinh ra nguy cơ đáng sợ.
Tần Xuyên và Tần Dao đều đã đến Mạc phủ, muốn biết tình trạng hiện tại của Tần Vấn Thiên ra sao nhưng không gặp được Tần Vấn Thiên.
Vài ngày sau, Sở quốc truyền ra tin tức, có không ít người thuộc một vài thế lực siêu cấp và thế lực bá chủ cùng cấp với Thanh Vân các và Phiêu Miểu Phong đặt chân đến Hoàng thành Sở quốc, hơn nữa Đại Hạ hoàng triều chính là bá chủ đứng đầu những thế lực bá chủ này.
Tin tức này thực sự đem dọa người hoàng thành Sở quốc sợ hãi. Đều cùng cấp bậc với Thanh Vân các, thậm chí còn đông hơn, bọn họ cùng nhau đến Sở quốc nhỏ bé này, hơn nữa dường như đến vì Tần Vấn Thiên.
Toàn bộ Mạc phủ sinh ra hào khí vô cùng khẩn trương, bọn họ không biết Tần Vấn Thiên đã dẫn động cái gì, nhưng nghe nói nhiều bá chủ như vậy đều là địch nhân của Tần Vấn Thiên, bọn họ làm sao không kinh hãi. Hơn nữa, tới giờ còn không rõ thương thế của Tần Vấn Thiên.
Những người này vừa đến đã trực tiếp chiếm cứ hoàng cung Sở quốc, khí thế hung hãn, thiếu điều trực tiếp đánh tới Mạc phủ.
Trong hoàng cung, quân vương thần tử đều bị đuổi đi. Những bá chủ chiếm cứ nơi đây đều đưa mắt nhìn Thanh Vân chí tôn, hỏi:
- Trận chiến ấy là như thế nào, vì sao Tần Vấn Thiên không chết, bỏ ra cái giá lớn như vậy mà không thể giết được hắn sao?
- Không rõ. Tuy nhiên Ám Ảnh tôn chủ và Tần Vấn Thiên nhất định đều bị thương, thương thế không nhẹ, nếu không, dùng tính cách Tần Vấn Thiên, các vị cho rằng hắn sẽ nhịn sao?
Thanh Vân chí tôn nhìn về phía đám người.
- Hừ, thương thế hắn không nhẹ, vì sao ngươi không trực tiếp tới tru diệt hắn? Thương thế hắn không nhẹ, vì sao vẫn còn chưa rời Sở quốc?
Lão tổ Vương gia chất vấn, sống sót trước ám sát trận của Ám Ảnh tôn chủ, phá vỡ Thiên Tượng, đánh Ám Ảnh tôn chủ bị thương, Tần Vấn Thiên thật đáng sợ, mặc dù rất muốn giết chết Tần Vấn Thiên ngay lập tức, nhưng vì cẩn thận, bọn họ vẫn không dám trực tiếp giết tới, bọn họ vẫn cảm thấy nghi vấn.
- Ta giết tới? Việc này là các vị đứng sau giật giây ta làm, hiện tại biến thành việc của riêng ta?
Thanh Vân chí tôn cười lạnh nói:
- Hiện tại chúng ta đều đã đến, ai mời Ám Ảnh tôn chủ ám sát Tần Vấn Thiên thì hắn biết rõ, chúng ta không còn có con đường nào khác, chỉ có một đường là giết Tần Vấn Thiên. Nếu không, đợi đến lúc hắn trả thù, lúc đó ra làm sao, các vị rõ ràng hơn ta. Nếu chư vị không muốn giết hắn, cùng lắm thì ta buông bỏ Thanh Vân các, dù sao thì từ trước tời giờ ta cũng một thân một mình, không có lo lắng vướng bận, không giống chư vị đều đã con cháu đầy đàn.
- Ngươi...
Thần sắc lão tổ Vương gia lạnh lẽo.
Thanh Vân không chút sợ hãi đối mặt với hắn. Mấy lão hồ ly này vậy mà muốn phủi tay cho hắn một mình xuất đầu sao? Không có chuyện đó đâu.
- Đừng tranh luận nữa. Việc đã đến nước này, chúng ta không có lựa chọn nào khác.
Lão tổ Thạch gia mở miệng nói:
- Hoặc là tru sát Tần Vấn Thiên, hoặc là chờ chết.
- Nếu đã như thế, vậy thì đơn giản hơn nhiều rồi. Hiện tại trực tiếp giết tới hay muốn hẹn Tần Vấn Thiên tới, xem hắn sẽ tới hay không?
Thanh Vân chí tôn nói!