Tần Vấn Thiên phun ra hai chữ, hắn trực tiếp buông xuống phương thiên họa kích, đôi tay vỗ ra, trong phút chốc kiếm khí đầy trời, quét ngang tất cả, từng luồng kiếm ấn hủy diệt lực kinh người xuyên thấu tất cả, bắn về phía Liễu Lam.
Khoảng cách gần như thế, Liễu Lam dựa vào không hề nghi ngờ là hủy diệt lực của lôi đình chân ý, hắn không sợ chống chọi với Tần Vấn Thiên, bởi vậy ở khoảnh khắc đôi bàn tay khép lại sấm sét hủy diệt cùng với kiếm uy đều điên cuồng bùng nổ đánh về phía Tần Vấn Thiên.
Nhưng ở cùng lúc trong đôi bàn tay Tần Vấn Thiên đánh ra vô số đạo kiếm ấn, rậm rạp, mỗi một luồng kiếm ấn đều ẩn chứa hủy diệt lực khủng bố, trực tiếp hủy diệt tất cả.
Mọi người chỉ thấy từng đạo kiếm quang hiện lên, máu tươi nở rộ từ trên người Liễu Lam, vạn kiếm xuyên thấu thân thể hắn, thân thể Liễu Lam lơ lửng trên không run rẩy, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, mang theo biểu cảm oán độc.
Hắn là nhân vật Thiên Cương đỉnh phong đã lĩnh ngộ võ đạo chân ý, đã bước một bước vào Thiên Tượng cảnh, nhưng hôm nay, lại ở Thánh Chiến đài, ngã xuống.
- Kiếm ấn từ đâu tới.
Người bên ngoài nội tâm khẽ run, một khắc đó thế mà bộc phát ra nhiều kiếm ấn đáng sợ như vậy, có thể nghĩ cận thân với Tần Vấn Thiên sẽ là một sự kiện nguy hiểm cỡ nào.
- Không có khả năng.
Phương hướng Thần Binh Học Viện, sắc mặt Vương Vân Phi trắng bệch, mặc dù là các nhân vật tiền bối Thần Binh Học Viện cũng có chút kinh hãi, từng cái kiếm ấn kia, giống như là Tần Vấn Thiên lúc trước ở Thần Binh Học Viện làm được, một bước chân liền bước ra là thần văn tứ giai cường đại, những kiếm ấn này cho bọn họ cảm giác, chính là thần văn tứ giai sát phạt.
Cái này ý nghĩa vừa rồi trong nháy mắt đó công kích, Tần Vấn Thiên bộc phát ra cả trăm hơn một ngàn thần văn tứ giai, đây là làm cho người ta sợ hãi cỡ nào, khoảng cách gần như thế Liễu Lam sao có thể không chết.
- Kẻ thứ hai rồi.
Mọi người có chút chết lặng, người thứ nhất giết chết là tám đại thiên kiêu trấn áp thời đại, người thứ hai là Liễu Lam lĩnh ngộ võ đạo chân ý, giờ khắc này sắc mặt đám người Tử Lôi Tông nghẹn đỏ bừng, nhìn thấy vô số ánh mắt bắn về phía khán đài chỗ bọn họ, bọn họ như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Một lần này không chỉ có tổn thất Liễu Lam, tương tự cũng mất hết thể diện, Liễu Lam vì sao phải giết Tần Vấn Thiên, ước định sinh tử chiến với Tần Vấn Thiên? Không thể nghi ngờ là Tử Lôi Tông ở phía sau, nhưng bây giờ Liễu Lam chết ở trên tay Tần Vấn Thiên, đánh mặt vậy quá vang rồi, rất nhiều người đã mở lời châm chọc Tử Lôi Tông, Diệp Không Phàm đã chết ở Diệp quốc, bị mất vài vị cường giả Thiên Tượng, hôm nay lại tự rước lấy nhục, chỉ sợ sau này Tử Lôi Tông thân là chín đại phái đều phải tiếng xấu lan xa.
Tần Vấn Thiên sau khi đánh chết Liễu Lam lại rất bình tĩnh về tới đài đá của mình ngồi xuống, chín người, trong thiên kiêu trấn áp thời đại có hai vị bị loại, Đế Thí chết, Đông Nhạc Hàn Giang cụt tay.
Lại thêm Liễu Lam, đã có ba người bị loại, chỉ còn lại có sáu người.
Thật ra lúc này mọi người đã rõ, Lê Thiên, Xích Luyện tuy cũng đều thân là thiên kiêu trấn áp thời đại, nhưng bọn họ nếu như không thể lĩnh ngộ ra võ đạo chân ý, là không có khả năng chống lại Tần Vấn Thiên với Võ Đằng, vị hoàng tử Hoàng Kim cổ quốc kia cũng phải kém chút, Phạm Diệu Ngọc còn có chút không biết nàng còn ẩn tàng thực lực hay không.
Nhưng rất nhanh mọi người đã thấy, thời điểm Xích Luyện khiêu chiến Phạm Diệu Ngọc, rất dễ dàng bị Phạm Diệu Ngọc đánh bại, Phạm Diệu Ngọc triển lộ một loại chân ý lực lượng, âm ba (sóng âm) chân ý, chiến đấu ngay từ đầu Xích Luyện đã không có bất cứ năng lực chống trả nào, cảnh giới đối phương cao hơn nàng, lại lĩnh ngộ võ đạo chân ý, hơn nữa đều là thiên kiêu trấn áp thời đại, không có cách nào để chiến.
Một trận chiến này qua đi có người mơ hồ cảm thấy, Phạm Diệu Ngọc mới là mạnh nhất trong chín người.
Lê Thiên nhìn bốn người trước mắt một cái, cảm thấy có chút buồn bực, nói:
- Tiếp tục lưu lại cũng không có ý nghĩa, chờ ta lĩnh ngộ võ đạo chân ý, có cơ hội lại chiến với các ngươi đi, ta nhận thua.
Thánh Chiến đài mở, thả Xích Luyện cùng Lê Thiên rời khỏi.
Tuy hai người đã thua, nhưng không có ai phủ nhận bọn họ cường đại, thân là thiên kiêu trấn áp thời đại, một khi bọn họ lĩnh ngộ chân ý, lập tức sẽ trở nên siêu cấp đáng sợ.
Trong nháy mắt, chiến đấu Thánh Chiến đài hôm qua một ngày cũng chưa có kết quả, chỉ còn lại có bốn người.
Tần Vấn Thiên, Võ Đằng, Phạm Diệu Ngọc, hoàng tử Hoàng Kim cổ quốc.
- Bốn người, mạnh nhất hẳn là Phạm Diệu Ngọc, yếu nhất có thể là hoàng tử Hoàng Kim cổ quốc, Tần Vấn Thiên với Võ Đằng hai người, rất khó nói.
Đây là cái nhìn của tuyệt đại đa số người, Phạm Diệu Ngọc cùng Võ Đằng là cùng cảnh giới, đều có võ đạo chân ý, Phạm Diệu Ngọc có thể nhất là mạnh nhất trong bốn người.
- Luận bàn tiếp như thế nào?
Võ Đằng nhìn về phía Tần Vấn Thiên mở miệng nói, hắn đối với Tần Vấn Thiên là tương đối bội phục, người ở trước khi Tiên Vũ giới mở ra còn yên lặng vô danh, trong mấy tháng ngắn ngủn, quật khởi ở Hoàng Cực Thánh Vực, hơn nữa đạt tới độ cao như vậy, người như vậy quả thật đáng giá tôn trọng, bởi vậy hắn tuy nói muốn luận bàn với Tần Vấn Thiên, nhưng không có nửa điểm ác ý.
- Ta khôi phục đến đỉnh phong lại chiến với ngươi.
Tần Vấn Thiên đáp lại, tựa như là bày tỏ tôn trọng đối với Võ Đằng.
- Ừm, được, ngươi cảnh giới vốn thấp một chút, chờ ngươi khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, chúng ta thử xem.
Võ Đằng nở nụ cười không kiên trì nữa, Tần Vấn Thiên nhắm mắt lại!