Thái Cổ Thần Vương

Chương 995: Chương 995: Phải làm cho ngươi thất vọng rồi (1)




Thánh Chiến đài trở nên yên tĩnh, bốn người cuối cùng đều chưa vội vã chiến đấu, nhắm mắt tu hành.

Qua một khoảng thời gian nữa, vị hoàng tử Hoàng Kim cổ quốc kia khiêu chiến Phạm Diệu Ngọc, hai người xuất hiện ở giữa Thánh Chiến đài.

Hào quang màu vàng lóng lánh, bay múa lên ở trên không, sắc bén, chói mắt, các luồng hào quang màu vàng đó giống như là mảnh vỡ kim loại mỏng manh, hội tụ trên người hắn, khiến hắn phủ thêm một tầng áo giáp, sau đó lại múa lên ở trước bàn tay hắn, nhất thời xuất hiện một thanh trường mâu màu vàng, một luồng nhuệ khí đáng sợ lấy hắn làm trung tâm tràn ngập ra.

Trong nháy mắt này, vị hoàng tử khoác áo giáp hoàng kim này giống như do vàng đúc mà thành, phòng ngự vô song, không thể công phá.

Nhìn thấy sự cường đại của hắn giờ phút này, mọi người lại không khỏi có chút nghi ngờ, hắn thật sự là tồn tại yếu nhất trong bốn người này sao?

Kim võ đạo chân ý, vô luận là công kích hay phòng ngự, đều là phi thường lợi hại.

- Xẹt, xẹt...

Tiếng chói tai trực tiếp vang vọng trong màng tai đối phương, tai hoàng tử Hoàng Kim cổ quốc trực tiếp bị hoàng kim bao trùm, Phạm Diệu Ngọc nắm giữ chính là sóng âm võ đạo chân ý, đây là một loại chân ý hơi tỏ ra hiếm thấy, có thể lấy sóng âm nhiễu loạn tâm chí người ta, thậm chí lấy sóng âm giết người.

Phạm Diệu Ngọc chỉ yên lặng đứng đó, nhưng mọi người lại thấy vị hoàng tử Hoàng Kim cổ quốc kia chau mày, tỏ ra phi thường không thoải mái, không thể đóng chặt lục thức, sao có thể trở ngại được sóng âm không lỗ nào không vào xâm nhập, trong đầu hắn không ngừng vang lên tiếng cực kỳ chói tai đó, loại thanh âm này cổ quái khó nghe, có thể mang người ta ép tới điên.

Sóng âm, có thể vô ảnh vô hình, thậm chí làm người ta không cảm giác được Phạm Diệu Ngọc đã đang công kích.

Trong màng tai hoàng tử Hoàng Kim cổ quốc đã không có thanh âm gì khác, tâm cảnh trở nên mạnh mẽ, cảm giác trở nên yếu ớt, tuy phong bế lỗ tai, lại vẫn bị quấy nhiễu, hắn duy nhất có thể làm cũng chỉ có công kích, nếu không sẽ bị ép tới điên.

Tần Vấn Thiên không biết mở mắt khi nào, xem trận chiến đấu này, hoàng tử Hoàng Kim cổ quốc công phạt, trường mâu hoàng kim sát phạt ra, trong phút chốc xuất hiện từng hàng kim trường mâu công phạt đánh về phía Phạm Diệu Ngọc, không đâu không phá.

Phạm Diệu Ngọc rốt cuộc bước ra bước chân của nàng, chỉ thấy nàng vung tay ngọc, hư không xuất hiện rất nhiều âm phù, mỗi một âm phù rung động, trong giây lát đánh ra, điên cuồng đánh ở trên trường mâu công phạt kia, tiếng giao kích không ngừng truyền ra, tiếng vang thanh thúy keng keng không ngừng, trường mâu công phạt vỡ nát.

Bàn tay Phạm Diệu Ngọc vung về phía trước, trong phút chốc như có một quy luật vận động của sóng âm vô hình quét ngang ra, như dệt thành một tấm lưới lớn âm luật, bao phủ về phía hoàng tử Hoàng Kim cổ quốc.

Trong mắt Tần Vấn Thiên hiện lên một mũi nhọn, lực lượng sóng âm vô ảnh vô hình, khó có thể bắt giữ.

Hoàng kim trường mâu không đâu không phá trong tay hoàng tử Hoàng Kim cổ quốc bùng nổ đánh ra, tuy nổ nát không ít âm phù, tấm lưới lớn vô hình kia lại vẫn bao phủ thân thể hắn.

- Oành, oành, oành...

Thân thể hoàng tử Hoàng Kim cổ quốc đã hoàn toàn bị hoàng kim bao vây, nhưng thể xác hoàng kim này lại bị đánh cho vỡ nát, lực công kích âm phù của Phạm Diệu Ngọc tuy không bằng công kích hữu hình, nhưng vẫn mạnh đến đáng sợ, nếu không phải vị hoàng tử Hoàng Kim cổ quốc này lực phòng ngự siêu mạnh, chỉ sợ dễ dàng sẽ chết ở trong tay Phạm Diệu Ngọc.

Tuy hai người còn chưa bùng nổ toàn bộ thực lực, nhưng kết cục chiến đấu đã có thể đoán được, thời điểm hoàng tử Hoàng Kim cổ quốc không ngừng buông ra năng lực công phạt ngập trời của mình, Phạm Diệu Ngọc lại không ngừng điều chỉnh mạnh lên, cuối cùng, hoàng tử Hoàng Kim cổ quốc chỉ có nhận thua.

Tần Vấn Thiên sau khi xem xong trận quyết đấu này đang nghĩ, nếu là hắn đối mặt Phạm Diệu Ngọc sẽ là cục diện gì?

Sóng âm chân ý của đối phương sức khống chế không kém gì lực chân ý của hắn, hai người đại chiến, phần thắng của hắn sẽ rất nhỏ, quá nửa là phải chiến bại.

Hoàng tử Hoàng Kim cổ quốc bị loại, trong Thánh Chiến đài chỉ còn lại ba người.

Tần Vấn Thiên, Võ Đằng, Phạm Diệu Ngọc.

- Võ Đằng.

Tần Vấn Thiên đột nhiên mở miệng, ánh mắt Võ Đằng nhìn về phía hắn, hai người ùn ùn đứng dậy.

- Ta rất muốn thử xem phủ chân ý của ta lực công kích mạnh, hay là lực chân ý của ngươi công kích mạnh.

Võ Đằng nói với Tần Vấn Thiên.

- Vậy chúng ta trước hết lấy chân ý của mình chiến đấu.

Tần Vấn Thiên đáp lại, trong tay xuất hiện phương thiên họa kích.

- Được.

Võ Đằng lấy ra một cây rìu, hai người đi về phía đối phương, đột nhiên, hai người đồng thời ra tay.

Võ Đằng chém xuống một phát rìu, vẫn tầm thường như vậy, một đòn nhìn như bình thường, nhưng khí thế đó, giống như hắn chính là đang chặt một thân cây, có thể dễ dàng bổ ra.

Phương thiên họa kích của Tần Vấn Thiên trực tiếp đánh ở trên cây rìu, trong nháy mắt này, Tần Vấn Thiên từ trên rìu cảm giác được một lực lượng trực tiếp bổ xuống giống như xuyên thấu phương thiên họa kích của hắn, thẩm thấu đến trong cơ thể hắn, mang cả người hắn chém thành hai đoạn, chỉ là trong nháy mắt, Tần Vấn Thiên buông lỏng ra cái tay cầm phương thiên họa kích, ‘Rắc’ một tiếng, phương thiên họa kích rạn nứt từ giữa, vô cùng chỉnh tề chia làm hai đoạn, mặt cắt bóng loáng, giống như là thật sự bị một phát rìu cắt qua.

Đương nhiên, thời điểm phương thiên họa kích của Tần Vấn Thiên tan vỡ, cây rìu của Võ Đằng cũng trực tiếp nứt ra, Võ Đằng ở một khắc va chạm đó cảm giác được một lực lượng không lỗ nào không vào, trực tiếp thẩm thấu đến trong mỗi một hạt của cái rìu trong tay hắn, muốn thẩm thấu đến trong thân thể hắn, hắn nếu không buông tay, chỉ sợ thân thể cũng phải bị lực này phá hủy.

Hai người nhìn như va chạm đơn giản, nhưng hung hiểm trong đó chỉ có chính bọn họ biết.

- Lợi hại.

Võ Đằng thật sự có chút bội phục Tần Vấn Thiên, lĩnh ngộ chân ý không lâu, đã có thể đạt tới cảnh giới như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.