- Đến tiếp.
Võ Đằng cười nói, lần này hắn lấy tinh thần nguyên lực tụ thành cây rìu, hai người lại lần nữa lao về phía đối phương, bắt đầu va chạm, cứ như vậy lấy võ đạo chân ý của mình chiến đấu.
- Võ đạo chân ý, chân, nắm giữ!
Tần Vấn Thiên chiến đấu đồng thời cũng chưa dừng cảm ngộ, chỉ là dựa vào chân ý chiến đấu, chung quy ai cũng không thể làm gì được ai.
- Ngươi ta ngưng chiến trước, chờ ta lại đi lĩnh giáo sóng âm chân ý.
Võ Đằng tựa như chiến có chút nổi hứng, chuẩn bị trận tiếp theo chiến với Phạm Diệu Ngọc.
- Ừm.
Tần Vấn Thiên gật gật đầu, sau đó lui trở lại đài đá, lại một lần nữa nhắm mắt lại im lặng tự hỏi.
Tình hình trong Thánh Chiến đài ngược lại khiến mọi người bên ngoài có chút không biết nói gì, giờ phút này bầu không khí bên trong không khẩn trương bằng trước đó nữa, Võ Đằng này càng giống võ si hơn, muốn không ngừng thử lĩnh giáo lực lượng chân ý khác nhau, mà không phải để chứng minh cái gì, điểm ấy, hắn và Tần Vấn Thiên trái lại có chút tương tự.
Nhưng sau đó Võ Đằng với Phạm Diệu Ngọc luận bàn, Võ Đằng chịu sóng ba chân ý quấy nhiễu, cảm giác phi thường nghẹn khuất, thế mà lại chiến đấu ra chân hỏa, hai người bắt đầu không hề cực hạn ở chân ý chiến đấu nữa, mà là hoàn toàn bùng nổ đại chiến, trong lúc nhất thời lại làm đám người hưng phấn hẳn lên.
Trận đại chiến này, là trận chiến của hai người mạnh nhất, thực lực Phạm Diệu Ngọc cường đại đến đáng sợ, mà Võ Đằng lại một lần nữa vượt qua mọi người tưởng tượng, hắn trừ võ đạo chân ý, còn mang chân ý dung nhập đến trong thần thông, phát huy ra uy lực cực kỳ kinh người, hai người cuồng chiến suốt nửa canh giờ, trận chiến đấu này vẫn còn đang tiếp tục.
- Thật mạnh.
Mọi người thật sự rung động, lúc này toàn thân Võ Đằng giống như hóa thân cổ chiến thần, phủ pháp của hắn quả thực có cái uy khai thiên tích địa, thế mà còn ngưng tụ ra hư ảnh chiến thần, tăng phúc sức chiến đấu của hắn.
- Quá mạnh rồi, Võ Đằng áp chế ngược Phạm Diệu Ngọc sao.
Trong mắt mọi người tất cả đều nhảy lên hào quang hưng phấn, bọn họ rốt cuộc hiểu Võ Đằng vì sao chỉ lấy chân ý chiến đấu với Tần Vấn Thiên, mà chưa lấy toàn bộ thực lực chiến với Tần Vấn Thiên, Võ Đằng, hắn không muốn ức hiếp Tần Vấn Thiên cảnh giới không bằng hắn, thật sự bùng nổ thực lực Võ Đằng, Tần Vấn Thiên căn bản không ngăn được.
- Võ Đằng, mới là người số một trận chiến Thánh Chiến đài lần này sao? Thật rung động nha, Võ Đằng tuy lợi hại, nhưng trước kia danh tiếng xa xa không bằng thiên kiêu trấn áp thời đại.
Võ Đằng đánh Phạm Diệu Ngọc bay ra ngoài, khiến cho trái tim mọi người đập thình thịch.
- Ngươi rất mạnh, nhưng vẫn kém chút, nhận thua đi.
Võ Đằng nhìn Phạm Diệu Ngọc nói.
- Chiến quốc Võ Đằng, người Hoàng Cực Thánh Vực đều đã xem nhẹ ngươi, nhưng hôm nay, ngươi vẫn như cũ nhất định thua.
Thanh âm Phạm Diệu Ngọc bình tĩnh, Võ Đằng có chút nghi hoặc nhìn đối phương, sau đó hắn cảm nhận được một lực lượng đáng sợ khác, Võ Đằng cẩn thận cảm thụ, sau đó ngây dại.
Nhưng Võ Đằng cũng không phải người tầm thường, hắn rất nhanh đã khôi phục như thường, chỉ là cười khổ, nói:
- Ngươi đã lĩnh ngộ hai loại võ đạo chân ý, một trận chiến này ta thua cũng không oan, ta nhận thua đi.
- Võ Đằng, ngươi tài lớn trưởng thành muộn, mang các loại lực lượng đều vận dụng đến đỉnh phong có thể vận dụng, đóng vững đánh chắc như thế, tương lai bước vào Thiên Tượng cảnh, cũng nhất định là Thiên Tượng phi phàm.
Phạm Diệu Ngọc sinh ra cảm giác tiếc tài lẫn nhau:
- Ngươi biết Võ Mục hay không.
Võ Đằng nhìn Phạm Diệu Ngọc, sau đó cười lên:
- Nếu không có Võ Mục tiền bối chỉ điểm, ta tuy bản thân đã rất mạnh, nhưng ở dưới tình hình sử dụng một loại võ đạo chân ý tương tự muốn đánh bại ngươi, vẫn không làm được.
Nói xong, Võ Đằng rất thản nhiên rời khỏi Thánh Chiến đài, hắn lắng đọng lại nhiều năm, lại được Tiên Vũ giới giới chủ Võ Mục chỉ điểm, mới bùng nổ trong một buổi, ở Thánh Chiến đài vang danh thiên hạ, tuy chiến bại, nhưng mọi người ở đây đều hiểu, tên Võ Đằng, chỉ sợ rất nhanh sẽ được rất nhiều người biết, có thể ở dưới tình hình sử dụng một loại võ đạo chân ý giống nhau áp chế Phạm Diệu Ngọc, sự cường đại của hắn không cần nhiều lời.
- Người mạnh nhất, chung quy vẫn là Phạm Diệu Ngọc, nàng thế mà lại nắm giữ hai loại võ đạo chân ý.
Trong lòng mọi người cảm thán, trận quyết đấu Thánh Chiến đài này rốt cuộc sắp hạ xuống màn che, Phạm Diệu Ngọc không hổ là một trong tám đại thiên kiêu trấn áp thời đại.
Phạm Diệu Ngọc nhìn một người cuối cùng trong Thánh Chiến đài trừ nàng, một người làm nàng bội phục nhất. Lúc trước ở trận chiến Cổ Bi Tiên Vũ giới đánh bại nàng từng nói với nàng, thời đại đang thay đổi, khiến nàng sinh ra vô hạn cảm khái thiên kiêu tuổi xế chiều bị người ta thay thế.
Tần Vấn Thiên tựa như cảm giác được ánh mắt Phạm Diệu Ngọc, hắn mở mắt, cười với Phạm Diệu Ngọc.
- Thời đại tuy đang thay đổi, nhưng, ta lại không muốn bị thời đại vứt bỏ quá sớm, ít nhất, ngươi muốn đạp ta quật khởi, chỉ sợ còn chưa nhanh như vậy, trận chiến Thánh Chiến đài lần này, chiến tích của ngươi, cũng đủ kiêu ngạo rồi.
Phạm Diệu Ngọc chậm rãi nói với Tần Vấn Thiên:
- Nhưng hôm nay, nơi này vẫn như cũ thuộc về ta.
Tần Vấn Thiên nhìn Phạm Diệu Ngọc, lộ ra một nụ cười, lạnh nhạt phun ra một thanh âm:
- Chỉ sợ, phải làm ngươi thất vọng rồi.